SỰ LẠNH GIÁ CỦA MÙA ĐÔNG – ĐÊM LẶNG – Botruyen

SỰ LẠNH GIÁ CỦA MÙA ĐÔNG - ĐÊM LẶNG

Một đêm giông bão, khi thành phố chìm trong những tiếng thở dài của những bà mẹ mất con vì chiến tranh, những âm thanh chói tai như tiếng khóc ai oán của người vợ mất chồng. Sau chiến tranh, thế giới chẳng còn lại gì ngoài đau thương, trái tim tan vỡ của những người mẹ mất con, người vợ góa chồng hòa lẫn vào trong không khí tĩnh mịch cùng với gió đêm lạnh giá, khi màn sương bao phủ những mái nhà, cái quang cảnh âm u tâm tối khi thế giới vẫn còn “tổn thương” Những vết thương dằn xé tâm can con người, những người vốn dĩ nghĩ rằng họ sinh ra không phải cho điều đó, không phải cho những lý tưởng ngu xuẩn. Đứa bé vừa mới chào đời và làm cho người vợ góa chồng gợi nhớ về những hẹn ước.
“Sau này khi chiến tranh kết thúc anh sẽ về với em và con của chúng ta, em ở nhà mà chăm con cho nó khỏe mạnh để anh yên lòng, mỗi tháng anh điều sẽ gửi thư về.”
Đàn ông luôn là kiểu người “khi thấy quan tài mới chịu đổ lệ” Bởi chỉ khi lâm vào thời điểm bế tắt và khốn khó nhất ta mới biết được lòng dạ con người.
Hội chứng PTSD, hội chứng rối loạn tâm lý sau sang chấn. Sau chiến tranh không ít người mắc phải, điều đó ảnh hưởng rất lớn đến đời sống con người và xã hội. 1 chứng bệnh tâm lý khó chữa vì chỉ có cái chết mới tách họ khỏi thực tại đau buồn. Họ cho rằng sau khi hoàn thành sứ mệnh to lớn của “tổ quốc” cho lý tưởng ngu xuẩn thì sẽ thoát khỏi ràng buộc và trở về cuộc sống thường nhật và trở về với gia đình?! Nhưng không phải, người cha trở về từ chiến trận giết con và vợ của mình khi họ đang ngủ, 1 gia đình tuyệt diệt chỉ sau 1 đêm vì người cha luôn ám ảnh bởi những gì đã trải qua trên chiến trường, những đồng đội đã hy sinh của ông, những con người không thù không hận nhưng lại vì cái lý tưởng ngu ngốc đó mà giết hại nhau vô cớ.
“Tôi chỉ muốn được về nhà thôi, chính phủ ép tôi phải giết anh, tôi – tôi không có cách nào khác” Người cha nói với giọng nghèn nghẹn trông như khó thở, hai hàng mi ông ướt đẫm nước mắt, tay chân ông run cầm cập, ông kê súng vào miệng và một tiếng súng vang lên trong đêm. Một cô gái bị cưỡng hiếp và giết chết 1 cách mang rợ, nhiều tháng trôi qua dần bị quên lãng. Trẻ nhỏ không cha không mẹ, bọn chúng sống lang thang trên các con phố, những vụ án không có lời giải thật chẳng qua cảnh sát không thèm điều tra, cứ lấy lý do này kia để rồi lại bị lãng quên như mọi lần, khiến cho người dân không còn tin vào luật pháp.
Bọn quan chức bụng to, chỉ thích ngồi chơi xơi nước, chẳng thèm màng đến dân đen, ra sao thì ra. Mafia thì trỗi dậy khắp nơi, sự bành trướng của xã hội đen không có điểm dừng, chỉ toàn chết chóc. Thế kỷ này, 1 thời đại có nhiều “vết rách” không thể khâu vá bằng thứ kim chỉ thông thường.
Xã hội đồi bại đồng nghĩa với việc tự tạo ra 1 con quỷ trong hình hài con người. Hắn đã nhiều ngày chưa ăn gì. Trong màn đêm với ánh sáng mờ ảo của đèn Nê-Ông, gã đàn ông kì quặc có nhiều vết xẹo ở cả 2 tay, tóc gã dài, râu ria xòm xoàm. Nhiều ngày chưa rội rửa trông gã bẩn thỉu áo lại rách tả tơi còn mỗi cái quần lính là trông vẫn nguyên vẹn nhưng rất bẩn. Lại là nạn nhân của cuộc chiến tư tưởng cách mạng? Gã da trắng mặc veston nâu thắt caravat sọc kẻ đen, nhìn là biết thuộc dạng tầm trung đến cao trong cái gọi là “địa vị xã hội” Hắn đang hút 1 điếu Cigar Vasco Da Gama, kéo một hơi khói thuốc tràn ra từ mũi, hắn nhổ nước bọt “phụt” một cái trong khi đi ngang qua gã đàn ông rách rưới bẩn thỉu và có nhiều vết xẹo kia, hắn thốt lên một lần nữa trước khi đi khuất xa:
– Fuck, thằng ăn mày rách, vô công rỗi nghề, có tay chân sao chẳng kiếm gì làm?!
Thế nhưng gã đàn ông này tuy rách rưới bẩn thỉu nhưng không hề xin xỏ bất kì ai, gã chỉ đứng với 2 tay khoanh lại, vì trời khá lạnh, đang là mùa đông cơ mà. Gã hình như vẫn chưa nghe rõ những gì người đàn ông giàu sang, da trắng và không có một vết xẹo kia vừa nói ban nãy. Chắc là chỉ nghe loáng thoáng nên trông mặt gã gân guốc thấy sợ, mắt đỏ bừng vì cơn đói hành hạ gã nhiều ngày liền, chính phủ thật sự bỏ quên những người như gã, gã hận vì đã chiến đấu cho lũ người xem gã như một thứ rác rưởi. 2 tay của gã to gần bằng cột nhà, gã gồng lên trông như 1 con sư tử hoang dã cô độc, 2 tay gã chỉ toàn gân, nó nổi lên trông thật vĩ mô, không khác gì tượng hình. Gã to lớn, người cao tầm thước, có làn da ngã màu 2/3 phần đen, chắc gã là người Mỹ gốc Phi. Trong quá khứ tươi đẹp của gã, những gì làm cho gã hạnh phúc nhất đã bị tước đi, thời chiến nếu gã không đi lính sẽ bị bắt nhốt tù, 20 năm hay là cả đời. Tù tội gã không sợ, đáng sợ nhất là phải xa cách những người thân yêu.
Gã chọn đi lính, đánh cược vận mệnh như 1 ván cờ đời, nếu sống gã về với vợ con, nếu chết thì coi như xui rủi, ít ra vẫn tốt hơn sống chung tù với bọn khốn kiếp từ hiếp dâm, cho đến trộm cướp, những kẻ tồi tệ nhất của xã hội mới phải đi tù, tư tưởng thời đó là vậy, báo chí là cái mác che đậy tội ác của chính phủ. Sau chiến tranh Việt Nam, gã trở về nhà và vẫn còn ám ảnh bởi những cái chết diễn ra trước mắt gã. Những người đồng đội, hay cả những người lính Việt Cộng đã bị gã nổ súng bắn chết. Những cái chết cứ thế ám ảnh trong tâm trí gã, hàng đêm hàng giờ, vì thế gã cứ uống rượu liên tục không ngừng, vợ con gã chán nản một người chồng, người cha vô tích sự mắc chứng bệnh tâm lý khó chữa. Vì vậy họ đã bỏ rơi gã, để gã sống 1 mình trong cô độc. Sống nhờ vào 20 đô chu cấp của chính phủ hàng tuần, nhiêu đó thì đâu có đủ để gã chè chén. Nhưng lỗi vẫn là ở chính phủ, những người lính vì cái quái gì mà phải giết hại cả những người không quen biết chỉ vì mệnh lệnh của mấy lão bụng phệ chỉ ngồi 1 chỗ chỉ chỏ?! Gã nghĩ bụng rồi bước đi vào con hẻm nhỏ, đầu có xoay qua nhìn gã đàn ông da trắng kia ít lâu, nét mặt căm phẫn hiện rõ trên từng nếp nhăn của gã, sau đó bước dần vào màn đêm.
HẾT CHƯƠNG 1