Tối Cường Dâm Đế – Chương 1 Tiểu la lỵ – Botruyen
  •  Avatar
  • 273 lượt xem
  • 2 năm trước

Tối Cường Dâm Đế - Chương 1 Tiểu la lỵ

Vũ trụ mênh mông, tinh không vô tận.
Một tia chớp sáng rực chợt lóe lên giữa tấm màn trời đen kịt, khiến cho ánh sáng của những vì tinh tú xung quanh như bị lu mờ, sau đó tia chớp kia liền tắt lịm đi như chưa hề tồn tại.
“Mẹ nó.. Đau…Đau chết ta..!”
“Hừ hừ.. Diễm Cơ.. Mỹ nhân đệ nhất Lăng Thiên.. Chỉ tiếc còn thiếu một bước..”
“Khốn khiếp.. Triệu Thành Khôn.. Xích Viêm.. Tần Chiến.. Còn có một đám lão già.. Các ngươi nhớ lấy..”
“Trần Quân ta.. sẽ sớm trở lại..”
“AA.. Đau..”
Một tên nam tử dáng dấp vô cùng anh tuấn, cụt tay trái đang lăn lăn lộn lộn giữa không trung kêu rên.
Toàn thân hắn phủ đầy những vết cắt nham nhở kỳ lạ, nơi vết cắt không thấy máu xương, mà chỉ là những tia hắc khí âm trầm đang không ngừng ăn mòn, như thể muốn cắn nuốt tất cả thiên địa.
Hắn là Trần Quân, Đế cấp trẻ tuổi bậc nhất Lăng Thiên giới, thiên tư trác tuyệt, tài hoa kinh diễm.
Vốn dĩ thanh danh của hắn phải là vang dội, chấn động cổ kim, chỉ tiếc hắn đi con đường chính là song tu đại đạo, bên trong ba ngàn đại đạo bị chúng nhân khinh thường, xem là bàng môn, không có tư cách đi lên mặt bàn cùng Đế cấp khác sánh vai.
Trần Quân cũng lười quản, hắn chưa bao giờ quan trọng những chuyện như vậy, hắn chỉ truy cầu thỏa mãn bản tâm, đó chính là tiêu dao khoái hoạt chơi gái thành tiên..
Thánh nữ tiên tử, yêu cơ diễm quỷ gì đó Trần Quân đều đã nếm thử, chỉ cần là nữ nhân có thể khơi lên hứng thú của hắn, nhất định sẽ bị hắn tìm mọi cách cướp đến trong tay, cùng nhau trải qua hằng đêm xuân sắc.
Khụ khụ, chính vì lẽ đó, Trần Quân thanh danh tại Lăng Thiên giới vô cùng thối nát, đệ nhất hái hoa tặc, đắc tội vô số người, bị người gặp người đuổi, hô hào kêu đánh.
Tuy nhiên, bản lĩnh Trần Quân vô cùng cao minh, lần nào hắn cũng có thể hoàn hảo trốn khỏi vòng vây, để lại một nữ nhân kiều diễm mê ly, thần trí mơ hồ chìm đắm trong dục vọng..
Cho đến một ngày, hắn bị người thiết kế, rơi vào đường cùng, chỉ đành liều mạng truyền tống phá giới chạy trốn, mới dẫn đến tình cảnh lúc này.
Không biết từ lúc nào Trần Quân đã dừng giãy dụa, im lặng đứng thẳng người dậy.
Không phải là do vết thương đã tốt hơn, mà chính là bởi hắn đã quen với cảm xúc đau đớn đó rồi.
“Quả nhiên giới bích không phải là dễ vượt qua như vậy, còn tốt bổn đế mạng lớn.. Hừ..”
Nhìn xuống cánh tay bị chém cụt lủn, cổ tay còn mang một đoàn hắc khí lưu chuyển, Trần Quân nhướng mày, hắn hít thật sâu một hơi, sau đó khóe môi nở một nụ cười, vui sướng hô lên.
“Linh khí yếu ớt như vậy, ra là một giới cùi bắp. Haha, bổn đế thật là may mắn. Thiên đạo đâu, mau ra đây!”
Không gian tĩnh mịch, không hề có một tiếng đáp lại.
Trần Quân đảo mắt, sau đó hừ lạnh quát lớn.
“Ngươi không ra!! Tốt, vậy bổn đế liền để cho hỗn độn chi khí thôn phệ giới này, khiến cho một giới này cũng bị hủy diệt cùng với bổn đế!”
Nói là làm, Trần Quân ngang nhiên nằm nghiêng xuống, dùng cánh tay còn lại chống đỡ lấy đầu, hai mắt thậm chí còn nhắm lại, dáng vẻ trông vô cùng lười biếng.
Chỗ cánh tay cụt hắn đột nhiên tách ra một tia hắc khí, sau đó tia hắc khí kia bắn ra phía xa, va chạm vào một thiên thạch, chỉ trong chốc lát thiên thạch kia đã bị hắc khí ăn mòn hết, biến thành một khoảng không gian đen đặc trống rỗng..
Qua không biết bao lâu.
Một phút, một năm, hoặc cũng có thể là đã trăm ngàn năm trôi qua.
Trần Quân đột nhiên mở mắt, bởi vì lúc này đã có một cái thân ảnh nhỏ nhắn được bao trùm bởi những tia bạch khí vô thánh khiết trống rỗng xuất hiện trước mặt hắn, thần bí quỷ dị.
“Hừ. Thiên đạo, ngươi rốt cuộc chịu ra!” Trần Quân cười nhạt, nhếch môi. “Không nghĩ đến ngươi lại hóa thân thành một cái la lỵ cực phẩm như vậy, quả nhiên rất hiểu ý ta..”
Trong lòng hắn hiểu rõ, xem ra giới này vừa mới sơ khai không lâu, bảo sao linh khí yếu ớt như vậy.
“Ngươi …không thuộc về giới này. Ngươi từ đâu đến, thì hãy trở về nơi đó đi?!” Tiểu la lỵ bình thản nói.
“Nói nhảm, có thể đi ta đã sớm đi!”
Trần Quân phiền muộn nói, sau đó bĩu môi nhìn qua.
“Đừng nói nhiều, ngươi chắc cũng hiểu tình huống của ta. Ta muốn ở lại giới này dưỡng thương một đoạn thời gian, ngươi xem thế nào mà tính!”
“Thiên đạo” nhìn xem những tia hắc khí trên người Trần Quân, tựa hồ cảm thấy nội tâm mệt mỏi, uể oải gật đầu.
“Có thể. Nhưng cỗ thân thể này của ngươi không dùng được ở Hồng La giới..”
Trần Quân gật đầu, thì ra một giới này tên gọi Hồng La.
“Cái này ta biết, vì thế ta mới gọi ngươi đến. Thiên đạo, chúng ta làm một tràng giao dịch…”
Không để cho “thiên đạo” có cơ hội nói ra từ chối, Trần Quân kia liền đưa ra cánh tay cụt, đoạn cười lạnh chỉ vào những tia hắc khí.
“Ngươi không có quyền lựa chọn, trừ phi ngươi muốn giới này vì một ý niệm của ngươi mà bị hủy diệt.. Trước tiên, ta cần một cỗ thân thể mới..”

Thời gian trôi, tinh hà chậm rãi lưu chuyển.
Trần Quân lăng không mà đứng, cơ thể “mới” được đắp nặn cao tầm mét chín của hắn hoàn toàn lõa lồ, vai rộng eo thon, từng cái đường nét trên cơ thể hiện rõ, thanh thoát mà săn chắc, hữu lực.
Mái tóc của hắn biến thành màu bạch kim thần bí, tùy ý phủ lên gương mặt tuấn lãng vô ngần, vầng trán rộng, sống mũi cao thẳng, một đôi con ngươi như những viên bảo thạch lấp lánh đẹp đẽ, bờ môi như có như không câu lên một nụ cười tràn đầy tà tính.
Vô cùng hoàn mỹ.
“Tốt, rất tốt! Quả nhiên thiên đạo ngươi rất có ánh mắt..”
Nhìn xem đồ vật bên dưới hạ thân to lớn ngạo nghễ, phủ đầy gân guốc, dài chừng hai mươi cen ti mét, Trần Quân cười ha hả.
Giọng nói của hắn cũng trầm ấm, tràn đầy nam tính, rất có sức hút..
Nếu có một cái tiêu chuẩn đánh giá, mị lực chỉ số của Trần Quân lúc này sợ rằng đã đạt hơn max điểm, hoàn hảo đến mức khó tin, vượt qua phạm trù nhân loại có thể có được.
Liếc mắt nhìn qua tiểu la lỵ “thiên đạo” cực phẩm đã có vẻ rục rịch muốn biến mất, Trần Quân cất bước tiến tới.
Thân hình cao ráo đứng trước cơ thể nhỏ xinh chưa đầy mét rưỡi của “thiên đạo rất có vẻ không cân xứng, đỉnh đầu “thiên đạo” còn chưa vượt lên nổi nách Trần Quân.
“Đều nói thiên đạo vô tình, không biết ngươi là có hay không tình cảm?”
Trần Quân thầm nghĩ, đoạn hông hắn chậm rãi hẩy lên bằng một quỹ đạo vô cùng nhỏ bé, khó phát hiện, đỉnh đầu cự long cũng theo đó vểnh lên, từ từ dí sát vào gương mặt phấn điêu ngọc trác, vô cùng tuyệt mỹ của “thiên đạo” gần trong gang tấc.
Một luồng nhiệt khí từ cự long phả ra, vô cùng nóng bỏng, nhưng tiểu la lỵ “thiên đạo” vẫn không có vẻ gì biến sắc, chỉ là bình thản nói.
“Ngươi bây giờ tu vi không có, ta sẽ đưa ngươi đến một tinh cầu nào đó có chứa linh khí để ngươi từ từ khôi phục..””
Trần Quân nhịn không được, hắn liền hung hăng dùng cự long vỗ vỗ lên gò má trắng nõn của tiểu la lỵ “thiên đạo”, mắt thấy “thiên đạo” vẫn không phản ứng, hắn hung ác dí cự long tới, tách ra đôi môi tiểu la lỵ, thô lỗ cọ xát với hàm răng trắng tinh như ngọc.
“Ngươi đang làm gì vậy?” “Thiên đạo” thờ ơ hỏi.
Trần Quân chán nản lùi lại, đoạn phất phất tay.
“Không có gì. Ngươi thật con mẹ nó không hiểu phong tình. Đưa ta đi thôi.”
Thiên đạo nhàn nhạt gật đầu, đoạn không thấy có động tác gì, thân hình tuyệt mỹ của Trần Quân đã dần dần tan biến đi, sau đó hoàn toàn không thấy tăm tích.
“Một tên khốn khiếp!”
Lúc này “thiên đạo” đột nhiên hừ giận, đôi mắt to tròn ngập tràn lửa giận, một đôi gò má khẽ ửng hồng lên, vô cùng xinh đẹp.

Hồng La giới, Thiên Hải tinh.
Nơi này là một viên tinh cầu bao la rộng lớn, tồn tại cùng lúc tu chân và khoa học kỹ thuật, hơn nữa còn hài hòa phát triển, khiến cho cuộc sống của nhân loại trên hành tinh này vô cùng sung túc và phát đạt.
Hoa Quốc, Bắc Kinh thủ phủ.
“A, mau nhìn mau nhìn! Nam thần cổ trang!!”
“Chuyện gì, đã sớm nói với ngươi bao nhiêu lần, làm gì cũng phải hiền thục, trai đẹp cũng không hiếm… ngọa tào, thế gian còn có nam nhân hoàn mỹ như vậy..”
“Là người nổi tiếng chắc luôn, không được, ta phải đi lên xin số..”
“Cút cút ra, đó là lão công ta..”
“…”
Trần Quân ung dung sải bước trên đường phố, trên người hắn lúc này phủ lên một bộ bạch bào cổ trang, nhấc tay nhấc chân đều hiện ra một vẻ phong thần tuấn lãng cực độ, khiến cho không chỉ nữ nhân mà đến cả các nam tử cũng không khỏi dừng bước, nhao nhao ngắm nhìn.
Rất nhanh liền có mấy cái em gái kết bạn mà tới, to gan chặn lại bước chân Trần Quân.
“Soái ca, có thể cho bọn em chụp chung một tấm ảnh sao?”
“Thuận tiện làm quen một chút!”
“Thêm cái wechat, thế nào?”
“Rảnh rỗi ban đêm, có thể đến tìm em tâm sự, lúc nào em cũng rảnh..”
Mấy em gái ríu ra ríu rít, nói ngôn ngữ gì đó Trần Quân cũng không hiểu, nhưng chút việc này cũng không làm khó được hắn.
Trần Quân thản nhiên đưa tay nâng lấy cằmhắn liền hiểu rõ ngôn ngữ Hoa Quốc, cùng với một số tình huống cơ bản.
“Mỹ nữ, ngươi có tiền không?” Trần Quân cười hỏi. một em gái, trong ánh mắt thẹn thùng của cô nàng và sự kinh ngạc của đám bạn, ánh mắt hắn xoáy sâu, thâm nhập vào tâm trí, rất nhanh
Nụ cười tràn ngập tà tính cùng với giọng nói trầm thấp của hắn khiến em gái nháy mắt mê đắm, hô hấp cũng có chút trở nên dồn dập, toàn thân bủn rủn đứng không vững.
“Có có.. ngươi muốn bao nhiêu, ta cho ngươi…”
“Tùy ngươi!”
“A.. Được..”
Em gái giống như phát điên mà lấy hết tiền mặt bên trong túi xách, thậm chí trang sức cũng không cần, hết thảy dúi vào trong tay Trần Quân, như thể sợ hắn không nhận lấy vậy.
Nếu không phải Trần Quân còn không có điện thoại, sợ rằng tiền trong tài khoản nàng cũng muốn bắn qua cho hắn.
“Lạc Lạc, ngươi làm gì vậy!”
“Mê trai cũng phải có mức độ thôi chứ..”
“Lẽ nào, ngươi đây là trúng tà thuật, thôi miên các loại..”
Đám bạn em gái hoảng hốt kinh hô, có người tỉnh táo kém chút lấy ra gọi điện báo cảnh.
Trần Quân thản nhiên nhìn qua, sau đó khóe môi hắn chậm rãi câu lên, một đường vòng cung ngập tràn quyến rũ xuất hiện, khiến cho chúng nữ trong chốc lát im bặt lại.
Ánh mắt người nào cũng ngập tràn si mê, như bị dính lấy ảo thuật.
“Khụ.. Ngươi.. còn thiếu tiền sao..”
“Đây, đây là tất cả số tiền ta có, ngươi hãy cầm đi.”
“Tránh, tránh ra, ta tới trước.. Soái ca, cầu ngươi nhận lấy..”
“…”
Trần Quân không đưa tay thu hết, trái lại hắn liền trả lại phần lớn số tiền cho em gái kia, bởi trong ký ức em gái Lạc Lạc hắn biết được một chuyện, rằng các nàng đều là sinh viên.
“Sinh viên” cái đồ chơi này thoạt trông bộ dáng khá nghèo, sinh hoạt chi li tính toán, còn phải ra ngoài làm công các loại, Trần Quân không nỡ gây thêm khó khăn cho cô nàng, hắn chỉ “mượn” tạm một khoản, sau này nếu có duyên gặp lại, sẽ hồi báo nàng hậu hĩnh.
Trần Quân cũng “thấy được” một thứ, cuộc sống sinh hoạt của “sinh viên” dường như rất phong phú và có ý tứ, đương nhiên điểm hấp dẫn hắn nhất chính là “trường đại học” cái chỗ em gái Lạc Lạc này học tập toàn tụ tập những em gái tươi trẻ, còn có giáo phụ thành thục, giảng viên mỹ lệ.
Mỹ nữ như mây, giai nhân hội tụ, cảnh đẹp ý vui của “trường đại học” quả thật rất khiến người khác hướng tới.
Dù sao tạm thời không vội, Trần Quân quyết định rồi.
Hắn sẽ làm một cái “sinh viên”.