Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia – Chương 491: – Botruyen

Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Chương 491:

Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia
Tác giả: Tặc Mi Thử Nhãn
Dịch giả: PhongNhi
Nguồn : vipvandan

Chương 392: Đại kết cục (2)

Bộ Binh thượng thư Ngụy Thừa Đức đứng đầu thượng tấu, vì Phương Tranh đã mở mang bờ cõi, lập ra công lao quá lớn, trước kia chưa từng có ai, sau này cũng chưa chắc có, vì vậy Ngụy Thừa Đức thỉnh tấu, cả triều văn võ đồng thanh phụ họa, lập Phương Tranh làm một vị thân vương khác họ, Mập Mạp đem lãnh địa Giang Nam ngay sát kinh thành làm đất phong cho Phương Tranh, Phương Tranh được sắc phong làm Ngô Vương, thế tập được thừa kế, lại chuẩn không cần đi nhận phiên địa, có thể ở lại trong kinh thành.
Làm cho người giật mình chính là, Mập Mạp ban cho Ngô Vương Phương Tranh một kim đồng bằng vàng ròng chế tạo, lại hạ chỉ minh cáo toàn thiên hạ, kim đồng trên có thể đánh hôn quân, dưới đánh gian thần. Hơn nữa càng ban thưởng cho Phương Tranh vào điện không cần quỳ, ra điện không cần bẩm cáo, vô thượng tôn vinh.
Phương Tranh được kim đồng, cười như hoa nở. Lão tử có thể xem như là Bát Hiền Vương của Tống triều đi nha? Chậc chậc, kim đồng này là thứ tốt, đời đời truyền xuống, dùng còn ngon hơn cả kim bài miễn tử, có uy lực không thua gì viên đạn hạt nhân.
Cả triều văn võ kinh ngạc, không khỏi đều ước ao, Phương Tranh đoạt được lòng tín nhiệm sâu sắc của tân hoàng, xưa nay không có thần tử nào có thể sánh bằng.
Mà Phùng Cừu Đao, Hàn Đại Thạch, Tần Trọng cùng hơn mười vị tướng lĩnh, cũng được phong thưởng, ba vị đại tướng được phong làm khai quốc quốc công, được thụ binh quyền, ít ngày nữa đi đến phòng thủ quốc cảnh phương bắc.
Nhân vật số hai của cơ cấu đặc vụ Ôn Sâm, trong cuộc chiến bắc phạt cung cấp tình báo chuẩn xác cho nguyên soái Phương Tranh, cũng được phong làm nhất đẳng hầu tước, quan thăng hai cấp, rốt cục vô cùng vui mừng.
Cùng là phong thưởng, số phận tiền Đột Quyết quốc sư Mặc Cúc Liên và tiểu Khả Hãn Mặc Cự lại kém cỏi hơn Phương Tranh rất nhiều. Hai người mặc dù cũng được phong làm quốc công, nhưng chức quốc công này cũng không phong cảnh vô hạn như Phương Tranh, mang theo nét mặt già nua nhận tiếp nhận hoàng đế sắc phong, Mặc Cúc Liên cùng tiểu Khả Hãn liền ở mãi trong tòa nhà do hoàng đế ban cho, từ đó về sau đóng cửa không tiếp khách, không ra khỏi cửa nửa bước.
Sách sử ghi chép, tiền Đột Quyết quốc sư Mặc Cúc Liên đi vào kinh thành được hai năm, ấm ức mà chết, suốt đời không ra khỏi kinh thành. Mà tiểu Khả Hãn, không biết có phải lúc hắn còn bé bị Phương Tranh búng tiểu kê kê quá độc hay không, tiểu Khả Hãn cả đời không lấy vợ. Nhưng lại còn thêm căn bệnh tự bế chứng, đến năm hai mươi tuổi, có một ngày ở trong phủ uống rượu say, lại đi ra giếng nước vớt ánh trăng, kết quả phác thông một tiếng rớt đi vào, sau đó liền vĩnh biệt cõi đời.
Trong dã sử ghi chép sau khi tiểu Khả Hãn qua đời, hoàng đế chợt ngẩn ra, lại nghe trong thâm cung vang lên tiếng khóc rống thất thanh, sau đó lại cùng Ngô Vương Phương Tranh đi dạo kỹ viện, xem như ai điếu.
Phương Tranh càng thống khổ, viết một thiên điếu văn kỷ niệm tiền đồ sáng lạn của tiểu Khả Hãn khi còn sống. Theo sử quan ghi chép, Ngô Vương viết đầy cả thiên điếu văn 'ô hô ai tai, hồn hề trở về' chỉ là một dòng này, không có ai hiểu được, ngoại trừ chính hắn, ai cũng xem không hiểu. Lúc tiểu Khả Hãn được đem hạ táng, quốc công phủ đêm đó bị đạo tặc đi vào, trộm đi vô số vàng bạc châu bảo. Khắp phủ bị trộm sạch không còn, giống như gặp phải thiên tai, vô cùng thê lương.
Sau lại có người ở trong Ngô Vương phủ phát hiện châu bảo vốn thuộc phủ đệ của tiểu Khả Hãn. Lai lịch rất là khả nghi, Ngô Vương đối với việc này cười hắc hắc, giữ kín như bưng. Thần bí đến rối tinh rối mù. Sau bị ngôn quan trong triều tham tấu qua vô số lần, Ngô Vương chỉ cãi chày cãi cối nói là tiểu Khả Hãn ở trên trời linh thiêng, báo mộng tặng cho hắn, phiên chuyện ma quỷ này đã bị sử quan ghi vào sách sử, để cung cấp cho hậu nhân giải khai mê đề này.
Án luật vương gia không thể tham chính, Phương Tranh rời khỏi triều đình cũng xem như đạt được mục đích, từ đó về sau an tâm ở trong kinh thành làm tiêu dao vương gia, nhưng năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn, mặc dù Phương Tranh buông tay mặc kệ chính sự, nhưng cơ cấu đặc vụ triều đình Ảnh Tử, Mập Mạp hoàng đế cũng không dám giao cho người khác quản lý. Vẫn do chính tay Phương Tranh quản lý, sau đó Ảnh Tử phát triển càng ngày càng lớn mạnh, lại phối hợp với biến pháp đồ tân của Mập Mạp, phổ biến hành động cường quốc cùng dân chúng giàu mạnh. Ảnh Tử lập được công lão hãn mã, xem như chiếc mũ 'đầu lĩnh đặc vụ' Phương Tranh phải mang theo trên đầu cả đời.
Trong mấy năm ngắn ngủi, con trai của vị phú ông giàu nhất Hoa triều xuất thân thương nhân bình dân, cuối cùng lại đứng dưới một người trên trăm vạn người. Lại còn trở thành vương gia khác họ, cố sự của Phương Tranh đang truyền lưu khắp dân gian, vô số hàn môn học sinh đã được cổ vũ, đều xem Phương Tran là tấm gương, một bình dân đê tiện xuất thân thương nhân phố phường đều có thể phong vương tập tước, trên đời này còn có chuyện gì không có khả năng xảy ra? Trong lúc nhất thời Phương Tranh trở thành nhân vật đại biểu của hàn môn đệ tử khắp thiên hạ, danh vọng tại dân gian kéo lên tới đỉnh, đây cũng làm tiêu dao vương gia Phương Tranh thật sự bất ngờ.
Hoa triều dưới sự thúc đẩy mạnh mẽ của hoàng đế Mập Mạp, bắt đầu tích cực biến pháp đồ tân. Dùng hết phương thức ôn hòa, chậm rãi, từng bước một tại dân chính, thổ địa, thuế má, quân vụ vân vân, nhiều phương diện tiến hành biến cách, trong vài năm ngắn ngủi, trên dưới Hoa triều trở nên rực rỡ hẳn lên, bắt đầu sơ bộ dấn tới mục tiêu làm nước giàu dân mạnh. Mà biến pháp còn đang chậm rãi phổ biến, bởi bách tính chiếm được lợi ích thực tế nhất trong biến pháp, hoàng thất Hoa triều ở trong dân gian chiếm được địa vị cực cao trong lòng dân, xem như hoàn toàn ổn định.
Năm năm sau.
Bên trong Ngô Vương phủ trong kinh thành.
'Thiên nhai có xa hay không?'
'Không xa! Người tại thiên nhai, thiên nhai sao xa?'
Sát thủ ca ca chắp tay sau lưng đứng ngay trước mặt Phương Tranh, vẫn lãnh khốc như ngày xưa.
'Kiếm của ngươi đâu?' Sát thủ ca ca lạnh giọng hỏi.
'Ta vô kiếm!' Phương Tranh ngang nhiên đáp.
'Vô kiếm?' Con ngươi của sát thủ ca ca bỗng nhiên rút lại châm chọc.
Phương Tranh lạnh lùng nói: 'Trong tay ta vô kiếm, trong lòng cũng không kiếm!'
'Vì sao?' Khuôn mặt lãnh khốc của sát thủ ca ca rốt cục biến hóa.
'Bởi…bởi vì ta dùng đao.'
Hừ lại hừ, sát thủ ca ca quyết định không hề tiếp tục nói lời vô ích với vị vương gia không chút nghiêm túc này.
Chỉ chỉ hồng tâm cách mười bước phía trước, sát thủ ca ca lạnh lùng nói: 'Ngươi thanh toán học phí cho ta, ta liền trao tặng phương pháp sử dụng phi đao cho ngươi, có thể lĩnh ngộ hay không, phải nhờ vào chính ngươi, thử đi, nếu ngươi không học được…'
'Thế nào?'
'Tiếp tục giao tiền, ta tiếp tục dạy ngươi.'
Phương Tranh cười ngạo nghễ, tay phải vừa lộn, lòng bàn tay lại hiện ra ba thanh tiểu đao sáng loáng.
'Đao, là tiểu lý phi…đao!'
'Sưu!' Đao đã xuất thủ, nhanh như thiểm điện.
Bia ngắm xa mười bước lại trống không không có gì.
'Úc.' Một tiếng ngao ngao giống như tiếng động vật kêu to truyền đến.
Phương Tranh và sát thủ ca ca cũng không còn giả vờ làm vẻ lãnh khốc nữa. Thần tình hai người kinh hãi tìm kiếm chung quanh.
'Bắn chỗ nào rồi? Ta bắn chỗ nào rồi? Ai trúng đao vậy?'
'A, tiểu cẩu cẩu của ta! Mỗi ngày ta nuôi ngươi ăn tổ yến, mỗi ngày đều ngủ giường lớn bảo thạch…a…' Một thanh âm thê lương bi thống truyền đến.
Là Trường Nhạc! Tiểu nha đầu năm nay được mười một tuổi, càng ngày càng tinh linh cổ quái, hơn nữa thủ đoạn moi tiền tỷ phu cũng càng ngày càng mới mẻ.
'Tử tỷ phu, thối tỷ phu! Bồi tiền mau!'
Phương Tranh xoa xoa mồ hôi lạnh trên đầu, sắc mặt xấu xí nhìn thoáng qua sát thủ ca ca.
'Nhân sâm tổ yến, giường bảo thạch, xe ngựa song mã mạ vàng thật sang quý a.'
Sát thủ ca ca dù bận vẫn ung dung từ trong lòng móc ra một bàn tính khéo léo tinh xảo, ba ba đánh một lúc, lạnh lùng nói: 'Căn cứ thói quen của Trường Nhạc tiểu công chúa, lần này ngươi đền bạc không ít hơn ba ngàn lượng.'
Phương Tranh tiếp tục lau mồ hôi: 'Gần đây ta có điểm nghèo…'
Sát thủ ca ca đồng tình nhìn hắn, nói: 'Nếu như ngươi cho ta một trăm lượng, việc này ta coi như không thấy được, chết không đối chứng, ngươi lại được trong sạch.'
'Thành giao!' Phương Tranh không chút nghĩ ngợi, lấy ra ngân phiếu phách vào trong tay sát thủ ca ca, sau đó nhanh chóng tiêu thất.
Trên Hoa thị đại nhai rộng lớn trong kinh thành. Bởi mấy năm thực hiện biến pháp, lại thực hành nông thương công đều phát triển, địa vị thương nhân rõ ràng chiếm được đề cao, được chính sách cổ vũ, bộ mặt kinh thành càng thêm vô cùng phồn hoa. Trên đường người đến người đi, khách thương nối liền không dứt.
Phương vương gia chạy ra khỏi miệng cọp của Trường Nhạc tiểu công chúa, lúc này mang theo đầu lĩnh số hai của đặc vụ Ôn Sâm, còn có một đám thị vệ vương phủ, đang vuốt cằm, sắc mị mị nhìn đại cô nương lui tới trên đường cái, nhìn tư thái của các nàng, Phương vương gia chảy xuống nước bọt trong suốt.
Ôn Sâm bỗng nhiên dùng ngón tay chỉ một cô nương có vóc người ma quỷ phía trước, lấy lòng hướng Phương Tranh cười nói: 'Vương gia, ngài xem, hôm nay trên đường cái có cô nàng này tha thướt nhất, sao vương gia không thi triển thần công tán gái, câu dẫn nàng, thuộc hạ cũng có thể theo vương gia học học câu nữ đại pháp.'
Phương Tranh hắc hắc cười vài tiếng, chà xát tay, bước thẳng tới chỗ cô nương trước mặt.
Đột nhiên, Phương Tranh bị mấy hán tử cao to khôi ngô ngăn trở, Phương Tranh còn đang kinh ngạc, chưa kịp bão nổi, liền nghe được một thanh âm còn non nớt đang hướng cô nương kia lớn tiếng nói: 'Uy, cô nàng, bổn thiếu gia coi trọng ngươi, cùng bổn thiếu gia về nhà, sau này theo ta, nổi tiếng, ăn uống thoải mái, hưởng vinh hoa phú quý bất tận…'
Phương Tranh rất là kinh ngạc, tiểu hài tử nhà ai xấu xa như vậy a? Chưa đủ lông đủ cánh lại dám đi ra giành nữ nhân với lão tử, vậy thì thôi, niệm lời kịch không ngờ còn cẩu huyết như vậy…
Không chờ Phương Tranh lấy lại tinh thần, lại một thanh âm non nớt nhịn không được nói: 'Ca, cũng là huynh nhã nhặn, theo đệ thấy, coi trọng nữ nhân không cần nói lời vô ích, gọi thủ hạ trực tiếp đoạt đi, tương lai làm áp trại phu nhân, gạo nấu thành cơm, còn sợ nàng ta không thành thành thật thật theo huynh sống sao?'
'Đệ biết cái gì!' Ca ca chẳng đáng, khinh bỉ đệ đệ: 'Lão cha chúng ta không phải đã nói sao? Đối nữ nhân, thâu tâm mới là vương đạo! Ai, cô nàng, để thiếu gia sờ xem trái tim của ngươi ở đâu a?'
Phương Tranh cau mày, chép chép miệng, thanh âm hai tiểu hài tử xấu xa kia, sao quen tai như vậy?
Dùng sức chen ra phía trước, vài tên hán tử khôi ngô đưa lưng về phía hắn, Phương Tranh đi ra phía trước vừa nhìn, nhất thời sắc mặt trướng đên đỏ bừng.
Bước nhanh vào, Phương Tranh vươn hai tay, vỗ hai cái vào hai tiểu hài tử đang đùa giỡn thiếu nữ đàng hoàng.
'A, ai dám đánh ta? Người đâu, chỉnh hắn cho bổn thiếu gia.' Hai tiểu hài tử xấu xa kêu lên thảm thiết một tiếng, la lớn.
Phương Tranh cười nhạt: 'Tiểu vương bát đản, càng ngày càng có tiền đồ, dám giành nữ nhân với lão tử. Chưa đủ lông đủ cánh, cho dù các ngươi câu dẫn về được có hữu dụng sao?'
Hai tiểu hài tử xấu xa trong cơn giận dữ quay đầu lại, thấy Phương Tranh, bật người trở nên thành thật không gì sánh được.
'Cha, ngài thế nào…ha hả, ngài sao đi ra đây? Hôm nay lão nhân gia tâm tình tốt, tự mình đi câu nữ nhân sao?' Hai tiểu hài tử xấu xa thay vào khuôn mặt tươi cười lấy lòng nịnh nọt, ha hả cười nói. Dáng dấp vỗ mông ngựa giống y đúc như lúc Phương Tranh vỗ mông ngựa hoàng thượng, sao ra khuôn mẫu.
Hai tiểu hài tử xấu xa không phải ai khác, chính là hai nhi tử của Phương Tranh, Phương Đại Nghiệp và Phương Nhị Nghiệp, mới năm tuổi đã học được đi ra đường phố đùa giỡn thiếu nữ đàng hoàng, thật sự là con giỏi hơn cha.
'Một ngày không thu thập các ngươi, các ngươi bị ngứa da phải không? Dám cùng lão cha giành nữ nhân, không biết cô nàng này là lão tử coi trọng trước sao?' Phương Tranh nghiến răng nghiến lợi, hai tay nắm lấy hai lỗ tai nhỏ của họ. Giống như đang xách hai miếng thịt khô, lắc lư qua lại.
Hai tiểu hài tử xấu xa kêu oa oa thảm thiết, cùng kêu lên nói: 'Cha, chúng ta sai rồi! Tha chúng ta đi, cô nàng này cho ngài trước, chúng ta không đoạt với ngài.'
'Hừ! Phương vương gia, uy phong thật lớn a! Cùng nhi tử ở trên đường cái giành nữ nhân, ngươi thật càng ngày càng tiền đồ.' Phía sau Phương Tranh, bỗng nhiên truyền đến một thanh âm âm lãnh, thanh âm kiều giòn, êm tai dễ nghe. Nhưng Phương Tranh giống như thân rơi hầm băng, cả người không run lên.
Nhanh buông tay ra, Phương Tranh xoay người lại, vừa nhìn thấy, sắc mặt nhất thời trở nên trắng bệch.
'Lão…các lão bà, ha hả, thật xảo, các nàng đều đi ra dạo phố?' Phương Tranh xoa mồ hôi lạnh, khom người bồi cười nói.
Đứng ngay trước mặt Phương Tranh, chính là Trường Bình, Yên Nhiên, Tiểu Lục, Phượng Nương, còn có Nguyệt Nương và Hàn Diệc Chân, là sáu lão bà, không thiếu một ai. Hôm nay Phương Tranh ra ngoài không coi lịch, vừa lúc đụng phải các lão bà ra đường cùng dạo phố tập thể.
Gương mặt sáu lão bà hàm sương, lạnh lùng trừng mắt nhìn Phương Tranh, thần tình rất là bất thiện.
Trường Bình 'hừ' một tiếng, lãnh đạm nói: 'Phương vương gia, trong nhà đã có sáu lão bà, ngươi dự định nạp thêm mấy phòng mới chịu dừng tay? Chẳng lẽ thật sự muốn làm cho thập toàn thập mỹ?'
Phương Tranh vội vàng ngại ngùng xua tay: 'Được rồi, được rồi, thật nhiều, nhiều lắm, sáu vậy là đủ rồi. Ta không dự định thêm lão bà, cái gì chứ, ta vừa đang dạy hai tiểu vương bát đản tán gái thôi.'
'Nương, nhị nương, tam nương, tứ nương, ngũ nương, lục nương.' Phương Đại Nghiệp một đường niệm xuống, thiếu chút nữa đứt hơi, sau đó hắn thần tình phi thường ủy khuất nói: 'Cha không phải đang dạy chúng ta tán gái nha, hắn rõ ràng là cùng chúng ta giành nữ nhân.'
Chân mày Phương Tranh vừa nhảy, căm tức liếc mắt trừng Phương Đại Nghiệp, sau đó cười gượng nói: 'Trẻ con không biết chuyện, ha hả, trẻ con không biết chuyện, hai tiểu tử chỉ nói bậy, các lão bà đừng xem là thật.'
Thừa dịp này, Phương Đại Nghiệp và Phương Nhị Nghiệp liền liếc mắt nhìn nhau, sau đó cười như kẻ trộm, lặng lẽ mang theo thị vệ chạy xa.
Còn chưa chờ bọn hắn dừng lại lấy hơi, hai lỗ tai thương cảm của họ lại bị người hung hăng nhéo.
Hai tiểu tử nổi giận quay đầu nhìn, nhất thời liền xuôi xị.
'Tiểu di.' (Dì) Đại Nghiệp và Nhị Nghiệp ủy khuất kêu.
Đang nhéo lỗ tai bọn họ chính là Trường Nhạc tiểu công chúa vừa mười một tuổi.
Trường Nhạc nghe vậy đôi mày thanh tú nhướng lên, cả giận nói: 'Nói qua bao nhiêu lần! Đừng gọi ta là tiểu di! Gọi thất nương!'
'Thất…thất nương.' Hai tiểu tử phi thường thức thời.
'Ai…' Trường Nhạc nhàn nhạt lên tiếng.
'Thất nương, thật sự định gả cho cha ta? Ánh mắt của ngài thật không cao minh nha.' Phương Nhị Nghiệp cẩn thận bồi cười nói.
Trường Nhạc nhíu mũi, hừ nói: 'Các ngươi biết cái gì! Cha ngươi nhiều tiền, người ngốc, không gả cho hắn thì gả cho ai?'
'Thất nương thật là mắt sáng như đuốc!' Hai huynh đệ lau mồ hôi.
Cảnh xuân tươi đẹp, vạn vật sống lại, bất tri bất giác, Phương Tranh xuyên qua cho tới bây giờ, đã tròn chín năm.
Những năm gần đây Phương Tranh trải qua rất thích ý. Ở giữa thỉnh thoảng trên đường phố đùa giỡn một chút thiếu nữ đàng hoàng, thỉnh thoảng cùng Mập Mạp đi dạo kỹ viện, uống rượu hoa, hoặc là chạy đến trong hoàng cung của hắn, huynh đệ hai người ngồi chơi, uống rượu nói chuyện phiếm, trải qua ngày tháng tiêu dao của tiêu dao vương gia, thực sự so với thiên đường càng sảng khoái.
Phương phủ to lớn hôm nay đã thành Ngô Vương phủ. So với dòng dõi thương nhân trước đây, tất nhiên là tăng thêm khí phái và uy nghiêm.
Vào một ngày, Phương Tranh rủ mấy lão bà, bao quát cả Tiểu Lục và Phượng Nương đang mang thai, mọi người cùng nhau đi tới trước phòng của Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ, chính là thiếp thân thư đồng ngày trước của Phương đại thiếu gia, trời không phụ người có lòng, từ năm ngoài hắn thành thân với thiếp thân nha hoàn Lan nhi của Phương phu nhân, năm nay rốt cục thuận lợi sinh hạ một nam anh.
Phương Tranh mang theo các lão bà đến thăm Tiểu Ngũ, là bởi vì thấy Tiểu Ngũ vẻ mặt cầu xin nói một chuyện rất lạ.
Nhi tử của Tiểu Ngũ sinh ra được hai tháng, không ngờ lại mở miệng nói chuyện làm Tiểu Ngũ cảm thấy rất bàng hoàng, không biết đứa con của mình là thiên tài hay là yêu nghiệt, cho nên thỉnh Phương thiếu gia đến xem.
Đi vào cửa phòng Tiểu Ngũ, chỉ thấy bên trong phòng có một chiếc nôi trẻ con, trong nôi là một đôi tay nhỏ bé mũm mĩm đang giơ lên trời, thỉnh thoảng lại buông xuống, thỉnh thoảng phát sinh ra vài tiếng thở dài như người trưởng thành.
Phương Tranh kỳ lạ, thò đầu qua nhìn, thấy trong nôi có một đứa trẻ tròn trịa đang nằm, chân mày nó đang cau chặt, đôi mắt nỗ lực trợn to, lại dùng sức lắc đầu, tựa hồ đang bị vây trong trạng thái phi thường thống khổ.
'Hắc, thật kỳ lạ, hắc! Tiểu tử này sao lại giống một triết học gia như vậy?' Xem hình dáng như vô cùng khổ sở của nó, Phương Tranh ngạc nhiên nói.
Tiểu Ngũ ở một bên vẻ mặt cầu xin còn chưa kịp mở miệng, chỉ nghe một thanh âm non nớt trong nôi nói: 'Chó má triết học gia! Ngươi là ai? Ta đang thấy kỳ quái, người cổ đại các ngươi đã có từ ngữ 'triết học gia' rồi sao?'
Mặc dù nghe Tiểu Ngũ có nói qua, con của hắn chỉ mới hai tháng đã biết nói tiếng người, nhưng khi nghe vào tai Phương Tranh cũng thật sâu lấy làm kinh hãi. Thân thể không tự chủ được lui về phía sau một bước.
'Kháo! Thật biết nói tiếng người a! Quả thực là một yêu nghiệt!'
Nhi tử mới hai tháng tuổi của Tiểu Ngũ giận tím mặt: 'Ngươi mới là yêu nghiệt, toàn gia ngươi đều là yêu nghiệt!'
Sau đó, tiểu hài tử chợt nhếch khóe miệng, mang theo âm thanh như khóc nói: 'Ta oan uổng! Con mẹ nó ta oan muốn chết a! Lão tử không phải chỉ là trộm một cái nắp cống thôi sao? Chọc ai trêu ai chứ? Ông trời chẳng biết phát thần kinh gì, lại dùng một đạo thiên lôi phách lão tử xuyên việt, lão tử làm ra lỗi lớn như vậy sao? Cả đám giết người phóng hỏa sao không thấy ông trời thu dọn bọn hắn? Lão tử trộm một cái nắp cống liền bị sét đánh, còn nói đạo lý hay không?'
Trong phòng mọi người nghe được đứa trẻ mới hai tháng nói ra một đoạn lời nói nghe thật rõ ràng, không khỏi vừa sợ lại kinh, đều lui nhanh về phía sau, che miệng kinh hô không ngớt.
Chỉ có thần tình Phương Tranh trở nên cổ quái lên, khuôn mặt tuấn tú lúc đỏ lúc trắng, chẳng biết đang suy nghĩ chuyện gì.
'Ngươi nói…trước khi ngươi bị sét đánh, đã trộm một cái nắp cống?' Giọng nói Phương Tranh vẫn bình thường, hỏi dò.
Tiểu hài tử vỗ vỗ đôi chân nhỏ mập mạp của nó, than thở: 'Phải nha! Không phải chỉ là một cái nắp cống thôi sao? Ta bất quá chỉ nghĩ muốn đem bán kiếm tiền tiêu vặt, vậy cũng bị sét đánh, con mẹ nó ta thật xui xẻo!'
Chân mày Phương Tranh nhảy mạnh, nhưng vẫn dùng giọng nói bình thản tiếp tục nói: 'Ngươi trộm nắp cống kia, vào năm Công Nguyên năm bị mất mùa, địa điểm là Liên Thị, Mặc Lộ, đối diện đường cái có một cửa hàng bán băng đĩa phim lậu ?'
Tiểu hài tử kinh ngạc mở to mắt: 'Hắc, ta nói huynh đệ này, ngươi thật đúng là thần! Thế nào cái gì cũng đều biết?'
Sắc mặt Phương Tranh rốt cục thay đổi, trở nên đỏ bừng, hơn nữa ánh mắt nhìn về phía hài tử tràn ngập vẻ dữ tợn, hắn cắn răng, âm trầm sâm sâm cười, bóp hai bàn tay vang liên răng rắc.
Sau đó Phương Tranh nhắm mắt lại, dáng vóc vạn phần sùng kính làm ra dấu chữ thập ngay ngực.
'Cảm tạ thượng đế ban cho ta một người cùng thời đại, sai, là cừu nhân.'
Sắc mặt hài tử cũng thay đổi, khuôn mặt béo mập lộ ra một vẻ quỷ dị. 'Ngươi…ngươi làm sao vậy? Ngươi muốn làm gì?'
Phương Tranh nhe răng cười hai tiếng, âm trầm nói: 'Tiểu vương bát đản, quả nhiên là nhân quả tuần hoàn, báo ứng chẳng sai. Con mẹ nó, nạp mạng cho lão tử!'
HẾT