Tru Tiên – Chương 258: Tru Tiên – Botruyen

Tru Tiên - Chương 258: Tru Tiên

Màu máu ngập trời ùn ùn xô lại. Bên trên Thông Thiên Phong, cả màn trời đều
ngả màu đỏ sẫm, những đám mây đen lừng lững cuộn lên khiến người ta trông thấy
mà nghẹn thở. Dưới vầng mây đỏ, bất cứ vật gì cũng bị nhuộm màu theo, trời đỏ,
núi đỏ, hơi mù trôi trên biển mây cũng đỏ, những hạt nước tí tách chảy dưới
Hồng Kiều đỏ, thậm chí cả gió núi khắc nghiệt thổi tới như cũng nhuốm màu đỏ
nốt.

Hơi máu tanh nồng đùn ra khỏi gió, dâng ngập Thông Thiên Phong.

Người ngợm lúc nhúc từ bốn phương tám hướng cùng bò lên Thông Thiên Phong, ken
dày đến mức không lộ ra một khe hở nào. Khắp nơi lổm ngổm những người, mắt ai
cũng đỏ lòe dị hợm. Nhìn trang phục thì thấy phần lớn bầy người điên cuồng đó
là dân chúng sống dưới chân núi Thanh Vân, song bình dân bá tánh làm sao mà bò
và di chuyển nhanh nhẹn như khỉ vượn thế được, nguyên nhân tất nhiên là do ánh
máu quỷ dị kia đã đoạt mất tâm trí họ.

Không mất chút công sức nào, chỉ nhờ Tứ Linh Huyết Trận mà Quỷ Vương tập hợp
được một đạo quân đông đảo thế này, lại cũng nhờ Tứ Linh Huyết Trận mà Quỷ
Vương đã biến những người dân yếu ớt mê mụ trở nên mạnh mẽ đến mức lật nhào cả
những lực lượng tiềm năng lớn hơn họ gấp chục lần, cứ thế mà suy đủ thấy không
có cách nào khả dĩ đối phó quyền năng của ông ta. Một người dân thường lên cơn
điên thì bất kỳ đồ đệ nào của Thanh Vân Môn cũng có thể không coi vào đâu,
nhưng một trăm một ngàn người điên thì sao, huống hồ hiện tại phải đến mười
vạn người phủ khắp rừng khắp núi như một đàn kiến cuồng dại cứ rùng rùng đùn
lên, thực khiến người ta sởn tóc gáy.

Trong đàn người ngợm lúc nhúc ấy có rất nhiều kẻ lộ vẻ hưng phấn đặc biệt với
ánh máu trên trời, đạo hạnh của chúng rõ ràng là vượt xa đám dân thường bâu
xâu chung quanh kia. Chúng ngự kiếm bay vèo vèo, đạo sĩ tu chân làm được gì
thì chúng cũng làm được nấy, mà trình độ cực cao, một vài kẻ còn hơn đứt bọn
đệ tử canh gác của Thanh Vân Môn. Không có gì lạ, bởi đó chính là đám nhân sĩ
chính đạo góp mặt trong vài trận chiến trước đây, còn nay đã bị Quỷ Vương đoạt
mất thần trí.

Được nhiều cao thủ trợ chiến cộng thêm lớp lớp người điên vô cùng vô tận, thế
tấn công của Ma Giáo chẳng khác nào sóng cả vỗ bờ, bất khả đương cự. Dưới màn
trời máu, các đệ tử canh gác ở Vân Hải hầu như mất sức kháng cự, cùng lui ra
phía sau, chen chúc rút về Hồng Kiều.

Chẳng bao lâu, cùng với những tiếng soàn soạt liên tiếp, đại quân Ma Giáo từ
bốn phương tám hướng đùn lên đã chiếm cứ cả quảng trường Vân Hải rộng lớn.
Ngọn núi tiên bồng bềnh vân khí dạo nào nay chỉ còn là một biển đầu người trồi
sụt và những tiếng la hét gầm gào, cảnh tượng như nơi quỷ vực. Mỗi lúc một
nhiều người tràn đến, không còn chỗ nào mà chen chân nữa.

Trên cao, một quầng đỏ trông như quả cầu máu từ từ bay đến quảng trường Vân
Hải, bên trong vọng ra tiếng cười man dại: “Ha ha ha, bọn rác rưởi Thanh Vân
Môn, cuối cùng đã biết sự lợi hại của lão phu rồi nhỉ! Ha ha ha, Đạo Huyền
đâu! Đồ cẩu trệ Đạo Huyền vì sao vẫn chưa ló mặt ra, xưa nay ngươi vẫn vì dân
chúng lắm mà, Tru Tiên Kiếm Trận chẳng phải là vô địch thiên hạ ư, tại sao đến
lúc này vẫn như con rùa đen rút cổ? Ha ha ha ha ha…”

Tiếng cười vừa tục tằn vừa cuồng loạn kích động, khí chất hung bạo trong âm
thanh đó phủ một tấm màn bi thương tuyệt vọng xuống cả ngọn Thông Thiên Phong.

Cũng chính lúc đó, thế tấn công của đại quân Ma Giáo hơi chững lại, nguyên
nhân là do phe chính đạo đã dựa vào địa thế để tử thủ Hồng Kiều. Hồng Kiều là
một kỳ quan do thiên nhiên kiến tạo, hiện giờ lại biến thành tường đồng vách
sắt ngăn trở bước chân kẻ thù, mặt cầu ngày thường rất rộng, nhưng lúc này,
trước mười vạn quân Ma Giáo kia, thực chẳng khác cầu độc mộc là mấy.

Đàn người cuồng dại mất trí nọ xô đẩy nhau dồn lên mặt cầu, ngay lập tức sau
có kẻ rú lên hàng tràng “a a a a” chói tai, lại có kẻ đứng không vững, bị chen
bật khỏi lan can, rơi xuống vực sâu không đáy dưới gầm cầu, mau chóng hóa
thành những chấm đen, chìm lút vào biển mây vô tận.

Phe chính đạo vốn đã bị Ma Giáo tấn công bất thình lình, trở tay không kịp,
lại thêm sự cách biệt về lực lượng, vì vậy nhanh chóng để mất Vân Hải, nhưng
lần này, những nhân vật tinh nhuệ tụ tập trên Ngọc Thanh điện đã theo nhau bay
xuống hỗ trợ nhóm tử thủ khiến sức chiến đấu tăng lên rõ rệt. Trên khoảng
không của Hồng Kiều, hào quang pháp bảo múa may tung hoành, mạnh mẽ hơn nhiều
so với ban nãy.

Nhân số Ma Giáo tuy đông, song chỉ có mấy chục người là đối đầu trực diện, còn
tuyệt đại đa số giáo chúng là bị Quỷ Vương dùng yêu lực của Tứ Linh Huyết Trận
lung lạc thần trí. Tuy Tứ Linh Huyết Trận có thể kích thích những nguồn tiềm
ẩn trong người khiến sức mạnh tăng lên vô cùng giúp họ leo trèo thoăn thoắt,
nhưng suy cho cùng cũng không thể khiến họ trong một ngày mà học được đủ mọi
pháp thuật hay khả năng ngự không phi hành của người tu tiên. Ngoài ra thanh
thế của Ma Giáo tuy dữ dội song phần lớn đều là đờ đẫn xung phong, vấp phải
thành lũy như Hồng Kiều thì chỉ có nước bó tay mà thôi! Mặc dù trong đám đó
vẫn có một số ít nhân sĩ ma ám biết ngự kiếm đấu đá trên không nhưng dẫu sao
cũng chỉ là thiểu số.

Bên chính đạo một mặt tăng viện nhân thủ cố sống cố chết giữ lấy Hồng Kiều,
một mặt chia cao thủ đi đối phó với các cao thủ Ma Giáo đang bay ào ào trên
không, lấy đông đánh ít, chỉ trong nháy mắt đã làm chủ được tình hình.

Cứ thế, bên chính đạo từ từ ổn định cục diện, lật ngược được tình thế. Ở bên
kia, đàn người điên mắt đỏ loe nhăn răng múa vuốt cứ hừng hực xông lên nhưng
rốt cục chỉ chen chúc trên Hồng Kiều dài hẹp theo kiểu tiến không được, lui
không xong mà thôi.

Sự tao loạn càng lúc càng dữ dội, càng lúc càng nhiều người đáp xuống Hồng
Kiều rồi lần lượt táng mạng, song số hạ xuống hình như đông hơn nhiều so với
số chính đạo tiêu diệt được.

Tình hình đang vượt xa dự liệu của bọn Ma Giáo, chính đạo thì sĩ khí ngùn
ngụt, tuy lúc này cục diện vẫn không có gì khả quan, song suy cho cùng vẫn còn
hơn cảnh chết như ngả rạ lúc mới bị tấn công bất chợt.

Chỉ có điều, hy vọng không trụ được lâu trong lòng những người chính đạo, khi
đại quân Ma Giáo bị ngăn lại ở một đầu Hồng Kiều, quả cầu máu quỷ quái từ từ
vượt qua Vân Hải, bay tới khoảng không bên trên Hồng Kiều.

Ánh máu đỏ ngầu thò ra thụt vào, trông như thể một ác ma đáng sợ đang nhe nanh
múa vuốt giữa lưng chừng trời.

Hơi máu tanh cuồn cuộn trôi với tốc độ cực nhanh, chỉ trong khoảnh khắc, từ
trong quả cầu máu khổng lồ đột nhiên có mười mấy cột sáng đỏ lòe bắn xuống đám
chính đạo đang đứng đầu bên kia cầu.

Phổ Hoằng thượng nhân trước đây đã từng giao thủ với Ma Giáo, khi trông thấy
quả cầu máu khổng lồ thì tỏ vẻ nghiêm trọng, lúc này nhìn ánh sáng của những
cái cột dị kỳ nọ, sắc mặt ông càng thay đổi ghê gớm, ông lạc giọng la: “Mau
dạt ra, cột máu đó chính là vật dụ hoặc tâm trí đấy.”

Mọi người nghe vậy đồng tái mặt, nháo nhào nhảy tránh, nhưng phe chính đạo
đang đứng dày đặc một đầu Hồng Kiều để chống lại sức tấn công của bọn Ma Giáo,
cột sáng trên trời chiếu xuống với tốc độ quá lớn, chẳng biết tránh vào đâu
cho kịp. Những tiếng gào thảm mau chóng vang lên, có mấy đệ tử chính đạo bị
cột sáng máu chụp kín lấy, tức thì thân hình run lên bần bật, mặt mày rúm ró,
động tác trở nên cứng đơ và chậm chạp, hai mắt bắt đầu vằn đỏ.

Có người còn chưa hiểu rõ ngô khoai, có người lại là đồng môn hoặc bạn thân,
trong lúc nguy cấp, bất chấp tất cả tiến lên lôi người bị hại ra khỏi cột
sáng, nào ngờ người bị hại đột nhiên trở mặt, xuất thủ vô tình, hùng hổ cầm
lợi đao pháp bảo chém giết mọi người xung quanh, những người vừa áp lại gần
liền mất mạng trong tay bạn hữu mà không hiểu tại sao.

Những tiếng gào rú, gầm gừ lập tức vang lên, Phổ Hoằng thượng nhân tái mét
mặt, nghiến răng, bất chấp giới luật của nhà Phật, thét lớn: “Giết hết…
những đạo hữu đã mê loạn đi!”

Nói rồi, ông nhăn mặt đau đớn lướt tới, biết lúc này chẳng phải lúc ăn năn sám
hối, Đạo Huyền thì không có đây, Phổ Hoằng chính là người đức cao vọng trọng
nhất trong phe chính đạo lúc này.

Ông cũng hiểu cục diện hiện tại đã khốn đốn đến cực điểm rồi, có thể xoay
chuyển đến đâu thì xoay chuyển đến đấy, nên không khiêm nhượng gì nữa, đứng
hẳn ra chỉ huy, hò hét mọi người.

Các nhân sĩ chính đạo ùn ùn tràn lên, giết sạch những người đã mất trí, tạm
thời ổn định được tình hình, song một nỗi hoang mang lan rộng trong lòng tất
cả những người chính đạo.

Những người vừa rồi còn là chiến hữu kề vai sát cánh, chỉ trong nháy mắt trở
đao đâm chém lẫn nhau, lát nữa đây sẽ đến lượt ai? Ngộ nhỡ chính mình bị loạn
trí thì sẽ thế nào?…

Hệt như bị kích động, đại quân Ma Giáo đang chen chúc trên Hồng Kiều bỗng gào
lên rầm rầm vẻ hưng phấn, rồi nhân lúc hỗn loạn nho nhỏ vừa rồi bên phe chính
đạo, một đội Ma Giáo nhe nanh múa vuốt lại xông lên Hồng Kiều.

Phổ Hoằng thượng nhân vội vàng thét lên hạ lệnh bao vây, đám Ma Giáo tuy vốn
là người phàm, nhưng lúc này sau khi bị ma ám thì phần lớn đều có sức mạnh vô
địch, thân thể cũng cứng rắn hẳn lên, những đệ tử bình thường trong Thanh Vân
Môn vung pháp bảo tiên kiếm chém vào, rất nhiều lần không thể giết chết ngay,
bị chúng giằng co trì hoãn được một khoảng thời gian.

Cũng đúng vào khoảng thời gian ngắn đó, quả cầu máu trên không rít lên, từ bên
trong phát ra những tràng cười điên dại, chỉ chớp mắt mười mấy đạo hào quang
bắn xuống, máu đỏ loang loáng, trông quỷ quái khôn tả.

Lập tức bọn chính đạo chồm chồm nhảy tránh, chẳng ai muốn biến thành những
người đờ đẫn như tử thi biết đi kia.

Ngay lập tức Phổ Hoằng thượng nhân dốc sức chỉ huy, nhưng chính đạo đã loạn,
bọn Ma Giáo hò la ỏm tỏi trên Hồng Kiều, áp lực càng lúc càng lớn, mấy nhân sĩ
còn sót lại khổ sở chống đỡ, cuối cùng không chống lại nổi, sau một tràng bịch
bịch liên tiếp, mấy cái xác bị đánh văng ra, chính là những đệ tử chính đạo
vừa canh gác Hồng Kiều.

Chỉ trong nháy mắt, như một con đê lớn bị sụp xuống, dòng thác người cuồn cuộn
tràn sang, giữa những tiếng la hét hung dữ, vô số tên Ma Giáo ùn ùn tràn lên,
tức thì người trong chính đạo bị đánh thất điên bát đảo, cả một phòng tuyến đã
bị phá vỡ và vượt qua hoàn toàn.

Cảnh tượng chẳng khác nào địa ngục trần gian!

Trái tim mọi người chỉ còn lại hai chữ tuyệt vọng, trong dòng thác người điên
dại, phe chính đạo bị chia rẽ, cứ một người phải đối mặt với mấy chục tên địch
nhân đáng sợ hung hãn không biết sợ chết, ai cũng xông xáo giết địch, vì không
giết chúng thì cũng bị chúng chặt thành tương thịt. Bầu trời nhuốm đỏ, hơi máu
sôi sục, còn tiếng cười cuồng loạn kia càng lúc càng lồng lộng, đầy vẻ đắc ý.

Lục Tuyết Kỳ cũng ở trong đám đông chém giết, thần kiếm Thiên Gia lóng lánh
xanh bay lên hạ xuống bên cạnh nàng, mỗi đường kiếm quang nháng lên là có kẻ
gào rú mất mạng, chỉ có điều cứ tên này ngã xuống thì trong nháy mắt lại có
hai ba, thậm chí bốn năm tên khác xông vào.

Tấm áo trắng của nàng lúc này đã nhuốm máu ngả màu đỏ lòm.

Dần dần, động tác của nàng trở nên chậm chạp, cánh tay dường như nặng thêm,
những tiếng la hét tuyệt vọng bên tai nàng cũng bắt đầu hỗn độn đi, nàng không
biết kiếm mình đã tước đi bao nhiêu tính mạng, chỉ cố gắng tận sức chiến đấu
theo bản năng.

Nàng cắn răng múa kiếm, đẩy lui ba tên đang lờn vờn trước mặt, vừa định đánh
lại một thanh đại đao từ bên cạnh chặt sang, bỗng chân mềm nhũn đi. Lục Tuyết
Kỳ hoảng hốt, vận hết sức tránh sang một bên, song chỉ trong nháy mắt đã cảm
thấy hoa mắt váng đầu, rồi chốc lát sau, vai trái lan lên một cơn đau nhói,
máu chạy rần rật.

Cơn đau này lại kích thích tàn lực của nàng, nàng nghiến răng trở tay đâm
kiếm, Thiên Gia thế như chẻ tre, tức thì chặt chém địch nhân ngã đầy ra đất,
nhưng đồng thời, mấy chục cái bóng đáng sợ xung quanh ào ào xô tới.

Lục Tuyết Kỳ thoáng qua một cơn tuyệt vọng, chỉ có điều đúng lúc đó, khuôn mặt
nàng không có vẻ sợ hãi, trong lúc ánh máu ngập trời, nàng thở ra một hơi nhè
nhẹ, rồi như đã cam chịu số mạng, nàng nhắm mắt.

Nàng trở tay, Thiên Gia rực lên ánh xanh rạng rỡ, nàng thì thầm: “Tiểu
Phàm…”

Thiên Gia rít lên u u, phạt xuống cần cổ trắng ngần của nàng.

Đúng lúc Lục Tuyết Kỳ sắp hương tan ngọc nát, vụt có tiếng gió rít, một luồng
đại lực ngăn lưỡi kiếm lại khi nó còn cách cổ nàng đúng ba phân, đồng thời
cuồng phong cuộn lên, người mới đến dùng kình khí vô hình đánh bật lũ Ma Giáo
kia đi.

Lục Tuyết Kỳ kinh ngạc mở to mắt nhìn, thì thấy người cứu mình chính là ân sư
Thủy Nguyệt, sắc mặt bà xám xịt, hiển nhiên đã tiêu hao khá nhiều nguyên khí,
trên mình còn có mấy vết thương nhòe nhoẹt máu.

Lục Tuyết Kỳ kêu lên “Sư phụ…”, rồi im bặt.

Thủy Nguyệt đại sư đã đánh lui bọn người bủa vây, nhưng khuôn mặt suy sụp, hơi
thở nặng nề, chỉ ánh mắt là lóe lên kiên định, bà nói to: “Lục Tuyết Kỳ, phải
sống, hãy nhớ lấy lời sư phụ, phải tiếp tục sống…”

Nói chưa dứt câu, đột nhiên thân hình bà giật mạnh, khuôn mặt trắng bệch, Lục
Tuyết Kỳ hoảng hồn thét lên: “Sư phụ, người, người làm sao thế…”

Giọng nàng khản đặc. Một thanh trường đao sắc nhọn đẫm máu thò lên khỏi ngực
Thủy Nguyệt, bà chao người đi, thét lên một tiếng rồi vụt xoay mình phát
chưởng, tức thì tên đánh lén đằng sau bay vù ra ngoài mấy trượng, phun máu mà
chết.

Kẻ đó kể ra cũng rất dũng cảm, tuy đã mất mạng, thân hình bay đi nhưng tay vẫn
nắm chặt thanh trường đao, chỉ thấy máu bắn như mưa, đao lìa khỏi thân. Thủy
Nguyệt hự lên đau đớn, quay mấy vòng tại chỗ, cuối cùng không gắng gượng được
nữa, bà ngã xuống.

Lục Tuyết Kỳ đầu óc trống rỗng, khí lực bỗng đâu tràn lên, Thiên Gia tỏa lam
quang rực rỡ, như phượng hoàng giận dữ lập tức đánh bạt tất cả những tên Ma
Giáo vây quanh đấy trong vòng một trượng, máu me bắn tung tóe, bao nhiêu người
không kịp tránh, chết dưới Thiên Gia.

Nàng đánh lui bọn Ma Giáo xong, loạng choạng lao tới bên Thủy Nguyệt, ôm lấy
bà, mắt mờ nước, khóc gọi: “Sư phụ, người làm sao thế… người đừng đi…”

Vết thương trước ngực Thủy Nguyệt quá sâu, máu xả òng ọc, trông là biết không
còn trụ được bao lâu nữa, ánh mắt bà dần dần lạc thần, dường như nghe thấy
tiếng khóc gọi của đứa đệ tử yêu, gương mặt nhợt nhạt sáng lên nụ cười cuối
cùng, bà nhìn Lục Tuyết Kỳ, giọng rời rạc: “Tuyết Kỳ, nhớ… sống cho tốt…
nhé…”

Gắng gượng rặn xong chữ “nhé”, Thủy Nguyệt đại sư kiệt sức, người giật nhẹ một
cái rồi mềm nhũn đi, hai mắt cũng từ từ khép lại.

Lục Tuyết Kỳ khuỵu xuống như bị sét đánh, song đám Ma Giáo xung quanh không để
nàng kịp thở, lại nhân lúc ấy mà ồ ạt xông vào, Lục Tuyết Kỳ khuôn mặt nhợt
nhạt, chừng như không chịu nổi sự thật trước mắt là sư phụ đã tắt thở, lại như
mất hết ý thức cầu sinh, cứ sững sờ không có một chút phản kháng.

Bỗng mé bên có một cái bóng lướt tới, kéo nàng ra khỏi cảnh nguy hiểm. Lục
Tuyết Kỳ giật mình đưa mắt nhìn, thì ra chính là sư tỷ Văn Mẫn người loang lổ
máu, Lục Tuyết Kỳ chua xót nghẹn ngào kêu: “Sư phụ, sư phụ, sư…”

Văn Mẫn hai mắt ầng ậng nhưng vẫn cắn chặt răng, vung kiếm đánh lui mấy tên Ma
Giáo trước mặt, nắm chặt tay Lục Tuyết Kỳ, thét to: “Sư muội, hãy nghe lời sư
phụ đi, chúng ta phải gắng sống!”

Lục Tuyết Kỳ run rẩy, ngoái đầu nhìn tấm thân đã lặng tiếng chìm dần trong
biển người. Hai mắt cháy rực, nàng lại vung kiếm lên, đứng áp lưng với Văn
Mẫn, vận hết sức lực còn lại để chiến đấu, cố gắng chi trì vì một hy vọng
sống.

Huyết quang vẫn cuộn trời ngập đất, không thấy có chút ánh sáng nào, chiến
trường điên cuồng đã biến thành địa ngục trần gian, phe chính đạo chết càng
lúc càng nhiều, đúng lúc đó, bỗng nhiên trong đầm nước xanh ở đầu bên kia Hồng
Kiều có tiếng hú ngân dài, nước bỗng nứt ra, một con thú khổng lồ nhảy vọt
lên, chính là Thủy Kỳ Lân, linh thú trấn sơn của Thanh Vân Môn.

Không hề do dự, nó nhe nanh múa vuốt xông vào đám đông Ma Giáo.

Vuốt sắc, mõm to, chỉ trong khoảnh khắc đã đánh cho bọn Ma Giáo hoảng sợ nháo
nhào lên, một con vật kềnh càng lừng lững như thế cho dù là người hung hãn
nhất cũng phải cảm thấy sợ, đều láo nháo ù té chạy.

Thủy Kỳ Lân đột nhiên xuất hiện chính là lúc để mọi người nghỉ ngơi kịp thở,
bọn Ma Giáo rùng rùng quay sang vào con thú, nhờ đó các nhân sĩ chính đạo lúc
nãy suýt gục ngã dưới sức ép nặng nề nay lại may mắn thoát được khoảnh khắc
mất mạng nguy hiểm ấy.

Thủy Kỳ Lân tả xung hữu đột trong đám đông kẻ thù, nó tấn công tới đâu là chỗ
đó có người gào rú, có kẻ mất mạng.

Bên chính đạo đều nhân cơ hội này lùi về bậc thềm dẫn lên Ngọc Thanh điện, Lục
Tuyết Kỳ và Văn Mẫn cũng đã cạn sức từ lâu, Văn Mẫn đạo hạnh còn thấp hơn Lục
Tuyết Kỳ, thấy bọn địch trước mặt đã tạm lui, nàng cũng chẳng còn bụng dạ đâu
truy sát, hầu như không đi nổi lên cả bậc cấp.

Lục Tuyết Kỳ cũng chẳng khá hơn Văn Mẫn là bao, nhưng cuối cùng hai chị em vẫn
dìu được nhau gắng gượng đi lên Ngọc Thanh điện.

Hiềm nỗi lúc nhìn lại xung quanh, hai người cảm thấy trái tim lạnh hẳn đi,
những người chính đạo đứng trong Ngọc Thanh điện tổng cộng chưa đến hai trăm,
mà ai nấy đều thương tích đầy mình, máu me bê bết.

Hai người nhìn nhau, đều nhận ra nỗi tuyệt vọng trong mắt nhau, Thủy Kỳ Lân
tuy thần dũng, nhưng trước yêu pháp Ma Giáo, nó sẽ cầm cự được bao lâu?

Quả nhiên, Thủy Kỳ Lân tuy lúc đầu thần dũng vô song, thu hút mọi sự chú ý của
đại quân Ma Giáo, nhưng khi áp lực xung quanh mỗi lúc một lớn, Thủy Kỳ Lân vẫn
gầm thét điếc cả tai, nhưng đã dần dần lộ vẻ suy sút, nhất là thỉnh thoảng
trong đám đông lại có vài người tu đạo vung pháp bảo lên tấn công, gây áp lực
rất lớn cho Thủy Kỳ Lân, lại thêm đoàn quân điên loạn nhung nhúc như kiến xung
quanh, chỉ nửa canh giờ sau, Thủy Kỳ Lân đã lộ vẻ sợ hãi, thân thể bị thương
lỗ chỗ.

Đột nhiên cái đầu nó rung lên, phát ra một tràng gào rống kinh thiên động địa
rồi quay ngoắt mình sải chạy mở đường máu, một lần nữa chạy vù về cái đầm nước
xanh, nhảy bòm xuống nước sâu, không ló mặt ra nữa.

Tuy phe chính đạo trên Ngọc Thanh điện phần lớn đều đã phán đoán được kết quả
của trận chiến vừa rồi, nhưng khi quả nhiên Thủy Kỳ Lân không địch nổi nữa thì
ai nấy đều lộ vẻ đau đớn, nhìn đám Ma Giáo đen đặc lại nhe nanh múa vuốt quay
sang chỗ mình, bầu không khí tuyệt vọng ngập dâng trong lòng bọn họ.

Lục Tuyết Kỳ giãy giụa đứng lên, cầm thanh kiếm lên đặt vào cổ mình, Văn Mẫn
hoảng hồn toan ngăn cản, Lục Tuyết Kỳ bèn nhẹ nhàng nói: “Sư tỷ, thôi, chẳng
còn đường nào nữa rồi, muội thà tự tận còn hơn là để bị giết bởi bàn tay nhơ
nhớp của bọn chúng.”

Văn Mẫn rớm lệ, đột nhiên đằng sau có tiếng chân chạy vang lên, nàng ngoái đầu
nhìn thì giật mình, đó là Tống Đại Nhân của Đại Trúc Phong. Gã cười, chìa tay
kéo bàn tay trắng trẻo của nàng siết chặt.

Văn Mẫn như có thêm dũng khí, vẻ sợ hãi và tuyệt vọng dần dần bay biến, nàng
nhoẻn một nụ cười ấm áp rồi ngoảnh ra nói với Lục Tuyết Kỳ: “Sư muội, muội an
tâm đi đi, chúng ta sẽ theo bầu bạn với muội ngay.”

Lục Tuyết Kỳ nhìn họ nắm tay thật chặt, tựa vào nhau, khóe miệng nàng cũng rịn
ra một nụ cười, rồi nàng nhắm mắt, trái tim réo gọi: “Tiểu Phàm, kiếp sau mình
gặp lại nhau…”

Thiên Gia ánh lên sắc lạnh như thấu vào mạch máu dưới da, nàng mỉm cười, siết
chặt lấy cán kiếm, đúng lúc đó, Văn Mẫn vụt thốt lên: “Khoan đã sư muội.”

Lục Tuyết Kỳ giật mình, hạ Thiên Gia xuống ngạc nhiên: “Gì thế tỷ?”

Văn Mẫn quay mình nhìn về hướng hậu sơn Thông Thiên Phong, kinh ngạc lắp bắp:
“Muội, muội nghe… tiếng gì thế?”

Chiến trường huyên náo chẳng biết vì sao tự nhiên lặng ngắt đi, không một âm
thanh, những tên Ma Giáo hung hăng nọ đều đứng chưng hửng một chỗ.

Trong bầu không khí tịch mịch, trên ngọn Thông Thiên, cả dãy Thanh Vân, lại từ
từ rung lên.

Một tiếng hú ngân dài, trầm, thấp, từ sau núi vút lên, bốc cao, biến thành
tiếng rít xé kiêu hùng, đâm toạc vào mây.

Trong tiếng rít ấy, có một đạo hào quang khổng lồ phun lên theo, như thể một
con rồng đã bị giam giữ hàng nghìn năm nay phá cũi sổ lồng, lao lên tận chín
tầng trời xanh, hô gió gọi mưa. Cuồng phong gào rú, trời đất đổi sắc, núi non
cúi đầu, pháp bảo trong tay nhiều người bắt đầu tự động run lên.

“Tru Tiên… Tru Tiên… Đó chính là Tru Tiên!”

Trên Ngọc Thanh điện, có tiếng ai đó hét lên kinh ngạc và mừng rỡ. Trong số đệ
tử sống sót của Thanh Vân Môn, cho dù thương tích nặng nề nhưng cũng hầu như
quên hết đau đớn, cựa quậy đứng lên.

Cột hào quang tráng quan mỹ lệ nọ phóng thấu trời cao, uy nghiêm rực rỡ, chính
là nơi gửi gắm niềm kiêu hãnh và tự hào của họ.

TRU TIÊN!

Bầu trời vùi lấp trong màu máu tức thì bị cột sáng huy hoàng đẩy lùi, ánh sáng
rạng rỡ múa lượn trên chín tầng mây, tung bay trên khoảng không của Thông
Thiên Phong, tỏa ra chói ngời muôn trượng, như vầng mặt trời nóng bỏng lạc vào
lòng người, xua tan mọi mây mù tăm tối.

Sâu trong ánh sáng đó có một bóng người từ từ lộ hình, chỉ có điều ánh sáng
chói chang quá, không thể nhìn rõ mặt mũi y, chỉ có điều trong ánh sáng nhấp
nháy, người ta trông thấy rõ ràng trên tay người ấy giơ cao một thanh kiếm.

TRU TIÊN CỔ KIẾM!

Chỉ trong khoảnh khắc, những tiếng hoan hô ngập tràn Ngọc Thanh điện. Văn Mẫn
và Tống Đại Nhân ứa lệ, Lục Tuyết Kỳ run lẩy bẩy, khuôn mặt lộ rõ vẻ không tin
nổi. Ai nấy đều nhìn lên trời nên không để ý đến nét mặt nàng.

Người trên trời kia, tuy đã hòa vào trong luồng sáng, chập chờn rất khó nhìn
rõ, nhưng vóc dáng ấy từ lâu đã khắc sâu trong trái tim nàng, có chết nàng
cũng không thể quên được thì làm gì có chuyện không nhận ra?

“Tiểu Phàm…”

Tim nàng nức nở, nàng đưa tay lên giữ ngực, tựa hồ phải làm vậy thì mới áp chế
được quả tim đang nhảy như điên cuồng.

Lúc ấy, huyết cầu bên Ma Giáo đã nhận ra vị khách bí ẩn trên trời cao kia,
liền dập dềnh quay lại, hai bên đều ngập trong ánh sáng, một đỏ một trắng đối
địch nhau.

Một tiếng nói giận dữ vọng ra từ quả cầu đỏ: “Thì ra là ngươi!”

Bóng người trong vầng hào quang chẳng hề đáp lại sự chất vấn của Quỷ Vương,
hắn đâm thanh kiếm cổ trong tay lên cao, tức thì tiếng hú dị thường ngập tràn
không trung, từ bảy ngọn núi của dãy Thanh Vân vụt bắn lên bảy cột sáng bảy
màu, xông thẳng lên trời như giao long vờn mây lướt qua khoảng trời, cuối cùng
tụ lại trên đầu mũi kiếm.

Tiếng rít dị thường càng lúc càng vang vọng, ngập đầy cả không gian, chỉ lát
sau, hệt như quá khứ tái hiện, dưới vòm trời, ngọn kiếm khí sặc sỡ hiện ra.
Kiếm trận Tru Tiên lừng danh thiên hạ, cuối cùng đã xuất thế.

“Đi chết đi!”

Cùng với tiếng gầm cuồng nộ, quả cầu máu cũng bắt đầu biến hóa, huyết khí òng
ọc dạt về hai bên để lộ ra chân diện mục bên trong, mọi người ngước nhìn, với
kiến thức hạn hẹp của bọn họ, thì không tránh khỏi trố mắt há miệng, hơi thở
lạnh buốt đi.

Trong quả cầu máu, được chùm hụp bởi lớp lớp huyết khí là Phục Long Đỉnh, lúc
này đã hoàn toàn biến màu đỏ rực, nhưng quái gở nhất là thân hình Quỷ Vương đã
biến phần lớn vào Đỉnh, chỉ còn hở ra phần trên ngực và cái đầu bên trên,
khuôn mặt nhăn nhúm đanh ác vô cùng, ông ta nhìn chằm chằm vào người trong
vầng sáng rạng rỡ trước mặt rồi vẫy tay, tức thì như bị dẫn dụ bởi một nguồn
sức mạnh khổng lồ, cả nửa bầu trời vô số huyết khí hoàn toàn bị cuốn lại, uy
thế đáng sợ, như một tảng mây máu khổng lồ lớp lớp gối lên như sóng, cuộn chùm
lại, biến thành một cái ngọn mâu dài đến vạn trượng vắn ngang trời, một đầu
nằm trong tay Quỷ Vương, ánh chớp bỏng rát chạy loằng ngoằng quanh nó, trông
rất đáng sợ!

“Xem ta băm vằm ngươi ra, tên súc sinh!” Quỷ Vương gầm lên như lệnh vỡ, hoàn
toàn mất hết lý trí, chỉ còn khát vọng cuồng sát, ngọn mâu đỏ rực đâm thẳng
vào hào quang của Tru Tiên.

Cho dù là có niềm tin mãnh liệt vào Tru Tiên, nhưng thấy Quỷ Vương uy mãnh cái
thế như vậy, tất cả mọi người có mặt ở Thông Thiên Phong đều phải biến sắc,
không thốt nên lời. Lục Tuyết Kỳ thì càng nhợt nhạt, nhìn trân trối lên trời.

Tru Tiên Kiếm Trận lần này xuất thế hoàn toàn khác với hai lần được Đạo Huyền
chân Nnân khiêu động trước đây. Trên trời, ngoài cán kiếm và luồng kiếm khí
khổng lồ màu sắc thiên biến vạn hóa ra thì không có các kiếm khí nhỏ đơn sắc.
Tuy chỉ có một luồng kiếm khí nhưng Tru Tiên Kiếm Trận vẫn toát lên sức mạnh
bạt trời, so với trước kia chỉ hơn chứ không kém. Thanh kiếm màu sắc khổng lồ
xê dịch như muốn xé tan bầu trời, sức khuấy động cả vũ trụ.

Ngọn mâu đỏ khổng lồ xô đến, khí thế bất khả đương cự, trong đám đông có người
la lên chói lói, nhưng người trong hào quang chẳng hề né tránh, ngược lại, hắn
cứ đứng giữa hướng ngọn mâu lao đến, rồi vụt nắm cả hai tay vào kiếm khoắng
thẳng ra phía trước, tức thì sấm nổi gió gào ầm ầm ầm ầm, Tru Tiên vụt xoáy
tròn về phía ngọn mâu.

Hai thứ vũ khí khổng lồ đáng sợ đâm vào nhau giữa không trung, bắn ra ánh sáng
nóng bỏng và chói chang gấp vạn lần ánh mặt trời, chẳng ai mở mắt mà nhìn
được, chỉ nghe trong những tiếng động rầm rầm khủng khiếp, đất rung núi
chuyển, cả dãy Thanh Vân cũng như không chịu nổi thần uy của trời đất, sợ hãi
chúi đầu xuống.

Ánh rực rỡ tan dần, mọi người vội vàng nhìn lên trời, thì thấy trên chiến
trường không trung dữ dội kia xuất hiện một cái xoáy lốc, sâu hoắm và đen kịt,
lạnh lùng nhìn xuống phàm trần. Bên dưới luồng xoáy đó là cổ kiếm Tru Tiên,
nhưng bảy màu đã tan hết, chỉ còn một màu trắng tuyền rất gắt, đâm thẳng lên
trời, khí thế phần thiên diệt địa.

Ngọn mâu đỏ thì đã gãy!

“Á!…” Quỷ Vương rút lên thảm thiết, nửa người dưới vẫn ăn thông với cái
đỉnh, ông ta rít lên tuyệt vọng không thể tin được, thậm chí hai mắt còn ròng
ròng máu, rú lên kinh hãi: “Không thể thế, không thể thế này được… Ta có sức
mạnh của Tu La, ta có sức mạnh…”

Câu cuối chìm khuất đi trong tiếng gió, Tru Tiên Cổ Kiếm chém tan cái mâu máu
khổng lồ, đồng thời chưa thu về lại thuận thế đâm thêm phát nữa. Chỉ trong
khoảnh khắc, cả bầu trời ngập trong ánh kiếm, mây gió cuộn lên ào ào quanh
viền trời, hình như tất cả thiên thần ma quỷ trên trời dưới đất lúc này đều
run lên sợ hãi sức mạnh to lớn đáng kinh khiếp của Tru Tiên!

Nhát kiếm ấy đâm thẳng vào đáy đám mây đỏ, đâm thẳng vào lõi quả cầu máu, đâm
vào Phục Long Đỉnh, cũng tức là đâm vào Quỷ Vương!

Ánh sáng chói chang đốt cháy tất thảy, đập tan mọi ánh sáng khác, mây gió sấm
chớp cùng rú gào khôn nguôi, những đám mây rách nát còn sót lại bị cuốn dạt
lên cao, chìm luôn vào cái xoáy đen sâu hoắm.

Quỷ Vương tuyệt vọng, nhưng càng tuyệt vọng ông ta càng điên cuồng. Ông ta
cười gằn, cười gằn, múa may hai tay, đột nhiên, đâm luôn vào hai mắt trên bộ
mặt ác ma của mình.

“Ầm!”

Sấm nổ, át đi mọi tiếng động trên nhân gian, đôi mắt Quỷ Vương phun ra hai cột
máu đỏ ngầu. Bằng chút sức tàn, ông ta vẫn cười sằng sặc, trên Phục Long Đỉnh,
chút sức mạnh cuối cùng như bị kích thích, hiện ra một cái bóng đỏ máu khủng
khiếp, cao đến cả trượng từ từ biến hình sau lưng Quỷ Vương.

“Đi chết đi!”

Tiếng gào điên dại vang thấu trời, cái bóng Huyết Ma quỷ quái ấy nhúc nhích,
khí thế đáng sợ, xô đẩy huyết khí ngập ngụa không trung, lại một lần nữa xông
vào hào quang của Tru Tiên.

Thanh kiếm trắng sáng do Tru Tiên biến thành cũng đúng lúc đó lao trở lại Phục
Long Đỉnh.

“Á!…”

Một tiếng rống đáng sợ và đau đớn như rách phổi, bật ra từ phía sau hào quang
chói chang, một bóng người bị Tru Tiên đẩy bật ra khỏi Phục Long Đỉnh, giống
như mất hết sức lực, bay văng đi rõ xa, biến mất ở nơi chân trời, không thấy
đâu nữa.

Đúng lúc đó, cái bóng Huyết Ma đáng sợ nọ đã lao đến trước mặt bóng người
trong hào quang. Mất sự bảo vệ của Tru Tiên Cổ Kiếm, người đó trông như ngọn
cỏ trước gió so với sức mạnh kinh hồn từ vóc dáng đồ sộ kia.

“Khực khực” mấy tiếng, cái bóng trong hào quang bị Huyết Ma nắm lấy giơ lên,
chỉ thoáng chốc hào quang tan sạch, người đó tức thì cũng bị Huyết Ma trùm
lấy, mọi người trên Thông Thiên Phong đều cả kinh thất sắc, rú lên liên hồi.
Lục Tuyết Kỳ run bắn, mặt cắt không còn hột máu, nàng ọc máu, lảo đảo ngã quỵ
xuống. Đột nhiên, Huyết Ma đang cười sằng sặc vì giành được thắng lợi kia bỗng
đứng cứng sững. Tru Tiên Cổ Kiếm bay trở lại, lấp lánh hào quang đã từ phía
sau đâm xuyên lên trước ngực nó.

Xung quanh Tru Tiên Cổ Kiếm, huyết khí cuồn cuộn tức thì tan sạch, thân hình
to lớn hiện ra rõ ràng với vết thương chí mạng, vết thương mau chóng lan rộng,
Huyết Ma rú lên khủng khiếp, ngay trước khi thân thể bắt đầu rạn nứt, nó ném
luôn cái người trong tay nó bay hút về phía cái xoáy lốc, tức thì bị ánh sáng
nuốt chửng, biến mất.

Ngay sau đó, Huyết Ma rống lên những tiếng giãy chết, cuối cùng, không ngăn
cản được vết thương nơi ngực loang rộng, nó rú lên rồi tan rã trong vầng bạch
quang và trong tiếng rú gào của chính mình.

Trên trời, mây đỏ từ từ tan đi, gió từ từ ngừng thổi, không bị huyết quang
khống chế nữa, đám Ma Giáo a dua như vừa trải qua một cơn ác mộng, mắt hết
ngầu đỏ, từ từ tỉnh cả lại. Bên chính đạo ai nấy nhìn nhau, sau ác mộng, vẫn
còn cảm giác chưa tin hẳn.

“Thắng rồi? Thắng rồi?”

Mọi người lao nhao hỏi nhau, mắt hoen lệ, tựa như không tin nổi tất cả những
gì đã xảy ra.

Văn Mẫn và Tống Đại Nhân ôm chặt lấy nhau, không nỡ rời, rất lâu sau, Văn Mẫn
sực nhớ ra, gượng cười ngoảnh lại nhìn Lục Tuyết Kỳ giãi bày: “Sư muội, muội
xem bọn ta…”

Nàng bỗng nghẹn lời, Lục Tuyết Kỳ đã ngã ngất tự khi nào, tựa như mất hết sinh
khí, bất tỉnh nhân sự. Nhưng nỗi bi thương nhỏ nhoi của tỷ muội họ mau chóng
bị dìm lấp đi trong niềm hân hoan như triều dâng của cả phe chính đạo.

Cái xoáy lốc trên trời tan dần đi. Ánh mặt trời nồng nàn lại nhô lên, gửi
xuống trái đất những ấm áp và yên bình lâu dài.