Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia – Chương 489: – Botruyen

Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Chương 489:

Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia
Tác giả: Tặc Mi Thử Nhãn
Dịch giả: PhongNhi
Nguồn : vipvandan

Chương 391: Giải quyết tốt hậu quả(2)

Kết thúc thật đương nhiên, khi tin tức Mặc Xuyết đã chết truyền khắp từng góc trên chiến trường, khi đại kỳ hãn vương của Mặc Xuyết ngã xuống trong nháy mắt, toàn bộ sĩ khí của chiến sĩ Đột Quyết đã tan vỡ.
Kiểm kê việc bắt tù binh trên chiến trường thì chiến sĩ Đột Quyết còn sống sót chỉ còn hơn hai vạn người, trong đó đại bộ phận đều bị thương.
Càn khôn đã định, quân bắc phạt Hoa triều cùng kêu lên hoan hô, hậu thế từ nay về sau có thể vĩnh hưởng thái bình, không còn phải lo lắng chuyện ngoại tộc xâm lược bắt người cướp của, Hoa triều từ nay về sau xưng bá đông phương, trở thành thiên triều thượng quốc danh như là thực.
'Hoa triều muôn năm! Ngô hoàng vạn tuế!'
'Ngô hoàng vạn tuế!'
Tiếng hoan hô vang vọng chín tầng mây, trên thảo nguyên mênh mông bát ngát thản nhiên lan truyền.
Sau đó các tướng sĩ thật tình dùng ánh mắt kính yêu sùng kính nhìn tới, thấy vẻ mặt Phương Tranh làm như hổn hển và thương xót, vội vàng xuống ngựa, vài bước chạy tới trước mặt Mặc Cúc Liên.
'Quốc sư! Bổn soái suất quân đến viện, không nghĩ tới, ô ô, không nghĩ tới đã tới chậm một bước! Ta…xin lỗi ngươi!'
Trong hai mắt đẫm lệ mông lung, lúc này Phương Tranh mới chú ý tới hai tay Mặc Cúc Liên bị trói sau lưng, vẻ mặt đang nổi giận, ánh mắt hung ác độc địa hận không thể đem Phương Tranh đánh nát thành ngàn mảnh vụn.
Phương Tranh lấy làm kinh hãi, không tự chủ được lui ra sau mấy bước, vẻ sợ hãi nói: 'Không nghĩ tới Mặc Xuyết lại là một tên đồng tính, ngươi chẳng lẽ bị hắn làm gì sao? Đem ngươi buộc chặt như thế, khẩu vị thật nặng nha, hắn lại thích kiểu này sao, dưới thì tám tuổi, trên tám mươi tuổi cũng không buông tha, quả thực cầm thú không bằng.'
Mặc Cúc Liên giận dữ nói: 'Phương Tranh! Ngươi là tên ác ôn hạ lưu đê tiện! Thiết kế hại Đột Quyết ta, chân thần sẽ không buông tha cho ngươi!'
Đối mặt sự chỉ trích của Mặc Cúc Liên, Phương Tranh như đau lòng, lại ủy khuất: 'Quốc sư, ngươi thật sự oan uổng ta, chúng ta là liên minh, thế nào lại thiết kế hại ngươi? Ta không phải y theo kế hoạch đến trợ giúp ngươi đó sao? Ta làm sai chỗ nào?' Mặc Cúc Liên nhìn chiến trường tán loạn đẫm máu, còn có hơn hai vạn tù binh Đột Quyết còn sót lại, trong mắt của hắn không khỏi rơi lệ.
'Hơn mười vạn chiến sĩ Đột Quyết, hôm nay chỉ còn lại hơn hai vạn người thương tàn tù binh, Đột Quyết, quả thực đã bị diệt chủng! Đây đều là do lão phu dẫn sói vào nhà tạo nghiệt!'
'Quốc sư, nén bi thương thuận biến, ngươi phải biết học kiên cường.'
'Cút! Lão phu không cần ngươi chuột khóc mèo giả từ bi!'
'Không có văn hóa nha? Hẳn nên là mèo khóc chuột, kỳ thực ít người cũng có chỗ tốt của ít người, chí ít không uổng lương thực, chuyện nuôi sống…'
'Cút! Phương Tranh! Lão phu cùng ngươi thề không đội chung trời!'
'Quốc sư, ngươi đừng như vậy, chúng ta là huynh đệ chi bang đời đời hữu hảo nha…'
Bên trong soái trướng.
Toàn bộ tướng lĩnh Hoa triều đều là dáng dấp vui sướng, hoặc cười hoặc trêu chọc nhìn thần sắc cụt hứng của Mặc Cúc Liên đang đứng trong soái trướng.
Thở dài, sắc mặt Mặc Cúc Liên trở nên dị thường thảm hại, chỉ trong mấy canh giờ ngắn ngủi, hắn phảng phất già nua hơn mười tuổi, dù thân thể cũng trở nên ủ rũ còm cõi.
'Phương Tranh…Phương nguyên soái, thảo nguyên thuộc về Hoa triều rồi, lão phu không tranh cùng ngươi, cũng không năng lực cãi với ngươi.' Mặc Cúc Liên nhìn Phương Tranh không hề có chút vẻ mặt nghiêm túc ngồi sau bàn, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ cừu hận thật sâu.
'Lão phu chỉ cầu ngươi một việc. Cầu ngươi ban thưởng hơn hai vạn tù binh Đột Quyết cho ta, ta…ta dẫn bọn họ đi về phương bắc, ở nơi đó kéo dài một chút hơi tàn. Ngươi là người thắng trong trận chiến tranh này, cầu ngươi, ban ân cho người chiến bại một chút lòng từ bi đi.'
Thần sắc vui cười của Phương Tranh nhất thời thu lại, bỗng nhiên trở nên nghiêm túc lên.
Đông bắc? Liêu Châu? Thâm sơn rừng già? Trong lịch sử kiếp trước, cái nôi của Hậu Kim dân tộc Nữ Chân?
Kháo! Nghĩ thật hay! Lão tử có lòng từ bi, trên dưới một trăm năm sau các ngươi khôi phục nguyên khí, sau đó lại tới đánh chủ ý với Hoa triều ta. Lão tử có ngu như vậy sao?
'Ai nha, quốc sư, lời này của ngươi thật khách khí, cái gì ban ân, cái gì từ bi, ta là người tàn nhẫn như vậy sao? Ông trời có đức hiếu sinh, chiếm thảo nguyên các ngươi, ta đã thật ngại ngùng, ta thế nào nhẫn tâm để các ngươi lưu lạc đến địa phương mà chim cũng không đẻ trứng, qua cuộc sống như dã nhân ăn tươi nuốt sống cho được? Quốc sư, ngươi thực sự nhìn lầm ta rồi, bản tính của ta kỳ thực rất thiện lương đó.'
Ánh mắt Mặc Cúc Liên nhất thời trở nên cực độ tuyệt vọng, trong mắt lộ ra một cỗ ý tứ hàm xúc thê lương bi ai.
'Phương nguyên soái, lẽ nào ngươi thực sự dù một con đường sống cũng không lưu cho người Đột Quyết chúng ta? Thực sự muốn đem chúng ta đuổi tận giết tuyệt?'
Phương Tranh lắc đầu nói: 'Không, ta không chỉ cấp cho các ngươi đường sống, hơn nữa muốn sinh hoạt của các ngươi càng thêm giàu có hơn so với trước đây.'

Lúc này hận ý của Mặc Cúc Liên cũng không dám biểu lộ ra, nghe vậy chỉ phải nghi hoặc nói: 'Phương nguyên soái có ý gì?'
Khóe miệng Phương Tranh câu dẫn ra một vẻ cười xấu xa quen thuộc, Mặc Cúc Liên nhìn thấy trong mắt, trong lòng chợt lộp bộp một chút.
'Rất đơn giản, Hoa triều thụ thánh nhân giáo hóa, thánh nhân nói: Phải dung tất cả. Cho nên ta dự định đem tù binh Đột Quyết các ngươi, còn có những phụ nữ trẻ em cùng người già rơi lả tả trong các bộ lạc Đột Quyết toàn bộ di cư đến nội địa Hoa triều, đương nhiên, các ngươi không thể tiếp tục quần cư, toàn bộ phân tán, mỗi châu mỗi phủ, mỗi huyện mỗi hương đều nhét mấy người đi vào, mọi người cùng uống cùng khiêu vũ, qua những ngày vui sướng hạnh phúc, thật đẹp, dù là làm thần tiên cũng không thèm.'
'Cái gì?' Mặt mũi Mặc Cúc Liên co quắp, vẻ mặt kinh hãi.
Phương Tranh không để ý tới Mặc Cúc Liên, vẫn nói: 'Còn có, ta dự định xóa nạn mù chữ cho người Đột Quyết các ngươi, học học lễ nghi văn hóa của người Hoa triều, cho các ngươi cũng giống như chúng ta, thụ thánh nhân giáo hóa, học xong lễ nghĩa liêm sỉ, từ nay về sau mọi người gặp mặt liền khách khách khí khí, không còn dùng đao vừa đánh vừa giết. Như vậy thật không có lễ phép, đương nhiên, triều đình cũng sẽ phân chia thổ địa và nông cụ cho các ngươi, lại phái người chuyên đến dạy cho các ngươi kỹ thuật nông canh, từ nay về sau các ngươi chính là con dân dưới sự cai trị của hoàng đế Hoa triều rồi.'
Nói tới đó Phương Tranh trừng mắt nhìn Mặc Cúc Liên cười xấu xa, nói: 'Có phải có cảm giác hạnh phúc đến mức sắp nổ tung? Còn hơn các ngươi phải chăn thả tại thảo nguyên, ngày đêm gió mưa thổi tạt, so sánh, Hoa triều quả thực chính là thiên đường.'
'Ngươi…thật đê tiện! Lão phu phản đối!' Mặc Cúc Liên tức giận khàn tiếng kêu lên.
Mặc Cúc Liên từng du học tại Hoa triều khi còn trẻ, cũng từng đọc sách thánh hiền, hắn biết rõ sự đáng sợ của văn hóa Hoa triều, nho gia có ý chí bao dung vạn vật, có khí độ khoan dung nhân hậu, nếu để người Đột Quyết tu tập văn hóa Hoa triều, không cần bao năm, những hổ lang hung ác độc địa trong lời của thánh nhân nói, sẽ biến thành những con cừu dịu ngoan nhất, loại văn hóa này thẩm thấu, có thể trong thời gian rất ngắn, đem người Đột Quyết đồng hóa thành người Hoa triều, từ đó xem như Đột Quyết triệt để diệt tộc.
Phương Tranh rốt cục làm sao mà trưởng thành? Chủ ý của hắn vì sao luôn luôn nham hiểm như vậy?
Phương Tranh khí định thần nhàn tằng hắng một tiếng, chắp tay mà đứng, khuôn mặt lãnh sâm nói: 'Quốc sư đại nhân, ta nghĩ ngươi còn chưa hiểu rõ ràng trạng huống đi? Tình cảnh này, ngươi phản đối còn tác dụng sao?'
Mặc Cúc Liên nghe vậy cứng lại, sau đó cụt hứng cúi đầu xuống.
Bởi vì người là dao thớt, ta là thịt cá, tranh đấu vô ích, đại thế, từ lâu không thể cứu vãn.
Phương Tranh lạnh lùng nhìn thần tình như đưa tang của Mặc Cúc Liên, không khỏi cười.
Lão già này, lão tử không làm tiêu tan vương bá khí của ngươi, ngươi cho rằng mình vẫn là quốc sư cao cao tại thượng?
'Phương nguyên soái, nếu bộ lạc Đột Quyết đi về hướng nam, thảo nguyên sẽ làm sao bây giờ?' Mặc Cúc Liên ngẩng mạnh đầu, nỗ lực tìm kiếm một tia cơ hội trở mình cuối cùng.
Phương Tranh cười cười, nói: 'Điều này không nhọc quốc sư đại nhân quan tâm, thảo nguyên đương nhiên do tướng sĩ Hoa triều vào chiếm giữ, đến lúc đó chúng ta ở tại Khai Bình, Tháp Sơn, Du Mộc Xuyên, Hắc Sa Thành thiết lập Hoa triều đô hộ phủ, các ngươi thủ vững thảo nguyên nhiều năm như vậy, khổ cực rồi, cứ giao qua cho chúng ta đi, chúng ta khổ cực một chút, giúp người Đột Quyết các ngươi thủ vài trăm năm.'
Nhìn sắc mặt thảm hại của Mặc Cúc Liên, Phương Tranh cười tủm tỉm nói: 'Về phần ngươi sao, ha hả, chúc mừng quốc sư, chúc mừng quốc sư, bổn soái sẽ mang theo quốc sư cùng tiểu Khả Hãn khải hoàn quay về triều, yết kiến ngô hoàng vạn tuế. Đến lúc đó thỉnh hoàng thượng phong hầu cho quốc sư, phong chức công gì đó cho tiểu Khả Hãn, ban thưởng tòa nhà cho các ngươi tại kinh thành, hai người công hầu các ngươi có thể nhảy nhót vui vẻ chung quanh kinh thành, ngoại trừ ra kinh, các ngươi làm gì cũng không ai ngăn cản, thế nào? Quốc sư, ta nghĩ thật chu đáo cho các ngươi phải không?'
Mặc Cúc Liên nghe vậy hai chân mềm nhũn, rốt cục vô lực ngồi bệch dưới đất.
'Lão Mặc, sau này chúng ta là đồng liêu trong triều, chiếu cố cho nhau.'
'Đa tạ Phương nguyên soái!'
'Ân, nếu đã chiếu cố cho nhau, không bằng trước tiên ngươi chiếu cố cho ta thế nào? Ngày trước lúc ngươi mang theo tiểu Khả Hãn rời khỏi Hắc Sa Thành, khẳng định thu nạp không ít vàng bạc châu bảo nha? Ta từ Hoa triều mang đến một ngàn hộp phấn ngọc trai cao cấp…'
'Lão phu…mua hết!'