Ta Xuyên Không Cùng Em Gái – Chương 1: Ra là một cô công chúa – Botruyen

Ta Xuyên Không Cùng Em Gái - Chương 1: Ra là một cô công chúa

Một khoảng không gian trắng xóa xuất hiện trước mắt của tôi, nó làm nhòa đi ý thức của tôi đôi chút, dù vậy tôi vẫn biết chắc rằng mình đang được dịch chuyển. Rồi khi ánh sáng đó dần tan đi khỏi tầm mắt, cũng là lúc tôi có thể từ từ mở mắt mình ra nhìn ngắm xung quanh.

Cảm giác như đầu tôi đang tựa vào một thứ gì đó cứng và thô, bề mặt có phần sần sùi, cái bóng to lớn của nó đã che chắn cho tôi phần nào. Những cơn gió man mát thổi làm lao xao các tán cây, đồng thời cũng làm phất phơ mái tóc trắng theo gió.

'Gì vậy chứ, trông cũng không khác gì lắm với trái đấ………..!!!'

Những suy nghĩ đó của tôi nhanh chóng bị đập tan khi mà tôi nhìn thấy một bức tường thành đồ sộ mà cũng không kém phần trang trọng ở phía xa.

Bỏ qua cái tường thành, tôi chùn mắt rồi ngoảnh đầu nhìn xung quanh. Bất ngờ thay, nơi mà tôi đang ở là một mép của một cánh rừng ? Với những cây cối um tùm ở xung quanh, chà thật sự là vô cùng trong lành.

“…Ưm~….”

” !!! “

Bất giác ở bên cạnh phát ra một âm giọng trong vắt dễ thương, cũng ngay lúc đó, hệ thần kinh cảm giác như đã rời bỏ tôi một lúc trước khi tôi đắm mình trong phép dịch chuyển, giờ đây đã trở về cơ thể tôi, tôi có thể cảm thấy tay mình đang bị ghì chặt xuống. Theo phản xạ mà quay đầu sang hướng đó. Đập vào tầm mắt là một cô gái với mái tóc trắng đang ngủ thiếp đi trong khi tay vẫn hoàn toàn không có dấu hiệu là sẽ buông ra khỏi tay tôi.

Người con gái ấy, khẽ thở đều đều với gương mặt vẫn đang say giấc của mình mặc dù không hay biết rằng có người đang nhìn chằm chằm vào em ấy.

Với những cử chỉ dù chỉ là khẽ trở mình mỗi khi ngủ thôi, cũng đã mang đến những nét đẹp hút hồn đàn ông.

Tôi nhìn vào người con gái ở bên cạnh mình trong khi hồi tưởng lại, chỉ cách đây 2 tháng mà thôi, tôi đã xém rớt tim khi nghe những lời tuyên bố hùng hồn của cô kiểu thế này đây.

“Bản thân anh chưa bao giờ để ý đến những gì mà em luôn muốn bày tỏ. Đã bao giờ anh tự hỏi, vì sao em gái anh không bao giờ chịu có bạn trai mà chỉ luôn quấn quýt ở bên cạnh anh không ?”

“Cảm xúc của em không phải là trò chơi đâu. Nghe cho rõ đây, em tuyệt nhiên không phải loại nữ nhân hà tiện nói lời không giữ lấy lời. Ngoài anh ra, em tuyệt nhiên sẽ không thất tiết với bất kì ai.”

Này, này là thật đấy. Chuyện trinh tiết cả một đời con gái làm sao có thể dễ dàng đem ra mà nói như vậy?

Dù thường ngày em đều mang nét mặt lạnh băng tựa như búp bê, nhưng đâu ai ngờ khi bùng nổ cảm xúc, Airi sẽ có thể bạo ngôn như vậy chứ.

Thế nhưng bản thân tôi cũng không có gì là ghét bỏ em ấy cả. Trên thực tế, em ấy là con gái của chú tôi, một người bà con xa. Vì thế nên việc cả hai có thể ở bên nhau dẫu sao vẫn là điều có thể.

Tôi nhẹ nhàng đưa bàn tay phải lên để vuốt ve mái tóc của Airi. Khi làm điều đó, không hiểu vì sao cảm giác như đang dâng trào bên trong lòng ngực.

Hoàn toàn có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập thình thịch của bản thân mình. Chính cô gái này đã luôn ở bên cạnh tôi từ khi cha mẹ gặp tai nạn, em ấy giờ là tất cả mọi thứ đối với tôi.

“Ưmhh~…..anh hai !?”

“Sao vậy, là anh làm cho em thức giấc sao ?”

Tưởng hành động vừa rồi của mình làm cho Airi thức giấc, tôi toang rút tay ra. Nhưng giữa chừng thì Airi đã nắm lấy cánh tay đó rồi giữ lại, em lắc đầu nguầy nguậy như thể không muốn rời xa khỏi nó.

“Không phải đâu, thế nên đừng lấy tay ra mà anh.”

Nhìn em ấy lúc này tôi không thể ngừng suy nghĩ về một chú mèo con đang làm nũng được, bất giác tôi mỉm cười. Lúc này đây, đến lượt Airi nhìn quanh rồi hỏi.

“Cha đã dịch chuyển bọn mình đến nơi này sao ?”

“Đúng vậy, chỉ cần nhìn thứ kia là ta có thể biết ngay được đây không phải là trái đất.”

Vừa nói, tôi vừa đưa ánh mắt của mình về phía cái bức tường thành ở phía xa kia. Kiểu kiến trúc coi bộ cũng không giống với bất kì đâu ở trên trái đất.

“…Vậy, mục tiêu của ta là đi đến đó có phải không ?”

“Ừm, cha đã rất chu đáo khi đưa ta đến một địa điểm mà có thể dễ dàng xác định được điểm đến tiếp theo của mình.”

“Vâng, ông ấy đúng là đã rất tốt với hai chúng ta.”

Nhân tiện, “cha” ở đây chính là Thượng Đế, người đã nhận hai anh em bọn tôi làm con nuôi của mình.

Một vị thần quá ư rộng lượng. Đó là những gì tôi có thể nghĩ khi nói về ông ấy, trong 2 tháng, cả hai đã ở lại Thần Giới để có thể học về tất cả những thứ cần thiết để có thể tồn tại ở thế giới mới.

Từ kiến thức thông dụng cho đến cả thứ mà cả hai anh em lần đầu được tiếp xúc, ma thuật.

Giờ đây điều ưu tiên của hai đứa chính là nơi ở.

“Ta sẽ đến đó, xem chừng cũng khá xa nên tốt hơn bọn mình nên chạy đến đấy.”

“Vâng, ở đâu có anh đều được cả.”

Tôi bối rối lấy tay gãi gãi đầu, dù đã 2 tháng từ lúc đó, tôi vẫn không tài nào bình tĩnh nổi mỗi khi có những giây phút ngọt ngào bên em.

Nếu một ngày đứa em gái mà bạn luôn yêu thương che chở bỗng nói rằng nó yêu bạn thì phải làm gì ? Ờ thì nghe có vẻ sướng đấy nhưng như người ta vẫn hay nói chúng ta luôn chỉ nhìn vào bề nổi của tảng băng chìm.

Cả hai đứa sau đó cũng bắt đầu đi men theo con đường mòn kế bên bìa rừng. Lúc ban đầu thì là thế nhưng dần dần tốc độ liền được tăng lên khi cả 2 bắt đầu chạy chứ không còn là đi bộ nữa. Trên con đường đó, một chàng trai một cô gái đang tập trung mà lao về hướng đông, thẳng tiến tường thành.


Đã được hai giờ từ khi đó, bức tường vẫn còn ở rất xa. Tôi thì không hề thấy có vấn đề gì nhưng đối với Airi thì đã bắt đầu có dấu hiệu thấm mệt mà màn đêm lúc này cũng đã dần buông xuống vì thế quyết định cả 2 nên nghỉ chân ở ven đường. Nhân tiện thì cũng không nên di chuyển vào ban đêm vì có thể gặp ma thú thế nên cách tốt nhất là nghỉ ngơi.

“Phù……”

Đốm lửa bắt đầu lách tách cháy sau một hồi, ngọn lửa được nhóm lên ở trung tâm của một vài tảng đá cỡ vừa mà cả hai có thể đặt mông ngồi xuống. Airi lấy từ trong [Rương đồ] ra hai chiếc túi được gói lại cẩn thận, khi mở ra thì đó là hai chiếc hộp màu đen nhẵn. Bento đã được chuẩn bị từ trước khi cả hai được dịch chuyển rồi được lưu giữ ở bên trong một không gian riêng biệt được tạo ra bằng một phép thuật không gian. Tôi từ từ mở nắp chiếc hộp được cô đưa cho, bên trong có cơm rong biển, trứng cuộn, xà lách cùng với dăm bông.

“Đây là một khoảng thời gian yên tĩnh a.”

“Vâng, có lẽ con đường này không được các thương nhân ưu ái rồi.”

Ở thế giới này sự tồn tại của ma thú là một chuyện hết sức bình thường, chúng sinh sống ở nhiều nơi khác nhau nhưng chủ yếu thì ở các khu rừng là nhiều nhất. Vì thế nên các thương nhân nếu muốn di chuyển xuyên rừng vào ban đêm thì họ luôn phải mang theo những người hộ tống để đảm bảo an toàn nhưng thứ thật sự phải lưu tâm hơn cả ma thú thì đó lại chính là con người hay đúng hơn là những kẻ cướp. Chúng luôn rình rập ở chỗ này hoặc chỗ kia, bạn biết đấy và rồi khi đã xác định được mục tiêu thì chúng sẽ mai phục và rồi tấn công và cướp bóc, cũng vì thế mà thương nhân thường chọn những con đường giao thương được đảm bảo là an toàn hoặc là vẫn ở trong lãnh thổ của vương quốc.

Nhưng dù là thế thì tôi vẫn luôn tự hỏi vì sao mà con đường này lại vắng vẻ đến mức hầu như không có một bóng người, câu hỏi này đã xuất hiện trong đầu của tôi từ chiều cho đến tận bây giờ. Và khi đôi đũa vừa động vào được miếng trứng cuộn thì bất ngờ thay, có những giọng nói từ xa vọng đến chỗ hai anh em.

'Gì thế ? Là con người sao, một đoàn thương nhân chăng……'

Với giác quan sắc bén của mình, tôi và Airi lập tức nhìn về hướng phát ra tiếng nói. Airi sau đó nhìn tôi với một ánh mắt hoang mang rồi hỏi.

“Liệu có sao không anh ?”

“……………….”

Không trả lời em ấy mà nhắm mắt mình lại, thính giác nhanh chóng được tập trung đến mức cao độ giúp tôi nghe được những điều mà đám người kia đang nói.

“Sao chuyện này ông chủ nhất định sẽ thưởng lớn cho chúng ta, mấy kẻ các ngươi hãy ăn mừng đi.”

Đó là một giọng nói của một người đàn ông với chất giọng khàn khàn, hắn ta hình như đang có một tâm trạng rất đổi là vui mừng vì một điều gì đó.

“Dù sao thì….việc bắt cóc một người như cô ta đã được xem như một hành động quá mức liều mạng rồi đại ca.”

'Bắt cóc !?'

Ra là như vậy, một nhóm bắt cóc đã bắt một người và đang trong quá trình chuyển con tin đến địa điểm của kẻ chủ mưu sao. Nếu là như vậy thì có thể giải thích được lí do vì sao con đường này lại vắng vẻ đến như vậy, rất có thể gia đình nạn nhân đã báo với phía vương quốc để nhanh chóng can thiệp. Để có thể phong tỏa cả một con đường như thế này xem ra gia đình nạn nhân rất có quyền lực đây, có khi nào là quý tộc không ?

Với những suy nghĩ đó ở trong đầu mình, tôi tiếp tục nghe lén cuộc đối thoại của đám bắt cóc.

“Đồ ngu mày có biết rằng nếu kế hoạch này thành công, ông chủ của chúng ta có thể sử dụng con nhỏ công chúa này để uy hiếp tên Quốc Vương Berfelt để ép hắn phải nhường ngôi lại cho ngài ấy. Lúc đó chúng ta sẽ chính là những kẻ có lợi nhất, được phò tá cho tân quốc vương.”

Công Chúa !!!! Thật đấy à, hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, một đám bắt cóc đã bắt cóc công chúa của Vương Quốc này với kẻ chủ mưu là một tên nào đó với cái ý tưởng sẽ dùng cô để uy hiếp Quốc Vương tiền nhiệm thoái vị và trao đất nước cho hắn, đây có phải là một ý tưởng hết sức ngây thơ không vậy ?

Không không, thử nghĩ đi đó là công chúa đó, giải cứu được công chúa khỏi một vụ bắt cóc và thông báo cho nhà vua về kế hoạch lật đổ ông ta của một kẻ nào đó. Điều này chắc chắn sẽ được ban thưởng đó, đã gọi là quốc vương thì chắc chắn sẽ ban thưởng bằng cách ban tiền rồi bèo nhất cũng có thể đủ để lo chi phí cho hai anh em trong một khoảng thời gian đấy.

“………Anh ?”

Airi bối rối khẽ hỏi tôi, điều đó làm tôi bừng tỉnh khỏi mạch suy nghĩ. Ban đầu tôi cảm thấy ngạc nhiên, nhưng sau đó tôi nhanh chóng nhận ra điều khiến cho em ấy rụt rè hỏi tôi như vậy, vì trong lúc đang suy nghĩ tôi đã để lộ ra một nụ cười không nên có của mình.

Rốt cuộc thì anh đang toan tính điều gì vậy chắc là những gì mà em ấy đang muốn hỏi, nhưng Airi đã nhanh chóng kiềm nén ham muốn đó của mình lại mà chỉ khẽ hỏi tôi.

Tôi quay sang nhìn em gái mình và sau khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng đó, nhanh chóng gỡ bỏ nụ cười có phần toan tính của mình xuống mà thay vào đó là bộ mặt thường ngày. Mỉm cười nhẹ rồi đưa tay xoa đầu để trấn an người em gái bé bỏng của mình.

Nhưng thực ra trong đầu tôi vẫn tiếp tục hoạt động, nhanh chóng xây dựng một kế hoạch với tỉ lệ thành công được tính toán tỉ mỉ. Nếu kế hoạch của tôi thành công, Airi sẽ được sung sướng phần nào. Vì thế nên nhất định tôi phải làm thật hoàn hảo.

“Yên tâm, chúng ta sẽ nhanh chóng ổn định được tình trạng của mình sớm thôi !”

“Hả ? Anh đang nói gì vậy Nii ?”

Airi không thể hiểu được những gì mà tôi đang nói với cô, mặt em đơ ra như kiểu không thông được điều gì cả.

“Chính là công việc đầu tiên của anh ở thế giới này đấy !”

“Đó là làm gì ?”

“Kiếm tiền !”

Tôi trả lời một cách chắc nịch với Airi như thế đó.


“Ưgh~…..”

Đang phát ra âm thanh rên rĩ, nó phát ra từ miệng của cô gái đang bị bắt cóc. Cô đang từ từ tỉnh dậy khi nghe thấy những tiếng ồn ào ở xung quanh mình. Điều gì vậy, thật là ồn ào, ấy vậy nhưng cô dường như không thể mở miệng nói những gì mà mình muốn nói. Khi đã hoàn toàn lấy lại được nhận thức, cô phát hiện ra miệng mình đang bị bịt lại bởi một miếng vải, cả tay và chân của cô hầu như cũng không thể cử động được gì.

Để ý, tay chân cô đang bị xích chặt lại, chúng gông ở hai cổ tay và cổ chân của cô làm cử động của cô hoàn toàn trì trệ. Và rồi cuối cùng cô cũng nhận thấy được một cơn đau âm ĩ ở sau gáy của mình như thể có ai đó đã đánh ngất cô vậy và giờ đây cô tỉnh dậy, trông thấy mình đang trong tình trạng như thế này.

'Đúng rồi, mình đã bị đánh lén rồi sau đó………ưgh….'

Sau đó thì sao ? Cô hoàn toàn không nhớ bất kì điều gì sau đó nữa, công chúa cảm thấy giận dỗi chính bản thân của mình khi để bản thân rơi vào hoàn cảnh như bây giờ, nhìn sơ thì có lẽ cô đã bị bắt cóc rồi.

Cristina lúc này bắt đầu nhìn xung quanh để biết được mình đang ở đâu, có lẽ như bọn chúng đang dựng trại khi trời đã tối, cô loay hoay tìm kiếm xung quanh để tìm xem liệu có thứ gì có thể giúp mình thoát khỏi đống dây xích này hay không. Vì cảm giác mệt mỏi nãy giờ mà cô cảm nhận được, Cristina hoàn toàn chắc chắn thứ đang xiềng xích cô lại là Xích phản ma thuật. Thứ này được dùng để đối phó với những kẻ có thể sử dụng được ma thuật, chúng sẽ nhanh chóng rút cạn mana của kẻ bị xích khiến kẻ đó dần dần cảm thấy mệt mỏi vì sự sụt giảm ma thuật của mình.

Vì mãi cục cựa mà Cristina đã vô tình khiến cho sợi xích phát ra tiếng động lớn hơn bình thường.

'Thôi chết….'

Tiếng động của xích đã làm cho những kẻ bắt cóc vẫn còn đang say sưa uống rượu chú ý đến việc cô đã tỉnh lại. Chúng sau khi nhìn thấy cô đã tỉnh lại và đang nhìn chúng với một vẻ mặt có phần tức giận thì cả bọn lại bật cười.

Tổng cộng có 13 tên, trong đó 12 tên thì chỉ dừng lại ở mức rank C hoặc B nhưng tên đang ngồi cười ở giữa đám đó, hắn lại tỏa ra một sức mạnh có thể ngang với rank A cho dù có thoát được khỏi Xích phản ma thuật đi nữa thì việc đánh nhau với một tên rank A và 12 tên khác chỉ với lượng mana còn lại như thế này cũng là điều không thể đối với Cristina. Xem ra chỉ có thể đợi người giải cứu mà cha cô gửi đến mà thôi, trong lúc đó phải cố gắng chịu đựng, cô chắc chắn sẽ làm như thế.

Kẻ có lẽ là tên cầm đầu đám bắt cóc mỉm cười để lộ ra hàm răng vàng đục của hắn, với một thân hình cao to hắn từ từ tiến đến chỗ của cô đang bị trói.

“Coi nào coi nào, cô công chúa của chúng ta đã tỉnh dậy rồi này bọn bậy !”

Rồi sau đó hắn lấy tay rút miếng vải bịt miệng của cô ra, rồi bằng một cách không thể ghê tởm hơn hắn hít một hơi trên mảnh vải. Đây là một hành động gớm ghiếc đã biểu lộ ra ngay bản tính lưu manh của hắn ta, Cristina vẫn nhẫn nhịn, nhưng có lẽ cô không thể không nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ được.

“Các ngươi có ý định gì khi bắt cóc ta ?”

Rồi với một chất giọng lạnh lùng nhất mà cô có thể, Cristina hỏi tên khốn kiếp ở trước mặt mình. Hắn ta sau khi hít hà mảnh vải thì nhe răng mà nói.

“Sao vậy người đẹp, bọn ta chính là muốn để cho cha của người đẹp đây phải chấp nhận thoái vị và giao lại ngôi vương cho chủ nhân của bọn ta.”

Cristina tiếp tục hỏi sau khi đã hỏi được mục đích của bọn chúng, giờ thì điều tiếp theo mà cô cần biết chính là danh tính của tên chủ mưu vụ việc này.

“Chủ nhân của các ngươi ? Hắn là ai ?”

“Hừm, là ai cô không cần phải biết, chỉ cần ngoan ngoãn trở thành công cụ giúp ông chủ của ta đạt được mục đích là đủ rồi.”

Nhưng có lẽ như những kẻ này cũng không phải loại óc đặc mà tuôn hết các thông tin quan trọng ra cho cô. Thấy vậy, Cristina chỉ còn có thể đe dọa chúng để chúng thả cô ra mặc dù tỉ lệ thành công không khả thi chút nào.

“Tốt nhất các ngươi nên thả ta ra, đợi đến khi người giải cứu của cha ta đến, ít ra ta có thể tha chết cho các ngươi.”

“………………..”

“Ha ha ha, là thật đấy à, đến cả nước này mà cũng có thể đe dọa ngược lại bọn ta sao ? Cô quả thật là rất mạnh mẽ, ta rất thích những con đàn bà như thế, hay là như vầy đi ta cũng đã lâu chưa được hưởng tí mùi gái nào rồi hay là…..”

Rồi hắn đưa ánh mắt đê tiện của mình xuống cơ thể của Cristina.

'Mùi vị của công chúa vương quốc không biết sẽ như thế nào đây, để ta xem khi trên giường cô có còn dám mạnh mẽ vùng vẫy như này nữa hay không.'

Với suy nghĩ đó trong đầu, hắn nở một nụ cười gớm ghiếc rồi từ từ đưa mặt của của mình lại gần cô.

“Ưgh……….Phụt !!!!”

Cristina không thể thẳng thừng hơn, nhổ vào mặt của hắn rồi cứ vậy nhìn hắn bằng con mắt khinh bỉ. Hắn có lẽ đã bị làm cho giận dữ, thét lên.

“M….Mày!!!!….”

Rồi khi hắn toang vung tay định tát vào mặt của cô, Cristina nhắm chặt mắt lại chuẩn bị nhận lấy nỗi đau ở mặt mình. Nhưng vào ngay lúc đó, cô cảm nhận được, từ trên cao của bầu trời đêm một thứ gì đó đang lao nhanh xuống đốm lửa trại của đám bắt cóc.

Rồi khi thứ đó tiếp đất, liền tạo ra một chấn động dữ dội làm cho đốm lửa văng đi khắp nơi.

Những khúc củi dùng để đốt lửa văng ra tứ tung, giờ đây chỉ còn lại những ánh lửa nhỏ bé mập mờ lúc chiếu sáng lúc lại lim dim sắp tắt. Ở giữa chốn náo loạn, có thể nhìn thấy bóng dáng ai đó nhưng không thể nhìn rõ ràng được vì bầu trời đêm, nhưng chắc chắn một điều, cặp mắt đang nhìn về hướng của cô hay đúng hơn là về tên cầm đầu đám bắt cóc đang sáng lên ánh đỏ thẳm ma mị nhìn tới. Cặp mặt của hắn không hiểu vì sao tỏa ra được một sát khí đáng sợ dù cho Cristina không phải là mục tiêu mà nó nhắm tới nhưng cô vẫn cảm thấy lưng mình đang đổ mồ hôi lạnh.

“Mày…mày là người của Quốc Vương cử đến đây ?”

Mặc kệ câu hỏi của tên cầm đầu rank A, người thanh niên bí ẩn gãi gãi đầu mình rồi nói. Với một tông giọng như đang vọng lên từ đáy vực, kẻ bí ẩn lên tiếng.

“Thật là, gì vậy chứ ? Cô đúng là một cô công chúa phiền phức a !!!”