Sắc Lang Cao Thủ – Chương 2 Vô Duyên Với Võ Công – Botruyen
  •  Avatar
  • 17 lượt xem
  • 2 năm trước

Sắc Lang Cao Thủ - Chương 2 Vô Duyên Với Võ Công

Chương 2: Vô Duyên Với Võ Công.

Lúc nhỏ vì bộ dáng thư sinh lại trong thời kỳ cường thịnh của tiểu thuyết kim dung nên bạn bè thường trêu chọc hắn là Tống Thanh Thư, hắn không ít khi bị bạn bè chế giễu thành một cái lốp xe dự phòng Vương, vào thời điểm đó hắn xuân phong đắc ý, mười phần tự tin, đối với việc bị đặt một cái ngoại hiệu thì chỉ là cười một tiếng cho qua, không thể ngờ tới bây giờ hắn có khả năng lớn là thật sự trở thành bi kịch tình yêu dự phòng Tống Thanh Thư.

– Huynh vào đi.

Bên cạnh bàn nữ tử mặc áo xanh trầm mặc một lát rồi mở miệng từ tốn nói.

Bùi Vinh đến lúc này thì đã có tám phần đã xác định được đây là Ỷ Thiên Đồ Long Ký thế giới, không có người rảnh rỗi nhàm chán cố ý bố trí những thứ cảnh tượng như thế này để lừa gạt hắn chơi, điều mấu chốt là hắn biết đến rõ ràng chính bản thân mình lúc đó đã bị chiếc xe tải đụng chết.

Theo hai người bọn họ đối thoại thì hắn phỏng đoán, vào lúc này hẳn là Thiếu Lâm Tự Đồ Sư Đại Hội, Tống Thanh Thư bị đánh đến mức bị trọng thương, nữ tử áo xanh dĩ nhiên chính là  kiều thê trên danh nghĩa của hắn.

Chu Chỉ Nhược.

Để có thể nắm bắt thêm tình hình Bùi Vinh nhắm mắt giả bộ tiếp tục hôn mê, ở trong nguyên tác thì cuộc hôn nhân giữa Tống Thanh Thư cùng Chu Chỉ Nhược vốn chỉ là hữu danh vô thực, Chu Chỉ Nhược đối với Tống Thanh Thư thực sự cũng không có lấy bao nhiêu tình cảm, với lại đi qua vô số phiên bản phim truyền hình được trình chiếu thì Bùi Vinh đối Chu Chỉ Nhược lòng dạ hiểm độc rất là khắc sâu ấn tượng, nếu như bị nàng biết được việc Tống Thanh Thư thực sự đã bị hắn thay thế thì khẳng định không chút do dự xuất ra một phát Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, trực tiếp đưa tiễn chính hắn lên Tây Thiên thỉnh kinh.

Bùi Vinh đã chết qua một lần, cảm giác kia cũng thực sụ là không muốn lại nếm một lần nữa, mà trong lúc này Trương Vô Kỵ đã đi đến.

– Tống sư ca thương thế làm sao rồi? mang huynh đến xem huynh ấy một chút đi.

Chu Chỉ Nhược thấy hắn tiến đến nàng cũng không có quay đầu, chỉ là lạnh lùng nói ra:

– Toàn thân Tống Thanh Thư xương cốt đã bị chấn vỡ, thương thế nặng nề vô cùng, chắc chắn là không thể sống lâu hơn được nữa, thật sự không biết có thể sống sót qua đêm nay hay không nữa.

Nghe được lời nói này của Chu Chỉ Nhược, Bùi Vinh cười khổ không thôi.

“Cái tiểu cô nương mặt đơ này thật không có lương tâm, thân thể này dù tốt hay xấu nói gì đi nữa cũng trên danh nghĩa  vẫn là trượng phu của nàng ta, hiện tại tính mạng đã đến mức nửa sống nửa chết, cô nàng này thế mà chẳng thèm quan tâm để ý chút nào. Chẳng lẽ cô ta muốn sau khi hắn chết liền có thể trở thành tiểu quả phụ, một lần nữa tái giá đến trên giường của Trương Vô Kỵ ah!.

Trong lúc đó trương Vô Kỵ mở miệng nói:

– Nàng biết y thuật của bản thân ta không tệ mà, lần này ta nguyện hết sức mà trị liệu cho Tống huynh.

Lời nói này của hắn để cho trong lòng Bùi Vinh chợt tràn đầy hi vọng, Trương Vô Kỵ đã được Điệp Cốc Y Tiên chân truyền cho y thuật, có hắn cứu chữa thì cái mạng nhỏ của hắnxem như đuọc bảo đảm không ít.

Chu Chỉ Nhược chau mày hướng Trương Vô Kỵ hỏi:

– Tại sao huynh lại muốn cứu hắn?

Bùi Vinh ở trên giường nghe được câu này thì có chút sửng sốt, trong lòng trở nên âm thầm thương hại cho thân thể này của nguyên nguyên chủ Tống Thanh Thư:

“Sống đến mức không ra cái gì thế này hả Tống Thanh Thư lão ca, lão bà của ngươi đang ước gì ngươi nhanh chết sớm một chút đây này, đã hú hí được cái nào chưa mà khổ thế ah?”.

Trương Vô Kỵ nghe vậy thì khẽ giật mình nói:

– Ta thực sự đối với nàng không đúng, trong lòng vạn phần hổ thẹn, huống chi hôm nay nàng đã thủ hạ lưu tình, tha cho ta một mạng. Tống sư ca bị thụ thương cho nên ta tự nhiên sẽ cố hết sức của mình.

Chu Chỉ Nhược thăm thẳm nói ra:

– Trước đây huynh thủ hạ lưu tình ta há lẽ nào không biết rõ. Nếu như huynh có thể cứu sống Tống đại ca, huynh muốn muội làm như thế nào để có thể báo đáp?.

Tình hình kiểu này có gì đó không đúng, tại ra làm sao hắn nghe vài tai lại giống một đôi tình nhân đang cùng nhau nói lời tâm sự vậy. Lại còn có thể như thế nào báo đáp nữa chứ, một cô gái nói kiểu lời ai oán như thế này để hỏi một gã nam nhân, đây còn không phải là đánh tiếng cho đối phương là nàng muốn dùng thân báo đáp chứ còn gì nữa. Trên đầu Bùi Vinh dường như mọc lên một cặp sùng to, trên đỉnh đầu lại tựa như đội lên một cái mũ lớn màu lục, xanh mơn mởn một màu thiên thanh.

Tuy nhiên nếu như Chu Chỉ Nhược không phải là mình lão bà của Tống Thanh Thư thì thực sự trong lòng hắn sẽ có một chút tâm tình cảm thông cho đời người con gái của nàng.

Trương Vô Kỵ cảm thấy có chút không đúng nên mở miệng nói:

– Một mạng của ta đổi lấy một mạng của huynh ấy, kính muội đối với nghĩa phụ của ta thủ hạ lưu tình là được.

Lời nói này của Trương Vô Kỵ làm Bùi Vinh thả lỏng, hắn chậm rãi mà thở ra một hơi. Cũng còn may mắn là Tống Thanh Thư về mặt tình cảm luôn do dự thiếu quyết đoán, nếu như tính cách của hắn mà lầy lội như Vi Tiểu Bảo, chỉ cần lúc này vô liên sỉ một chút Chu Chỉ Nhược còn không bị hắn lắc lư lột sạch quần áo mà bế lên giường.

Chu Chỉ Nhược hướng về phía giường nơi hắn đang nằm mà chỉ tay qua, vẫn là cái giọng thản nhiên nói:

– Hắn đang nằm ở bên trong.

Trương Vô Kỵ gật đầu rồi sau đó bước đến một bên giường, quan sát thương thế của Tống Thanh Thư một lát sau đó mới mở miệng nói ra:

– Tống phu nhân! Để có thể cứu được tính mạng Tống sư ca hay không thì ta còn không có thể nó rõ ràng được, tuy nhiên có thể để cho Trương Vô Kỵ ta thử một lần hay không?.

Ba chữ tống phu nhân vừa nói ra, Bùi Vinh liền có cảm giác tốt hơn đối với Trương Vô Kỵ.

“Thực sự đem thân thể của ông đây chữa trị cho thật tốt thì việc chú mày cùng Chu Chỉ Nhược mắt đi mày lại ông sẽ không cùng lão đệ chú mày so đo nữa”.

Bùi Vinh bây giờ trong lòng vẫn còn đang âm thầm tính toán, trong tiểu thuyết hắn từng đọc thì xác thực, Tống Thanh Thư thực sự là đối với Trương Vô Kỵ có lý do để hận, có điều bây giờ Bùi Vinh hắn kế thừa lấy thân thể của Tống Thanh Thư cho nên cũng không cần thiết lúc này cũng kế thừa luôn cừu hận trong lòng của hắn. Khó chịu trong lòng trước đây hoàn toàn cũng là bởi vì trong chốn võ lâm, Chu Chỉ Nhược chính là một đại mỹ nhân được khắp thiên hạ công nhận. Bùi Vinh chỉ là bị cảm giác đến từ giống đực được gọi là tâm tình nam nhân chiếm lấy tâm trí mà quấy phá một chút thôi.

Lúc này hắn nghĩ lại, kiếp trước nữ nhân kia cho rằng Bùi Vinh hắn nhân phẩm có vấn đề quả thực cũng không thể hoàn toàn là sai. Xã hội này đều là như vậy, trừ khi ngươi là ngồi ăn rồi chờ chết như đám con cháu nhà giàu hoặc là một gã không quan tâm đến sự đời tầm thường, không thì chỉ cần là con ngươi biết từ trong khổ cực phấn đấu đi lên thì sẽ bị xã hội đầy cám dỗ của đồng tiền làm cho nhanh chóng đắm chìm vào bên trong nó. Cái thứ mà người ta thường nói như thật thà cùng trái tim cao cả chỉ là để dành cho đám tiền đốt không thể hết được nữa, còn lại thì chỉ là một đám dối trá lừa mình gạt người mà thôi.

Trên thế giới nào có việc phân chia ra  người tốt cùng người xấu, người xấu gặp bất hạnh cũng tại bởi vì bọn hắn để phần lớn người xấu hơn bọn họ vượt mặt. Còn người tốt thì sao, có lẽ chỉ là lời kịch trong sách vở cũng như trong phin mà thôi, bởi vì bọn họ tồn tại chỉ để người khác dẫm đạp lên rồi khinh thường cho đến khi bọn họ cũng biến chất đi mà thôi. Còn nếu không thì tất cả mọi người đều cùng nhau bày ra bộ dáng cùng làm người tốt chơi thật vui vẻ.

Bùi Vinh cũng là một kẻ bước trên bi kịch của cuộc đời, một thời làm người tốt khiến cho cuộc sống của hắn khổ như chó vậy. Cho đến khi hắn bị hắc ám của cuộc sống làm cho biến chất rồi đến lúc hắn bị gã tình địch của mình thỏa thích triển lãm nó ra trước mặt của nữ nhân kia, cho nên lúc đó hắn biến trở thành người xấu. Bởi vì còn chưa xấu xa đến tuột cùng cho nên hắn bị gã tình địch xấu xa đến max lever vùi dập, nữ nhân kia làm người tốt quá ngây thơ cho nên lúc hắn bị tình địch dẫm dưới chân, cô một chút cũng không biết gì mà mơ mơ màng màng cho rằng tình địch của hắn chính là một gã chính nhân quân tử, đánh dấu người tốt lên khuôn mặt đầy hắc ám của hắn.

Trong lúc Bùi Vinh vẫn còn đang lâm vào trong trầm tư, Trương Vô Kỵ cũng đã bắt đầu giúp hắn nối lấy xương cốt. Bất ngờ này khiến cho Bùi Vinh đau đớn đến chết đi sống lại, nhưng lúc này hắn đang đóng giả hôn mê nên không có thể mò ra tình huống phía dưới đang làm trò gì, khiến cho hắn chỉ dám làm bộ ú ớ nói mê chứ không dám lớn tiếng ai oán kêu đau.

Trương Vô Kỵ nhanh chóng nối lại tất cả khớp xương đã vỡ của hắn, sau đó nhanh chóng lấy ra Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao, vận dụng Cửu Dương Thần Công, đem dược lực nhanh chóng đầu nhập vào trong các nơi đã bị gãy vỡ của Bùi Vinh, cho đến khi qua đi thời gian một nén nhang, Trương Vô Kỵ mới thở một ra một hơi dài nhẹ nhõm, hướng đến Chu Chỉ Nhược nói:

– Tính mạng của Tống huynh đã không còn đáng quan ngại, nhưng chỉ là… chỉ là…

Chu Chỉ Nhược trên mặt vẫn như cũ không có lộ ra một chút ý vui mừng nào nàng chỉ nhàn nhạt hỏi:

– Có vấn đề gì cứ nói xin đừng ngại.

Hít lấy một hơi Trương Vô Kỵ lúc này mới nói:

– Chỉ là Tống huynh bây giờ kinh mạch đã đứt đoạn, sau này chỉ sợ cũng đã vô duyên với võ công.

Lời nói này của Trương Vô Kỵ tựa như  ngũ lôi oanh đỉnh đùng đùng vang vọng, Bùi Vinh ngay lập tức con mắt trợn tròn, tại bên trong thế giới võ hiệp, bản thân bị biến thành phế vật ý vị như thế nào không cần nói cũng có thể biết rõ.

– Huynh không nên tự trách bản thân, cứu sống Tống Thanh Thư cũng xem như đã là không dễ dàng rồi.

Chu Chỉ Nhược vẫn là ngữ khí thờ ơ lạnh nhạt khiến cho Bùi Vinh nghe ra tâm lý có chút gì đó là lạ, tựa như hai người kia mới là vợ chồng thực sự, còn chính bản thân hắn chỉ là một ngoại nhân mà thôi. Nhưng mà hình như hắn không giống như một ngoại nhân mà thật sự đúng là một ngoại nhân thì phải.

Tiếp đến Trương Vô Kỵ lo lắng cho Chu Chỉ Nhược đánh không lại Thiếu Lâm Tam Độ, hắn rất uyển chuyển mà nói ra Kim Cương Phục Ma Quyển lợi hại như thế nào còn hy vọng cô có thể cùng hắn hợp lực phá đi công pháp này.

Tuy nhiên Chu Chỉ Nhược quả quyết cự tuyệt tránh đi chủ đề cùng hợp lực mà nói:

– Hai người chúng ta lúc trước từng có hôn phối đến từ gia tộc, trượng phu ta giờ phút này lại bệnh ốm đến mức sắp chết, hơn nữa hôm nay ta không có thương tổn tính mệnh của huynh, trong mắt người khác tất nhiên sẽ nói ta đối với huynh tình cũ vẫn còn. Nhưng huynh hôm nay lại mời ta tương trợ, trong mắt người đời sẽ xem ta trở thành loại người gì đây?

Trương Vô Kỵ nghe vậy thì vội vã lên tiếng:

– Hai chúng ta chỉ cần không thẹn với lương tâm thì mấy thứ lời đồn vô căn cứ có cần phải quan tâm hay sao?

Chu Chỉ Nhược không xem như thế là đúng mà lắc đầu nói:

– Nếu như là ta tự vấn lương tâm thì làm sao đây?.

Một câu hỏi này của Chu Chỉ Nhược khiến cho căn phòng nhanh chóng bầu không khí tràn ngập mập mờ khó hiểu.

Bùi Vinh lắc đầu cười khổ không thôi, đối với chủ cũ của cỗ thân thể này thật sự không nhịn được mà nghĩ:

“Cô nàng này vậy mà trần trụi câu dẫn Trương Vô Kỵ, quả thật là Phan Kim Liên trọng sinh, Diêm bà tiếc tái thế ah! Thật là đáng thương cho Thanh Thư huynh đệ, ngươi kiếp trước đến tột cùng tạo ra cái gì nghiệt vậy hả, thân thể của huynh đệ đã bị ta đoạt xá trọng sinh còn chưa xong, chết rồi ngay cả lão bà cũng không giữ được mà bị người ta đến tận cửa tán tỉnh. Huynh đệ à số ngươi nhọ nồi vãi lều ah!”.