Tiên Hà Phong Bạo – Chương 1171: Chung chương. (2) – Botruyen

Tiên Hà Phong Bạo - Chương 1171: Chung chương. (2)

Cùng một khắc đó, Bàng Thiên Giới bị phật quang phật pháp rộng lớn bao trùm,
lại ở chỗ Từ Huyền và Tông Như Ma hiện thân, hình thành một kim văn lao tù
phật quang, mặt trên có ba quang ảnh Phật Đà vạn trượng tọa trấn, Thần Ma
tránh xa.

Bá bá bá!

Từng đạo thân ảnh phật quang to lớn, ở trong Bản Nguyên Giới hiện thân.

Chỉ chốc lát công phu, phật tu cấp Đế Tôn phủ xuống, đã đạt tới gần hai mươi
vị.

Trong đó có mười tám Phật Đà, kết thành phật môn đại trân kinh thiên địa,
khiếp quỷ thần.

– Buông đồ đao xuống, lập địa thành Phật.

Một thanh âm to lớn già lão, hướng cả Viễn Cổ tinh không vang lên, kinh sợ vũ
trụ chư thiên.

Chỉ thấy một vị Phật Đà áo cà sa thần bí, phiêu nhiêu mà đứng trước Phật môn
đại trận. Đỉnh đầu hắn huyền phù ba viên phật châu, mỗi một viên động mổ cổ
Phật môn thần tích sải bước mà đến. Uy năng của nó bức thẳng đến Thông Thiên
Tam Giai.

Ba cổ Phật môn thần tích dung hợp, hình thành ba quang ảnh Phật Đà vạn trượng,
đem Từ Huyền và Tông Như Ma phóng cấm trong lao tù tử vực phật quang kim văn
lao tù.

– Thần Huyễn Thiên Sư, không nghĩ tới ngươi lại là tiểu nhân xấu xa bực này.

– Ngươi đã là bất tử bất diệt, không vào luân hồi, như vậy lão nạp lợi dụng
Phật môn cấm trận, đem ngươi siêu hóa…

Phật Đà áo cà sa thần bí, đặt châu nắm chắc thần thái an tường,

– Như vậy còn ta thì sao?

Từ Huyền đột nhiên hỏi.

Thần Huyễn Thiên Sư mặt không biểu tình nói:

– Hai người các ngươi đều là dị số trong thiên địa, nắm giữ Tiên Hà Chí Bảo.
Mượn cơ hội này, một lưới bắt hết, chính là kết quả mấy trăm năm nay bản tông
bố cục.

Lúc này, Thần Huyễn Thiên Sư tu vi chân chính dĩ nhiên đạt được Thông Thiên
Tam Giai, cảnh giới linh hồn của hắn càng viễn siêu Thông Thiên Tam Giai bước
đầu tiên.

– Thần Huyễn Thiên Sư này…ấn dấu thật sâu!

Từ Huyền trong lòng phát lạnh, hấp một ngụm lãnh khí.

Ý thức bám vào ở trên khối thân thể này, Từ Huyền cũng có thể âm thầm thôi
động lực lượng tiếp cận Mộng Hồi Đại Pháp.

Giờ này khắc này.

Một bên Thần Huyễn Thiên Sư thực lực cường đại chưa từng có, Phật Đà áo cà sa
thần bí mượn ba đạo Phật môn thần tích hoàn toàn bằng được Thông Thiên Tam
Giai chân chính.

Mà mười tám vị Phật môn Đế Tôn kia liên thủ sáng lập đại trận. Cho dù tại thời
kì đỉnh phong cũng không dễ đột phá.

Mà Từ Huyền và Tông Như Ma đại chiến một hồi. Lưỡng bại câu thương, vô cùng
suy yếu, dưới loai cục diện này, có thể nói không hề có phần thắng.

– Siêu hóa.

Phật Đà áo cà sa thần bí, quát lạnh một tiếng, Phật môn cấm trận dấy lên Phật
môn nộ diễm thuần khiết trong suốt. Kim quang rạng rỡ, lưu ly tinh thấu, ở
trong phật văn ngâm tụng mênh mông cuồn cuộn rào rạt thiêu đốt, trong nháy mắt
đem Tông Như Ma và Từ Huyền thôn phệ.

Trong lúc nhất thời, Từ Huyền và Tông Như Ma đồng thời rơi vào nguy cơ tuyệt
cảnh.

Nếu thời khắc ở đỉnh núi, hai người liên thủ, chẳng khác gì liều mạng.

Nhưng mà lúc này, hai đại Thần Sư cường giả, bị thương đến bản nguyên, vô cùng
suy yếu, bị Phật môn Nộ Diễm bao phủ, linh hồn và huyết nhục vô cùng quỷ dị
bốc hơi lên, một chút rồi tan ra.

– Phá giới…

Một tiếng quát chói tai ở trong từ Phật môn tinh lọc Nộ Diễm truyền đến.

Bành oanh…răng rắc!

Bản Nguyên Giới hư không mãnh liệt rung động, tứ phân ngũ liệt.

Chỉ thấy trước người Từ Huyền xé mở một đạo khe rãnh hình tròn, sâu không thấy
đáy tựa hồ chém ra từ sâu trong vũ trụ hư không.

Phật môn cấm trận kia quang amng ảm đạm tới mức tận cùng, một ít bộ vị phá
thành mảnh nhỏ.

Phá giới?

Bị ba vị Phật môn thần tích gia trì Phật Đà áo cà sa thần bí

“Bá” một tiếng, thân hình Từ Huyền nhoáng lên, từ trong khe sâu thần bí kia
bước vào., kêu lên một tiếng đau đớn khóe miệng tràn ra vết máu.

Đúng lúc này.

– Phá gới không được, thân hình Từ Huyền tràn ra vết máu.

Thế giới không ổn đinh…

Thần Huyễn Thiên Sư tâm thần lạnh lẽo.

Nguy cơ trước mắt, Từ Huyền mượn lực lượng Độn Thiên Thần Hoàn trực tiếp phá
giới, rời khỏi Ngoại Giới Vực tời khỏi thế giới.

– Trước lưu lại Tông Như Ma, rất có thể ba chúng ta sẽ ăn thịt.

Thần Huyễn Thiên Sư quát một tiếng kinh hãi, một đôi trong mắt thâm thúy mộng
ảo nhìn không ra lực lượng vũ trụ thời không tạp trung Tông Như Ma nhân viên.

– Ha ha ha… Thần Huyễn Thiên Sư, Tiên Hà Cổ Thế Giới tương lai tạm biệt.

Tông Như Ma cười một tiếng dài, trong tay xuất hiện một quả giới chỉ cổ quái,
khí tức cùng tương tự Nguyệt Quang Bí Châu.

Phốc xuy!

Thân hình Tông Như Ma hóa thành một đạo hắc quang hôi hôi hắc quang diễm đó
rào rạt thiêu đốt Cự Luân, hoàn quán thiên địa ra sắc mọi người, mượn Từ Huyền
phá giới rất nhiều uy năng, tế toái Phật môn cấm chế, tiêu vong trong thiên
địa.

Bá!

Người lạc vào cảnh giới kỳ lạ hình ảnh, rồi chợt biến mất.

– Tại sao có thể như vậy?

Từ Huyền vẻ mặt hồi hộp, một thân mồ hôi lạnh.

Ánh mắt hắn thoáng nhìn Liễu Vũ Yên bên cạnh, đang bình yên điễm tĩnh tu
luyện.

Giữa mi tâm kim sắc ấn ký vẫn như trước đang liên tục nhảy lên bên sâu trong
dòng xoáy quang đoàn thần bí kia, còn truyền đến ba động kỳ dị, cùng Ký Ức
Tinh Hải sản sinh liên hệ thần bí.

Từ Huyền hít sâu một hơi, lần thứ hai thôi động Mộng Hồi Đại Pháp.

Trải qua một kích vừa rồi, Từ Huyền giao thiệp với Mộng Hồi Đại Pháp trình tự
càng sâu, có thể ngộ hoàn toàn mới.

Bá!

Một khắc vừa rồi, ý thức của Từ Huyền lại tiến nhập thời không như mộng như
ảo.

Tràng cảnh lúc này ở Tiểu Ngư Giới.

Từ Huyền phát hiện bản thân đang quỳ gối trước mộ phụ thân, bi thống thở dài,
vẻ mặt hối hận.

– Chung quy vẫn tới chậm một bước, ta mặc dù thiên tân vạn khổ, một lần nữa
giết vào Tiểu Ngư Giới, đáng tiếc phụ thân…

Nguyên lai, đây đã là Tiểu Ngư Giới hai trăm năm sau.

Từ phụ bởi thiên phú tự thân quá mức bình thường, tu luyện nhập môn quá muộn
rất nhiều loại nguyên nhân, chung quy không có bước lên Nguyên Thần Đại Đạo,
thọ nguyên hầu như không còn mà chết.

Ngoài ra còn có một nhân tố trọng yếu, Từ Huyền rời khỏi Ngoại Giới Vực hai
trăm năm, Tiểu Ngư Giới bị trúng tên, nô dịch.

– Niếp sư huynh đơn thương độc mã giết tới Mộng Huyễn Thiên Đường, lọt vào
Thiên Sư độc thủ, Du Cầm sư muội tại Tiểu Ngư Giới phản kháng quân địch ngã
xuống trong chiến loạn, Liễu tiên tử không biết tung tích. Thánh Hoàng và Huệ
Lan hoàng hậu tự sát mà chết…

Sở Đông thần tình chết lặng, trần thuật danh sách những người đã chết.

– Thần Huyễn Thiên Sư kia, thân ở nơi nào?

Từ Huyền nghiến răng nghiến lợi.

– Thần Huyễn Thiên Sư từ sau một trăm năm trước, không hề có tung tích. Nếu
không phải ta năm xưa, giả ý quy thuận Hoàng Thiên Thánh Triều, hôm nay cũng
không gặp được ngươi.

Sở Đông vẻ mặt chán chường, ngồi dưới đất.

– A…

Hai mắt Từ Huyền huyết hồng, ngửa mặt lên trời huýt sáo dài. Hư không Ngoại
Giới Vực mơ hồ rung động, chư thiên thần ma run sợ.

Bá!

Cảnh tượng thời không tựa mộng tựa huyễn biến mất.

Từ Huyền mở mắt ra, mồ hôi đầm đìa, hô hấp gấp gáp, kinh hồn chưa định, lẩm
bẩm nói:

– Mặc kệ thật hay giả, ta đều sẽ thử một lần, có thể đây là một kiếp nạn tu
luyện Mộng Hồi Đại Pháp tất phải trải qua.