Vô Song Dâm Thần – Khởi đầu – Botruyen

Vô Song Dâm Thần - Khởi đầu

Truyện mới tập tành bút viết nên mong mọi người đóng góp ý kiến. Cảm ơn mọi người.

Thần, biểu tượng của sức mạnh vô song, vượt qua mọi sự tưởng tượng ,nắm bắt của vạn vật , cuộc sống vĩnh hằng , vô lo vô nghĩ, một lòng truy cầu đại đạo.

Trong khi vạn vật tu luyện hấp thụ linh khí trời đất hằng ao ước một ngày nào đó làm thần, thì lại có kẻ thích thú với nhân sinh tươi đẹp , vui đùa ,hòa quyện cùng đất trời.

Đó chính là Thanh Phong Tử ! Hắn rất mạnh, mạnh thế nào thì hắn cũng quên rồi , vì kẻ nào vác xác tới tìm hắn đều được hắn cho một vé tàu nhanh về với đất mẹ.

– Này ,người anh em, hay chúng ta tìm một thế giới nào đó đi, ở đây chán thấy mẹ rồi.

– Ok, duyệt !

2 ngón tay cái đối diện ‘ nói chuyện ‘ nhìn nhau, nói thì chưa hết mà hắn đã mất hình.

Trượt dài trên không gian vũ trụ rộng lớn, nhất định phải tìm một thế giới thật lớn, bớt công đi lại nhiều.

Cuối cùng nhìn thấy một tinh cầu lớn, hắn chẳng thèm suy nghĩ, tay co tay duỗi, chân co chân duỗi như siêu nhân giáng thế .

2 thằng trẻ trâu đang đối đầu nhìn nhau, 1 thằng giơ nắm tay với ngón giữa đeo 1 chiếc nhẫn lên.

– Tao có nhẫn rồi nè !

Thằng kia cũng chẳng vừa, nhếch mép cười khinh , 2 nắm tay và ngón giữa đeo nhẫn giơ lên.

– Hai cái nha mầy !

Một quả…à một người lửa từ trên trời xé ngang bầu trời.

– Hừ , dù có là người từ trên trời rơi xuống, ta gả cho hắn chứ không lấy ngươi !

Tiếng của nữ nhân ở đâu đó khiến Phong Tử đang chill trên nền gió rít cũng phải quay xe lựa chỗ rớt cho đúng. Sau khi hắn chắc chắn đúng người đúng địa điểm rồi thì….

Ầm !!!

– Ai nhô…gẫy xương mất thôi…

Mặt nhăn mày nhó , dùng mông tiếp đất không đau sao được. Đúng người, đúng thời điểm !

Phong Tử ngơ ngác nhìn quanh.

– Nhìn gì thế, chưa thấy ai rơi từ trên trời xuống bao giờ à ?

Nữ nhân kia cũng bất ngờ, nhưng điều làm hắn bất ngờ chính là…ngay trước mặt đám người này, nàng ta hôn lấy hắn.

Phong Tử bối rối không hề nhẹ .

– Ta gả cho hắn, cũng không lấy ngươi !

Mà nam thiếu trước mặt cảm thấy bị xỉ nhục, tức giận muốn tát nàng một bạt tai, thế nhưng tay vừa giương lên hạ xuống lại ngã cái oạch !

Ai nói đất bằng không thể ngã !

– Tiện nhân !

Thấy thằng con đánh không được thì mẹ ra tay, vừa hay lúc Phong Tử thò đầu đứng dậy.

Bép !

Má hắn in vết tay đỏ hỏn.

– Hừ, uổng công chúng ta nhặt ngươi về ! Ngươi không lấy nó, đừng hòng ra ngoài !

Đám hộ vệ ngoài cửa lăm le ép người.

– Còn không mau dừng tay ?

Thanh Phong Tử hừ hừ vài tiếng , đến bây giờ mới có đất diễn.

Chỉ là mới hó hé vài câu, bàn tay lão niên kia đã chụp lấy cổ hắn, định bóp chết ngay lập tức.

– Ngươi bóp thử xem ?

Thanh Phong Tử hì hì cười, vẻ mặt vô cùng gian xảo, bản năng lão mách bảo những thằng như thế này vô cùng nguy hiểm, ai biết là tên này ẩn nấp ở trong nhà mình, hay thực sự là rơi từ trên trời xuống. Vẫn là kiêng dè hắn ẩn nấp chờ thời bên trong nhà lão, cũng không dám bóp chết Phong Tử.

– Ầy, thông minh lắm, bởi ta chết rồi, các ngươi cũng sẽ đồng loạt chết theo, nhân lúc các ngươi cãi vã nên ta đã động chút tay chân rồi. Độc này không màu không mùi không vị, và tất nhiên sẽ không có biểu hiện, thú vị nhất là nó có thể khiến ngươi đang sống khỏe mạnh lại bất đắc kì tử ! Vui không ?

Phong Tử phá lên cười, dù là lão niên cũng không nhịn được tức giận, nhưng cũng chẳng dám giết hắn.

Thanh Phong Tử ra sức trêu chọc, ngửa cổ ra :” Nè, bóp đi, sao không bóp đi, bóp đi chứ ? Ôi bạn ơi ! Chỗ này nhiều máu này !

– Tên điên !

Lão niên không nhịn được mà chửi. Hai loại người đáng sợ nhất chính là tiểu nhân, loại còn lại chính là kẻ điên !

– Ấy, có phải bây giờ các ngươi cảm thấy hưng phấn lạ thường phải không ? Nào, nói đi ? Nói ta nghe !!!

Lão niên ném Thanh Phong Tử qua một bên,quát lớn :” Ngươi muốn gì ? ”

– Ầy, ta cũng có muốn thế đâu, tại chưa gì ngươi đã đòi giết ta rồi. Xem nào…nhìn cũng giàu đấy ? Trăm vạn tiền vàng ! Ừ…chỉ cần như vậy , ta sẽ giao cho các ngươi thuốc giải !

– Đi chuẩn bị!

Lão niên không chờ thêm, phất tay phái người lập tức chuẩn bị, tiền vàng 10 rương chất đầy sáng lấp lánh thoáng chốc liền bị hắn thu lại .

– Cũng được đấy ! Tác phong rất tốt !

Thanh Phong Tử gật gù,đặt vào tay lão một cái lọ, thì thầm vào tai lão niên, cũng nhanh chân ôm lấy nữ nhân kia chuồn mất.

Mà lão niên nghe xong, tức giận đùng đùng , quay ra nhìn phu nhân nhà mình tát mạnh một cái.

– Nói ! Ngươi gian dâm với hắn từ bao giờ !!!

Phụ nhân tự dưng bị đánh, cũng sửng cồ lên :” Ngươi dám đánh ta ?”

– Cha, người làm sao vậy ?
Thằng con quý tử thấy mẹ nó bất ngờ bị đánh vội can ngăn…

Nữ nhân kia bị hắn ôm bỏ chạy ra ngoài hồi lâu mới hoàn hồn.Để hắn ôm lấy, nàng cũng không có phản ứng gì, đôi khi còn liếc mắt trộm nhìn Phong Tử.

Đúng là hắn rất đẹp trai, thế nhưng nhìn cũng rất lươn lẹo, gian xảo và dâm tà.

Nhưng khi nhìn vào đôi mắt ấy lại chỉ có sự tĩnh lặng , sâu không thấy đáy, lại mang tới một cảm giác an toàn và đáng tin tưởng.

Hơn nữa, là nàng kéo hắn vào sự việc này, Từ Chính Vũ sẽ chẳng bỏ qua cho nàng.

– Xin lỗi…đã kéo ngươi vào rắc rối rồi !

– Không sao…tí nữa thì quên ! Ngươi nói ngươi sẽ gả cho ta mà nhỉ ?

Phong Tử không quên việc chính, cười tà , nhìn vẻ mặt hắn thật đáng ghét.

– Hừ, phải xem còn mạng mà nhận ta không đã !

– Ngươi đây là chối bỏ trách nhiệm? Thật là ủy khuất cho ta mà !!!

Phong Tử một mặt ủy khuất nói ra khiến nàng bất lực, tên này chính là mặt dày thật ah, câu này cũng có thể nói.

– Hừ, miễn không phải Từ Lí Thông là được ! Gả cho ngươi không phải không được !

– Nàng hứa rồi nha ?

Phong Tử một mặt mong chờ, nàng lại nhìn hắn như kẻ ngốc vậy.

– Ừ…

Nàng thở dài, gật đầu, tiếp lời.

– Ta nói rồi, Từ Chính Vũ sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu !

– Cứ kệ hắn đi !

Phong Tử chính là một mặt không quan tâm ,ngoại trừ nhìn nàng thì chẳng thèm để ý gì nữa !

Nàng quả thật xinh đẹp, nhưng lại mang nhiều sự ủy khuất , cam chịu, ít nhiều khó khăn, giống như một bông hoa nơi cỏ hoang dại .

– Ta là Thanh Vân…

– Ồ, Thanh Vân, ta là Thanh Phong Tử.

Chạy lâu như thế, hắn cuối cùng cũng chịu để nàng xuống rồi.

Phong Tử chẳng chút do dự, khoác lấy cánh tay của nàng như tình lữ .

Mà Thanh Vân nhìn hắn lúc này giống như trẻ con vậy ,nhìn đâu cũng thích thú, nhìn đâu cũng háo hức, nhưng mà cũng chứa đầy nguy hiểm.

Thế giới này, cá lớn nuốt cá bé, sức mạnh được tôn vinh hàng đầu !

Nay sống mai xuống mồ là chuyện như cơm bữa. Nhưng lúc này đây, nhìn Phong Tử vui vẻ như thế, nàng ít nhiều cũng cảm thấy yên bình, vui vẻ theo.

Đại thế giới rộng lớn, linh khí dồi dào, thế nhưng phân bố không đều, bảo vật, tài nguyên cũng đều là có hạn, tranh nhau sứt đầu mẻ trán mới có tài nguyên tu luyện.

Hùng mạnh nhất nơi này chính là Tam tông : Nhật Nguyệt Thần Tông , Đỉnh Lạp Sơn , Ẩn Phái . Tứ quốc : Thần Thánh Đế Quốc , Hùng Nam Đế Quốc , Tử La Đế Quốc , Linh Vương Quốc .
Trong 3 tông phái 4 quốc gia thì 1 tông phái 2 quốc gia là của thú nhân, tinh linh, yêu tộc ….ngạnh kháng với nhân loại.

Tu vi chia thành các cảnh giới từ thấp tới cao : Linh Sơ Cảnh – Linh Thể Cảnh – Linh Nguyên Cảnh – Linh Hải Cảnh – Linh Địa Cảnh – Linh Thiên Cảnh – Vương Cảnh – Đế Cảnh – Thánh Cảnh.

Nhìn lại Thanh Vân , với thiên phú và tài năng của nàng , ít nhất cũng phải vào tới Linh Địa Cảnh, chẳng qua, đời không như mơ , mọi chuyện đâu dễ dàng gì, càng là Thanh Vân chỉ là một đứa trẻ được nhặt về nuôi, ngặt nghèo khó khăn đạt được Linh Nguyên Cảnh, mới khiến Từ gia chú ý, càng muốn ép hôn, trở thành tiểu thiếp của con trai bọn họ , như vậy mới yên tâm bồi dưỡng cho nàng .

Mà Từ Lí Thông là người thế nào, nàng chính là người hiểu rõ. Tam thê tứ thiếp của nam nhân mà nói, với nàng là chuyện bình thường, miễn là đạt được như ý hạnh phúc, thế nhưng Từ Lí Thông chính là một tên cặn bã trong cặn bã, lợi dụng sức mạnh và quyền lực của Từ gia, hà hiếp người ta chưa đủ, còn trực tiếp giết cha mẹ của bao người trước mắt bọn họ. Hiếp xong giết ! Cướp thê diệt phu, chỉ cần người nào lọt vào mắt tên ma vương này đều chẳng thể tránh khỏi. Trẻ không tha, già không thương, cô nương càng chết !

———–

– Ngươi…ngươi định làm gì ?

– Hehe…nếu ghét thì đừng quay lại là được, nàng cứ ở im trong đó.

Thanh Vân ngâm mình trong bồn nước gương mặt đỏ bừng, làm sao dám quay lại.

Thế nhưng màu nước dần chuyển sang màu trắng sữa kì lạ, lại có thêm hương thơm của thảo dược.

Hắn kéo Thanh Vân lùi lại, tựa vào thành bồn .

– Được rồi, thả lỏng cơ thể đi nào.

Nói thì dễ , có hắn ở phía sau nhìn chằm chằm, thả lỏng thế nào được.

– Ây dà…

Hắn xoay nàng, hôn lấy cặp môi hồng quyến rũ đó một hồi mới chịu buông nàng ra.

Thanh Vân ngây ngốc.

Phong Tử tặc lưỡi :” Phu nhân sớm muộn cũng về với ta, có gì phải ngại !”

Thanh Vân ngượng ngùng ,hắt lấy nước lên mặt hắn.

Phong Tử khúc khích cười lớn, rất khoái trêu chọc nàng.

Thanh Vân bị trêu chọc, nhưng không có khó chịu như nàng nghĩ.

– Được rồi, nàng thả lỏng cơ thể đi nào …

Thanh Vân khẽ gật, lần này thì dễ dàng hơn nhiều.

Không nghĩ Phong Tử thế mà giúp nàng chải tóc !
Mái tóc dài mượt thả sau lưng được hắn chăm sóc tỉ mỉ.

Thanh Vân nhắm hờ hai mắt, tựa về phía sau, ngả đầu dựa vào vai hắn .Lâu lắm rồi, nàng mới có cảm giác yên bình như thế.

Thanh Vân hồi tỉnh .
Phong Tử thế mà vẫn đứng im cho nàng tựa vào .

– Không mỏi sao ?

– Phu nhân ta, có gì phải mỏi ?

Thanh Vân liền đứng dậy, thân thể lõa lồ của nàng hiện lên trước mắt hắn.

Phong Tử thế mà có chút bất ngờ, e ngại.

Thanh Vân khoái chí phì cười :” Phu quân sớm muộn cũng là của ta, có gì phải ngại ?”

– Ách !

Phong Tử nhất thời không biết nói gì, Thanh Vân cười khúc khích.

Hắn ôm nàng hạ lại xuống bồn nước.

– Thấy thế nào ?

Thanh Vân nhìn hắn, Phong Tử nhất thời bối rối.

– Tuyệt !

Nhưng nhìn kĩ lại, Thanh Vân thấy mình đúng là có khác đi vài phần, làn da trắng sáng hơn, hồng hào ,mịn màng hơn nhiều, cơ thể cũng nhẹ nhàng hơn nữa.

Nhìn Thanh Vân gối đầu lên tay hắn mà ngủ ngon lành, Phong Tử muốn giở trò đồi bại cũng không được.Càng nhìn nàng lại càng muốn cưng chiều thêm ah.

So với đại đạo vô tâm, trường sinh với thời gian thì nhân sinh có cảm xúc, có sức sống hơn nhiều.

1 tuần, Thanh Vân giống như lột xác vậy, vẻ đẹp thục sự của nàng hiển lộ khiến ai ai cũng phải ngước nhìn, khí chất cao quý bị vùi lấp cũng được dịp lan tỏa . Chẳng là, không hiểu sao một người cao quý lại cùng một tên ‘ lưu manh ‘ đi cùng nhau như thế.

Một đoàn xe ngựa lớn đi đối diện phía trước, Phong Tử suy nghĩ gì đó ,gật gù. Vừa đi qua hai người chưa được bao lâu, đám lính hộ tống đã bao vây lấy 2 người.

Một mĩ phụ cao quý bước xuống, chỉ nhìn qua Thanh Vân một chút, không nói thêm lời nào ,nước mắt rơi xuống khẽ gọi :” Vân Nhi ? ”

Chưa đủ tin tưởng , 1 viên đá lấp lánh xuất hiện trên ngực mĩ phụ tỏa sáng, mà trên người Thanh Vân, cũng xuất hiện một viên đá lục bảo trước ngực, cùng với viên đá của mĩ phụ kia hợp thành một.

Mĩ phụ nhanh chân bước tới, ôm chặt lấy Thanh Vân.

– Con ơi…

Thanh Vân ngây ngốc, nhất thời cứng đờ. Nàng còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra nữa.

Cho tới khi nàng kịp hiểu chuyện gì, thế nhưng nhìn Phong Tử như bị đám đông vùi lấp, nàng thấy mình đánh mất đi một thứ rất quan trọng .

Thanh Vân hô lên :” Bắt lấy hắn !!!”

Phong Tử giật thót :” Ách !!!”

Nàng cũng thật biết chơi đó chứ !!!