Trùng Sinh Bá Chủ – Chương 7 – Botruyen
  •  Avatar
  • 12 lượt xem
  • 2 năm trước

Trùng Sinh Bá Chủ - Chương 7

Thao Trường Hòa Nhơn, thiên địa bên trong u ám, thiên không lôi đình gào thét điên cuồng đánh xuống những ngọn đồi trồng keo. Từng luồng gió mang theo quái dị làn khí thổi, từng cây từng cây gỗ keo bắt đầu đổ xuống trước sức mạnh của cuồng phong. Bên trong một bốt gác, một nam tử thiếu niên mười chín tuổi đang liên tục bấm điện thoại, trên điện thoại là từng hàng chữ lít nha được thiếu niên đó viết ra. Nếu có ai là fan của sắc hiệp ở ở đây có thể lập tức hiểu ngay, hắn là đang viết tiếp bộ truyện Vĩnh Hằng Hư Chủ đã lâu không ra chương mới. “Mẹ kiếp, mấy thằng tướng hại mình thật khổ, có mỗi kiểm tra đơn vị thôi mà liên tục hoãn hết ngày này qua ngày khác.””Mấy thằng phòng tham mưu cũng ngu như chó, bia bảng làm một lần thôi, suốt ngày đổi đi đổi lại kiểu dáng làm cho mình mệt chết, đến 11 giờ vẫn chưa được ngủ.”Cũng không biết từ lúc nào, một tên nam tử mặc quân phục đã đứng trước bốt gác mà nói. “Đm, chơi điện thoại thì chú vào, tao ra đéo biết gì.” Tên nam tử cao 1m7, thần hình gầy gò tiến đến, mồm thì liên tục nói hống hách chửi bới. Nhân thấy vậy cũng không có nói gì, để lại cái mũ kapi xuống bàn, hắn mở cửa đi ra bốt gác mà về phòng nghỉ. Hắn năm nay là đi bộ đội, thời gian cũng đã được một năm. Công việc chính là cảnh vệ ( gác cổng ra vào), mà nơi hắn công tác các cán bộ vô cùng thoải mái, điện thoại tuy có thể dùng nhưng phải dùng kín nên hắn cũng có thời gian viết truyện để thỏa mãn ước mơ của chính mình. Kẻ vừa nãy không ai khác chính là tên lính cũ năm trước, hắn tên Ngô Hoài Nam, một kẻ to mồm trong đơn vị, suốt này dọa đấm Nhân nhưng hoàn toàn chỉ nói mồm. Nhân cũng rất ghét hắn, một kẻ lắm mồm suốt ngày ra oai mà không dám lao vào ăn. Tuy hắn chỉ là kẻ to mồm, Nhân cũng không làm gì được hắn, đơn giản nơi hắn đóng quân có nhiều lính cũ hơn lính mới, nên hắn cũng không phát được lửa giận trong lòng. Bước đi trên con đường khô thoáng, trên trời kia, từng hàng thiên lôi liên tục gào thét như có ai chọc giận nó. Bỗng, mười tia huyết lôi to như cột đình giáng xuống. Thế đi kì dị thẳng đứng như trụ trời mà bao vây lấy Nhân, tiếp xuống lại thêm mười tia hắc lôi oanh sát mà xuống. Ánh sáng ban ngày vẫn len lỏi qua các đám mây đen, nhưng khi hàng vạn hắc lôi kia giáng xuống, cả một vùng không gian bỗng trở lên tối tăm, đen hơn cả hố đên vũ trụ. Hàng vạn tia hắc sắc lôi đình chụm lại, chúng hàng thế mà chọn đến đỉnh đầu của Nhân mà xuống. Chúng nhanh chóng mà không để cho Nhân kịp phản ứng hay suy nghĩ bất cứ thứ gì, mười đạo hắc sắc lôi đình giáng xuống người hắn. Nhân cả người tê dại hoàn toàn không có sức lực, từng lớp da thịt như vị xé rách , xương khớp như tan rã mềm nhũn ra, đau đớn đến chết đi sống lại. Chỉ tiếc cả cơ thể hắn hoàn toàn tê liệt, ý chí cũng trống rỗng sau hàng vạn đạo lôi đình oanh xuống Nhân. Nhưng trên thiên không lúc này, một thân sác hoàn toàn giống hệt với Nhân từ từ hạ xuống, lại để ý kỹ, đây hoàn toàn không phải thân xác mà là linh hồn. Linh hồn này cô đọng đến cực điểm, từng thước da múi thịt như hình ảnh 5D chân thật vô cùng, nó từ từ tiến tới thân xác Nhân đang đứng đơ người ở trong mười đạo huyết sắc lôi đình định thân hắn ở chỗ đó. Linh hồn tiến tới dung nhập lấy cơ thể của Nhân, cơ thể hắn phát ra hàng vạn tia sáng chiếu sáng lại màn đêm do hàng vạn tia hắc sắc lôi đình gây ra. Cả thiên không lại sáng rực lên, chả lại sự yên bình cho thao trường Hòa Nhơn. Cũng tại lúc thiên lôi vừa đi, Nhân cũng mở lại mắt hoạt động lại tứ chi. “Đây là lần thứ bao nhiêu ta chết.”Lần này Viết Đế lâm vào trầm tư, hắn chính là vĩnh sinh cường giả, Bất Tử Hư Chủ. Hắn không nhờ mình đã trùng sinh bao lần, nhưng hắn nhớ rõ từng kiếp mà mình trải qua rồi bước lên đỉnh nhân sinh là như thế nào. Đặc biệt, trong linh hồn của hắn còn khắc lấy hình ảnh của kẻ đã giết chết hắn, mỗi lần bước đến đỉnh nhân sinh tất cả đều chết trong tay một người. Mộ Dung Tuyết Ngữ hay còn gọi Diệt Thiên Nữ Đế. Nàng một tay từng hủy đi không biết bao nhiêu vũ trụ, thiên đạo, đại đạo, người đời mệnh danh nàng chính là Diệt Thiên Hư Chủ. Ngoại trừ sự tàn bạo, bá đạo, sức mạnh vô địch của mình thì Mộ Dung Tuyết Ngữ còn lắm giữ lấy nhan sắc tuyệt mỹ kinh người. Viết Đế từng thấy nàng chỉ cần nhan sắc cũng phá được thiên quân, ngay đến cả thiên cũng sinh ra để cộng hưởng với nàng. Nàng buồn thì bầu trời u tối, vui thì trời quang mây tạnh…mọi cảm súc của nàng đều được thiên nhiên khắc họa tạo ra sự ưu ái cho nàng. Nghĩ đến đây, Viết Đế cũng không một lời than vãn, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, lần nào bị nàng lôi ra chém giết hắn cũng không có nổi mảy may có cảm súc ra tay chống cự, chỉ có thể đêm thân mình hiến dâng cho nàng giết mà thôi. Chỉ tiếc là đã qua rất nhiều kiếp, nàng vẫn chưa hủy diệt được hắn, linh hồn hắn nàng hoàn toàn không đủ sức mạnh đểu hủy diệt đi. Nàng chỉ có chờ cho hắn chuyển thế trùng sinh mà lại chém giết hắn lần nữa để phát tiết tiết giận trong lòng. “Haiz, không nghĩ nữa, cái chính vẫn là hiện tại nâng lên thực lực kẻo lại chết già.”Viết Đế cũng bắt đầu đứng lại cảm nhận, linh khí ở địa cầu này thật sự quá loãng, nếu mà tu luyện như vậy cũng không biết ngày nào năm nào mới có thể đạt đến được Thôn Khí cảnh. Nhưng đối với hắn thì lại khác, linh khí nghèo làn không thể tu luyện hắn cũng có cách tạo ra thứ có thể tu luyện. Âm Dương tu, Huyết Tu,.. Cũng tại lúc hắn đang nghĩ các bước chuẩn bị để tu luyện, thì cũng đồng lúc một tiểu thiên sứ đáng yêu xuất hiện bên cạnh hắn. Nàng thân mang hông sắc y phục tuyệt mỹ như một tiểu cô nương kinh diễm động lòng người. Đầu đội lẫy một chiếc mũ phù thủy hồng phấn xinh đẹp, mái tóc đen tuyền buông xõa bay trong gió tỏa ra hương thơm thơm ngát động lòng người. Mi lá liễu dài cong, đôi mắt hồng to tròn xinh đẹp, trong đôi mắt lấp lánh trong suốt như những vì sao rung động lòng người. Chiếc mũi nhỏ nhắn tuyệt mỹ to điểm thêm cho sự phấn điêu ngọc trác của nàng. Hai má mềm mại có đôi chút ửng hồng của làn da trẻ em, đôi môi chúm chím như quả dâu tây ngọt lịm. Sự kết hợp hoàn mỹ này càng khiến nàng thêm rung động lòng người. Nàng ngồi trên chiếc chổi thần kỳ bay lượn xung quanh Viết Đế. Đi theo sau đó là dải ánh sáng hoàng kim lấp lánh to điểm cho sự phấn điêu ngọc trác của nàng. “Phù nhi, ngươi lại chạy đi chơi đâu sao.””Baba, tại ngươi đi nhanh quá, ta không theo kịp.”Nàng chính là một tiểu cô nương ngày xưa hắn từng cứu, sau đó lại ký kết khuế ước sinh tử với hắn. Tu vi hồn tu cũng tăng một mạch đến Vô Cấu hồn, trải qua bao nhiêu năm tháng nàng cũng lắm dữ rất nhiều đại đạo và thành công đúc kết đạo quả. Cũng có thể nói nàng là một cái hệ thống thuyết gia. Bất kể đi đến đâu, có câu truyện nào nàng cũng hoàn toàn có thể cấu tạo chúng nó thành một nơi thực sự và giúp lấy Viết Đế xuyên qua nơi đó lịch luyện hay tu luyện. “Ngươi ham chơi lại viện cớ, có tin ta bỏ ngươi không.”Đúng lúc này, lại một tiếng nói trong trẻo kiêu xa mà lại dễ nghe vang lên cạnh tai hắn. “Ngươi dám bỏ nó.”Nàng như một tiên nữ hạ phàm xuất hiện bên cạnh, mái tóc hoàng kim, mi dài cong vút cùng mắt phượng tràn đầy kiêu ngạo bá khí lại không mất đi nét đẹp kiêu xa quý phái của nàng. Đôi đồng tử hoàng kim cao quý càng to thêm cho sự kiêu ngạo của nàng. Mũi ngọc tinh sảo, chóp mũi đỏ xinh, hai má trắng ngần không tì vết lại mịn màng như làn da em bé, đôi môi không son đỏ rực. Kết hợp với khuôn mặt thon dài càng làm toát lên vẻ kiêu ngạo, kinh thường thế gian của một nữ đế đã đứng trên đỉnh nhân sinh quá lâu, lại không mất đi vẻ đẹp tuyệt mỹ không gì sánh bằng của nàng. Thân mặc lấy y phục hiện đại áo cộc trắng, quần soóc jean. Khoe ra thân thể quyến rũ với làn da trắng ngần không tì vết của nàng. Nhìn đến cái cổ thon dài tỉnh sảo, sương quai xanh bắt lấy ánh nắng chiếu rọi tỏa ra ánh sáng cao quý trên người nàng. Ngực sữa to tròn một bàn tay không thể nào lắm hết, nếu theo như hiện đại tính đến ngực nàng cũng đạt được cup G. Vòng eo căng mịn như rắn nước một bàn tay có thể ôm hết, lại săn chắc đỡ lấy bôn ngực đồ sộ của nàng mà không khiến nàng mất thăng bằng cơ thể. Trên chiếc eo xà đó, lỗ rốn nhỏ hồng xinh sắn hé lộ qua chiếc áo cộc trắng của nàng. Không phải áo ngắn, mà là ngực của nàng quá to khiến chiếc áo đó bị độn lên lộ ra eo thon của nàng. Phía dưới kia, bờ mông căng tròn đầy đặn vểnh lên kiêu ngạo như có thể mê chết toàn bộ nam nhân trên thế giới này. Đôi đùi ngọc dài miên man vô tận càng làm cho nàng thêm quyến rũ. Đây không phải ai khác, nàng chính là Mộ Dung Tuyết Ngữ. Mặc dù khí chất không hiển lộ nhưng nhan sắc này đã hoàn toàn sứng đáng là mỹ nhân đẹp nhất vũ trụ này rồi. Viết Đế nhìn đến nàng cũng thất thần đôi chút, cũng may hắn đã chiêm ngưỡng nàng rất nhiều lần nếu không hoàn toàn có thể khiến hắn ngơ ngẩn mà lập tức quỳ xuống trước nhan sắc tuyệt mỹ của nàng. Thao Trường Hòa Nhơn, thiên địa bên trong u ám, thiên không lôi đình gào thét điên cuồng đánh xuống những ngọn đồi trồng keo. Từng luồng gió mang theo quái dị làn khí thổi, từng cây từng cây gỗ keo bắt đầu đổ xuống trước sức mạnh của cuồng phong.

Bên trong một bốt gác, một nam tử thiếu niên mười chín tuổi đang liên tục bấm điện thoại, trên điện thoại là từng hàng chữ lít nha được thiếu niên đó viết ra. Nếu có ai là fan của sắc hiệp ở ở đây có thể lập tức hiểu ngay, hắn là đang viết tiếp bộ truyện Vĩnh Hằng Hư Chủ đã lâu không ra chương mới.

“Mẹ kiếp, mấy thằng tướng hại mình thật khổ, có mỗi kiểm tra đơn vị thôi mà liên tục hoãn hết ngày này qua ngày khác.”

“Mấy thằng phòng tham mưu cũng ngu như chó, bia bảng làm một lần thôi, suốt ngày đổi đi đổi lại kiểu dáng làm cho mình mệt chết, đến 11 giờ vẫn chưa được ngủ.”

Cũng không biết từ lúc nào, một tên nam tử mặc quân phục đã đứng trước bốt gác mà nói.

“Đm, chơi điện thoại thì chú vào, tao ra đéo biết gì.” Tên nam tử cao 1m7, thần hình gầy gò tiến đến, mồm thì liên tục nói hống hách chửi bới.

Nhân thấy vậy cũng không có nói gì, để lại cái mũ kapi xuống bàn, hắn mở cửa đi ra bốt gác mà về phòng nghỉ.

Hắn năm nay là đi bộ đội, thời gian cũng đã được một năm. Công việc chính là cảnh vệ ( gác cổng ra vào), mà nơi hắn công tác các cán bộ vô cùng thoải mái, điện thoại tuy có thể dùng nhưng phải dùng kín nên hắn cũng có thời gian viết truyện để thỏa mãn ước mơ của chính mình.

Kẻ vừa nãy không ai khác chính là tên lính cũ năm trước, hắn tên Ngô Hoài Nam, một kẻ to mồm trong đơn vị, suốt này dọa đấm Nhân nhưng hoàn toàn chỉ nói mồm. Nhân cũng rất ghét hắn, một kẻ lắm mồm suốt ngày ra oai mà không dám lao vào ăn.

Tuy hắn chỉ là kẻ to mồm, Nhân cũng không làm gì được hắn, đơn giản nơi hắn đóng quân có nhiều lính cũ hơn lính mới, nên hắn cũng không phát được lửa giận trong lòng.

Bước đi trên con đường khô thoáng, trên trời kia, từng hàng thiên lôi liên tục gào thét như có ai chọc giận nó. Bỗng, mười tia huyết lôi to như cột đình giáng xuống. Thế đi kì dị thẳng đứng như trụ trời mà bao vây lấy Nhân, tiếp xuống lại thêm mười tia hắc lôi oanh sát mà xuống.

Ánh sáng ban ngày vẫn len lỏi qua các đám mây đen, nhưng khi hàng vạn hắc lôi kia giáng xuống, cả một vùng không gian bỗng trở lên tối tăm, đen hơn cả hố đên vũ trụ. Hàng vạn tia hắc sắc lôi đình chụm lại, chúng hàng thế mà chọn đến đỉnh đầu của Nhân mà xuống.

Chúng nhanh chóng mà không để cho Nhân kịp phản ứng hay suy nghĩ bất cứ thứ gì, mười đạo hắc sắc lôi đình giáng xuống người hắn. Nhân cả người tê dại hoàn toàn không có sức lực, từng lớp da thịt như vị xé rách , xương khớp như tan rã mềm nhũn ra, đau đớn đến chết đi sống lại.

Chỉ tiếc cả cơ thể hắn hoàn toàn tê liệt, ý chí cũng trống rỗng sau hàng vạn đạo lôi đình oanh xuống Nhân. Nhưng trên thiên không lúc này, một thân sác hoàn toàn giống hệt với Nhân từ từ hạ xuống, lại để ý kỹ, đây hoàn toàn không phải thân xác mà là linh hồn.

Linh hồn này cô đọng đến cực điểm, từng thước da múi thịt như hình ảnh 5D chân thật vô cùng, nó từ từ tiến tới thân xác Nhân đang đứng đơ người ở trong mười đạo huyết sắc lôi đình định thân hắn ở chỗ đó. Linh hồn tiến tới dung nhập lấy cơ thể của Nhân, cơ thể hắn phát ra hàng vạn tia sáng chiếu sáng lại màn đêm do hàng vạn tia hắc sắc lôi đình gây ra. Cả thiên không lại sáng rực lên, chả lại sự yên bình cho thao trường Hòa Nhơn.

Cũng tại lúc thiên lôi vừa đi, Nhân cũng mở lại mắt hoạt động lại tứ chi.

“Đây là lần thứ bao nhiêu ta chết.”

Lần này Viết Đế lâm vào trầm tư, hắn chính là vĩnh sinh cường giả, Bất Tử Hư Chủ. Hắn không nhờ mình đã trùng sinh bao lần, nhưng hắn nhớ rõ từng kiếp mà mình trải qua rồi bước lên đỉnh nhân sinh là như thế nào. Đặc biệt, trong linh hồn của hắn còn khắc lấy hình ảnh của kẻ đã giết chết hắn, mỗi lần bước đến đỉnh nhân sinh tất cả đều chết trong tay một người.

Mộ Dung Tuyết Ngữ hay còn gọi Diệt Thiên Nữ Đế. Nàng một tay từng hủy đi không biết bao nhiêu vũ trụ, thiên đạo, đại đạo, người đời mệnh danh nàng chính là Diệt Thiên Hư Chủ. Ngoại trừ sự tàn bạo, bá đạo, sức mạnh vô địch của mình thì Mộ Dung Tuyết Ngữ còn lắm giữ lấy nhan sắc tuyệt mỹ kinh người.

Viết Đế từng thấy nàng chỉ cần nhan sắc cũng phá được thiên quân, ngay đến cả thiên cũng sinh ra để cộng hưởng với nàng. Nàng buồn thì bầu trời u tối, vui thì trời quang mây tạnh…mọi cảm súc của nàng đều được thiên nhiên khắc họa tạo ra sự ưu ái cho nàng.

Nghĩ đến đây, Viết Đế cũng không một lời than vãn, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, lần nào bị nàng lôi ra chém giết hắn cũng không có nổi mảy may có cảm súc ra tay chống cự, chỉ có thể đêm thân mình hiến dâng cho nàng giết mà thôi. Chỉ tiếc là đã qua rất nhiều kiếp, nàng vẫn chưa hủy diệt được hắn, linh hồn hắn nàng hoàn toàn không đủ sức mạnh đểu hủy diệt đi. Nàng chỉ có chờ cho hắn chuyển thế trùng sinh mà lại chém giết hắn lần nữa để phát tiết tiết giận trong lòng.

“Haiz, không nghĩ nữa, cái chính vẫn là hiện tại nâng lên thực lực kẻo lại chết già.”

Viết Đế cũng bắt đầu đứng lại cảm nhận, linh khí ở địa cầu này thật sự quá loãng, nếu mà tu luyện như vậy cũng không biết ngày nào năm nào mới có thể đạt đến được Thôn Khí cảnh. Nhưng đối với hắn thì lại khác, linh khí nghèo làn không thể tu luyện hắn cũng có cách tạo ra thứ có thể tu luyện.

Âm Dương tu, Huyết Tu,.. Cũng tại lúc hắn đang nghĩ các bước chuẩn bị để tu luyện, thì cũng đồng lúc một tiểu thiên sứ đáng yêu xuất hiện bên cạnh hắn.

Nàng thân mang hông sắc y phục tuyệt mỹ như một tiểu cô nương kinh diễm động lòng người. Đầu đội lẫy một chiếc mũ phù thủy hồng phấn xinh đẹp, mái tóc đen tuyền buông xõa bay trong gió tỏa ra hương thơm thơm ngát động lòng người.

Mi lá liễu dài cong, đôi mắt hồng to tròn xinh đẹp, trong đôi mắt lấp lánh trong suốt như những vì sao rung động lòng người. Chiếc mũi nhỏ nhắn tuyệt mỹ to điểm thêm cho sự phấn điêu ngọc trác của nàng.

Hai má mềm mại có đôi chút ửng hồng của làn da trẻ em, đôi môi chúm chím như quả dâu tây ngọt lịm. Sự kết hợp hoàn mỹ này càng khiến nàng thêm rung động lòng người.

Nàng ngồi trên chiếc chổi thần kỳ bay lượn xung quanh Viết Đế. Đi theo sau đó là dải ánh sáng hoàng kim lấp lánh to điểm cho sự phấn điêu ngọc trác của nàng.

“Phù nhi, ngươi lại chạy đi chơi đâu sao.”

“Baba, tại ngươi đi nhanh quá, ta không theo kịp.”

Nàng chính là một tiểu cô nương ngày xưa hắn từng cứu, sau đó lại ký kết khuế ước sinh tử với hắn. Tu vi hồn tu cũng tăng một mạch đến Vô Cấu hồn, trải qua bao nhiêu năm tháng nàng cũng lắm dữ rất nhiều đại đạo và thành công đúc kết đạo quả.

Cũng có thể nói nàng là một cái hệ thống thuyết gia. Bất kể đi đến đâu, có câu truyện nào nàng cũng hoàn toàn có thể cấu tạo chúng nó thành một nơi thực sự và giúp lấy Viết Đế xuyên qua nơi đó lịch luyện hay tu luyện.

“Ngươi ham chơi lại viện cớ, có tin ta bỏ ngươi không.”

Đúng lúc này, lại một tiếng nói trong trẻo kiêu xa mà lại dễ nghe vang lên cạnh tai hắn.

“Ngươi dám bỏ nó.”

Nàng như một tiên nữ hạ phàm xuất hiện bên cạnh, mái tóc hoàng kim, mi dài cong vút cùng mắt phượng tràn đầy kiêu ngạo bá khí lại không mất đi nét đẹp kiêu xa quý phái của nàng. Đôi đồng tử hoàng kim cao quý càng to thêm cho sự kiêu ngạo của nàng.

Mũi ngọc tinh sảo, chóp mũi đỏ xinh, hai má trắng ngần không tì vết lại mịn màng như làn da em bé, đôi môi không son đỏ rực. Kết hợp với khuôn mặt thon dài càng làm toát lên vẻ kiêu ngạo, kinh thường thế gian của một nữ đế đã đứng trên đỉnh nhân sinh quá lâu, lại không mất đi vẻ đẹp tuyệt mỹ không gì sánh bằng của nàng.

Thân mặc lấy y phục hiện đại áo cộc trắng, quần soóc jean. Khoe ra thân thể quyến rũ với làn da trắng ngần không tì vết của nàng.

Nhìn đến cái cổ thon dài tỉnh sảo, sương quai xanh bắt lấy ánh nắng chiếu rọi tỏa ra ánh sáng cao quý trên người nàng. Ngực sữa to tròn một bàn tay không thể nào lắm hết, nếu theo như hiện đại tính đến ngực nàng cũng đạt được cup G. Vòng eo căng mịn như rắn nước một bàn tay có thể ôm hết, lại săn chắc đỡ lấy bôn ngực đồ sộ của nàng mà không khiến nàng mất thăng bằng cơ thể.

Trên chiếc eo xà đó, lỗ rốn nhỏ hồng xinh sắn hé lộ qua chiếc áo cộc trắng của nàng. Không phải áo ngắn, mà là ngực của nàng quá to khiến chiếc áo đó bị độn lên lộ ra eo thon của nàng.

Phía dưới kia, bờ mông căng tròn đầy đặn vểnh lên kiêu ngạo như có thể mê chết toàn bộ nam nhân trên thế giới này. Đôi đùi ngọc dài miên man vô tận càng làm cho nàng thêm quyến rũ.

Đây không phải ai khác, nàng chính là Mộ Dung Tuyết Ngữ. Mặc dù khí chất không hiển lộ nhưng nhan sắc này đã hoàn toàn sứng đáng là mỹ nhân đẹp nhất vũ trụ này rồi. Viết Đế nhìn đến nàng cũng thất thần đôi chút, cũng may hắn đã chiêm ngưỡng nàng rất nhiều lần nếu không hoàn toàn có thể khiến hắn ngơ ngẩn mà lập tức quỳ xuống trước nhan sắc tuyệt mỹ của nàng.