Người Đàn Bà 9 Tuổi – Chương 40: – Botruyen

Người Đàn Bà 9 Tuổi - Chương 40:

PHÂN CUỐI (Hạ)

Khi thằng Toàn đã không còn bóng dáng, bên trong căn nhà lá, anh Phương đi tới cạnh bộ ván gật đầu với ba và cậu, lẫn bác Sáu như ngầm thông báo việc gì đó, xong anh không nói gì mà trèo lên người em gái, đút con ku to bè vô bướm con nhỏ, rồi chổng mông nắc liên tục không chút ngơi nghỉ.
Tiếng 'bạch bạch' vang vang, lọt cả ra ngoài khu vườn yên tĩnh, nhưng thằng Toàn đã không còn ở đây tiếp tục rình xem nữa.
Ở cửa hông nhà, ba đứng nhìn một lúc theo hướng thằng Toàn vừa đi, xong ba vừa bước vô nhà lại thì bác Sáu đã hỏi ngay
'Đi chưa?'
'Rồi!'
'Em kể cho nó chuyện con Hân có bầu chưa?'
'Mai về nhà kể luôn.'
'Còn chuyện… mẹ nó!'
'Cũng về nhà kể luôn. Ở dưới đây nó mà xốc nổi lên thì khó hơn ở nhà. Thằng nhóc coi vậy mà mong manh dễ vỡ lắm. Nó mà chạy lung tung núp vô lùm bụi nào đó khóc lóc thì đi tìm phê luôn. Ở nhà nó chỉ rúc vô phòng thôi, dễ hơn.'
'Ờ. Thôi trước sau gì cũng phải nói. Nói trước nó sẽ đỡ sốc hơn.'
Vừa nói bác Sáu vừa chồm qua mân mê cái vú mới nhu nhú trái chàm của con My. Anh Phương đang nắc như điên thì ngừng lại nói
'Bác đợi chút con xong đi rồi sờ mó thoải mái. Bác đừng tới gần con khó mần ăn lắm, hè hè'
'Thằng cha mày! Hà hà, được rồi, tao không đụng chạm nó nữa cho mày vừa lòng. Càng lớn càng khó tính à, không biết con đứa nào nữa, hà hà'
Nói xong bác lùi lại nhìn anh Phương tiếp tục chổng mông dập em gái.
Ba phì cười
'Con anh chớ ai. Em với anh ba dễ tính mà, hè hè'
Cả ba lẫn cậu đều cười hì hì.
Bác Sáu bỗng quay qua nói với anh Phương đang dừng lại, người co giật liên hồi
'Hai đứa nhỏ sinh đôi con thông chưa?'
Anh Phương không trả lời được lúc này. Mười mấy giây sau, anh với tay lấy hộp khăn giấy gần đó, rút ra một nắm khăn, lau chùi con ku to ướt nhẹp của mình và nói
'Phù phù, đút ngón tay vô rồi. Ku thì chưa. Để mai con đút ku luôn, tranh thủ còn một tuần nghỉ tết của tụi nó, thông luôn cho tụi nó quen, bác ở nhà dễ xử hơn.'
Bác Sáu lại chồm qua se se hai đầu vú của con My, bóp bóp nhẹ hai trái chàm bên dưới quầng vú của con nhỏ, nhìn con nhóc thở dồn dập, khung xương ngực phập phồng nhô lên xẹp xuống, rồi bác nói
'Ờ, mày nói vậy tao ưng bụng đó. Không hổ là con tao, hí hí'
'Con em chứ!'
Ba xen vô.
'Ủa, sao hồi nãy đứa nào nói là con tao mà? Giờ lại đi giành là sao?'
'Hồi nãy là tật xấu. Còn giờ thấy tốt em phải giành chứ, nhường anh dễ dàng vậy ai coi, há há'
'Cả đám đều nhúng vô, coi như con chung đi, hehe'
'Ờ. Con chung nên … không ai khóc, haha'
'Con khóc nha!'
Anh Phương phản đối.
'Con nữa! Mọi người nói kỳ cục quá à!'
Con My đang nằm ngửa thở hổn hển cũng có ý kiến.
Cậu chỉ cười phúc hậu nói
'Con ai cũng được, không nuôi mà đưa tui thì tui nuôi hết.'
Bác Sáu gật gù vỗ vai cậu nói
'Phải chi hồi xưa mày lớn lớn chút tao đã gởi thằng con rơi kia cho mày nuôi rồi. Hè hè'

Thằng Toàn đã đi một mạch về nhà mà không biết những chuyện xảy ra sau đó. Nó về tới nhà thì buồn bã ra võng nằm, mở điện thoại lên chat với con Nhung một hồi.
Mấy nay mê bướm con My, bỏ rơi luôn con bồ này. Con nhỏ vừa cùng gia đình vô lại Sài Gòn sáng nay, xem như vô trước thằng Toàn.
Hai đứa chat với nhau một đống chuyện, được một lát con Nhung nhắn
'Hình như anh có chuyện gì không vui à?
'Sao em nói vậy?'
'Em linh cảm như vậy? Mà đúng không?'
Thằng Toàn rời hai ngón cái ra khỏi bàn phím điện thoại, suy nghĩ một lúc mới nhắn trả lời
'Đúng rồi, chừng nào anh lên Sài Gòn đi rồi mình gặp nhau, anh kể cho. Không muốn nhắn qua điện thoại'
Sau đó nó chat linh tinh mọi chuyện với con Nhung đến trưa thì vô phụ mợ dọn đồ ăn cơm. Khi cả nhà kéo về thì người tắm rửa, người phụ chuẩn bị bữa ăn, rồi cùng nhau ăn uống cả một bàn tiệc tết linh đình.
Từ trưa tới tối, nó với con My hình như tránh mặt nhau, hai đứa dù không nói gì nhưng cảm giác đều biết là đứa kia đã biết hết rồi.
Kéo dài như vậy tới sáng mùng Năm.
Khi trời còn tờ mờ, anh Phương và cậu đã lấy xe máy chở cả nhà thằng Toàn ra xe đò, rồi anh em thằng Toàn ngồi dựa vô nhau nhìn những cánh đồng lúa bị đám bụi đỏ mù mịt bốc lên sau xe che lại, cảm tưởng như người ta kéo bức màn sân khấu vào cuối vở diễn vậy.
Xe chạy vù vù, đường sá gập ghềnh, thôn nhỏ vùng biên đó dần dần chẳng còn thấy đâu, chỉ còn lại đám mây bụi mịt mù lúc nào cũng cuốn theo xe.
***
Chiều mùng Năm, sau bữa cơm nhà, thằng Toàn dắt xe đạp ra ngoài, ba đi ra vỗ vỗ vai thằng con, rồi nói
'Con đi đi, nhưng đừng về khuya quá 10 giờ nha'
Thằng Toàn cuối đầu 'dạ' một tiếng yếu xìu, rồi nó leo lên xe chạy qua nhà Nhung.
Mười lăm phút sau, hai đứa đã nắm tay ngồi trên ghế đá trong công viên quen thuộc kia, nơi mà Nhung từng thổ lộ hết tuổi thơ dữ dội của mình cho nó không chút giấu giếm.
Thằng Toàn đưa tay mân mê lưng ghế đá, im lặng như làm ra quyết định. Con Nhung vẫn mềm mại và yên tĩnh, ngồi một bên kiên nhẫn chờ.
Và rồi thằng Toàn bắt đầu thổ lộ chuyện của nó và con Hân, chuyện của ba và con Hân, chuyện cả đám Khôi, Minh, Chương, Dũng cũng nhúng chàm con Hân. Rồi chuyện về quê tết này, con My bước vô cuộc đời nó và ảnh hưởng sâu sắc tới nó như thế nào dù chỉ trong 3 ngày. Rồi chuyện kinh khủng hơn khi nó thấy con My và ba, cậu, bác Sáu lẫn anh Phương trong căn nhà lá đó.
Kể một mạch đến đó thằng Toàn mới ngước mặt lên nhìn nhỏ bạn gái. Nó thấy con Nhung vẫn ngồi cạnh, tĩnh lặng như nước, chỉ có hơi ngạc nhiên thôi chứ không có bất cứ biểu hiện gì ghét bỏ, hay phán xét cả.
Thằng Toàn hơi hơi yên tâm, nó ngập ngừng hỏi
'Em có thấy kinh khủng không? Có thấy ghét bỏ anh, à không, anh lẫn mọi người không?'
Nhung ngồi đó nhẹ nhàng nói
'Không, hoàn toàn không. Vì em thấy anh tốt hơn nhiều người em biết nữa. Mà em cũng có thanh cao gì hơn ai đâu mà dám phán xét, nếu có thì em cũng không phán xét ai cả, để làm chi đâu.'
Rồi con nhỏ nhoẻn miệng cười, nhìn thằng Toàn đang thở phào nhẹ nhõm, rồi hỏi
'Vậy là xong rồi à? Kể xong anh thấy đỡ hơn chưa?'
Thằng Toàn ngập ngừng
'Chưa xong đâu. Để anh kể tiếp, cái này… cái này còn ghê hơn'
Nó dừng lại một chút, nhìn vô đôi mắt đẹp của con Nhung rồi nói tiếp
'Sáng nay về nhà trên này, ba mới kêu anh với con Hân vô ngồi lại ở phòng khách và thông báo là con Hân… con Hân có bầu rồi'
Con Nhung mở to mắt ra nhìn thằng bạn trai. Con nhỏ hình như rất nhạy với hai chữ 'có bầu' này. Nhưng nó vẫn không nói gì. Vài giây sau, nó nhanh chóng dịu xuống, chờ đợi.
Thằng Toàn thấy vậy liền nói một mạch
'Ba anh còn kể, mẹ anh không phải mất sớm, mà vẫn còn sống. Mẹ anh thực ra là … mợ dưới quê đó'
Lần này mắt con Nhung lại mở to. Nó không ngờ cuộc đời mình đã rắc rối lắm rồi, cuộc đời người yêu này lại phức tạp hơn nữa. Con bé cũng giữ bình tĩnh rất tốt, nó không hỏi gì, chỉ dịu dàng ngồi đó để nghe tiếp.
Thằng Toàn thấy vậy liền tuôn ra một tràng, nó sợ dừng lại lần nữa thì không biết còn đủ can đảm kể tiếp hay không
'Ba còn nói, thực ra bác Sáu, cậu, ba, với mẹ là anh em ruột trong một nhà đó, mẹ hay mợ là con gái út trong nhà.'
Con Nhung yên lặng nãy giờ bỗng chen vô
'Khoan đã, sao là anh em được? Bác Sáu thứ Sáu mà cậu anh thứ Ba mà. Nghe kể thì bác Sáu còn lớn tuổi hơn cậu anh nữa, thứ tự ngược như vậy sao được?'
Thằng Toàn gật đầu nói
'Đó chính là thành công của mấy người đó á. Chẳng những thay tên đổi họ để qua mặt chính quyền chuyện loạn luân, Bác Sáu còn đổi thứ luôn cho có vẻ 'xa lạ' với gia đình bên cậu, chứ thực ra bác là thứ Hai, cậu Ba thì đúng rồi, ba anh thứ Tư, còn mẹ út'
Con Nhung gật đầu vỡ lẽ. Nó nói 'Thì ra là vậy, mọi người cũng tinh vi quá đi, hihi. Anh kể tiếp đi, em nghe nè!'
Thằng Toàn gật đầu đồng ý với con nhỏ. Hồi mới nghe ba nói bác Sáu thực ra là bác Hai ruột thịt của nó, thằng ku không dám tin vô tai mình luôn. Không ngờ cái hội 3 anh trai một em gái lại làm chuyện loạn luân một cách tinh vi như vậy. Có thể nói nhà mình đã nâng loạn luân lên một tầm cao mới. Nghĩ lại mà nó cũng nể phục mấy người lớn. Thằng Toàn cũng không để con Nhung đợi lâu, nó kể tiếp
'Cậu đứng ra kết hôn với mợ, à, mẹ. Danh chính ngôn thuận thì cậu với mợ có 4 người con, anh Phương lớn nhất, tới thằng Đen, con My, và cuối cùng là cặp hai con nhóc sinh đôi. Nhưng thực ra thì mợ, à, mẹ có tới 6 con lận. Anh với con Hân cũng là con của mợ, mẹ sinh ra luôn, và là anh em ruột của 4 người anh Phương con My đó. Ở ngoài thì nói con Hân với con My cách nhau mấy tháng nửa năm tuổi gì đó, thực ra tụi nó sinh đôi đó. Con My ra trước, con Hân ra sau có 5 phút hà.'
Thằng Toàn vẫn chưa quen cách xưng hô mẹ, trong hình ba hay cho nó coi thì mẹ khác lắm. Sáng nay ba giải thích là hình lấy đại trên mạng. Làm cho một hình tượng nữa trong lòng thằng ku lại tan vỡ. Dù rất không muốn, nhưng cái hình 'mẹ' mà nó với con Hân thường nhớ nhung lại chỉ là hình ai đó trên mạng, còn người mẹ ruột, người mà mỗi lần về quê đều chăm sóc cưng chiều anh em tụi nó còn hơn cả 4 anh em kia, thì tụi nó chỉ rất quý chứ không nghĩ ra đó lại là mẹ ruột của mình.
Nhìn qua con My có vẻ như đang cố gắng tiêu hóa lượng thông tin phức tạp kia, nó cười khổ nói
'Có một vấn đề, đó là 6 anh em đều chắc chắn con của mẹ rồi, nhưng không biết ba thực sự là ai. Bác Sáu, cậu, hoặc ba anh bây giờ ai cũng có khả năng là ba của một trong hoặc cả đám nhỏ hết. Đúng như người ta nói chỉ biết mẹ, không biết cha. Đắng lòng!'
Con Nhung phì cười, nó nói
'Biết để làm gì đâu chứ. Không phải anh từng ‘biết' một người mẹ giả được ba anh lấy hình trên internet đó sao? Thực tế mình được yêu thương mới quan trọng nhất. Em thấy vậy đó!'
Thằng Toàn sáng mắt ra. Nó gật gù thốt lên
'Đúng là người nhiều kinh nghiệm có khác, hihi'
Con Nhung nhướng mắt nhìn thằng Toàn
'Anh đang khen hay đang chê em vậy?'
Thằng Toàn vội vàng xua tay phân bua
'Đâu có chê! Anh đang khen em mà. Khen thiệt đó. Hì hì'
Con Nhung nhìn sâu vô mắt thằng Toàn khiến nó hơi nhột, vội ho khan đổi đề tài
'Khục khục. Có một vấn đề này…'
Nó hơi dừng lại một chút nhằm kéo mối quan tâm của bạn gái ra chỗ khác, và khi thấy con nhỏ đã dịu xuống, nó thầm thở phào hắng giọng nói tiếp
'Nếu bác Sáu là ba của anh, thì anh còn có một ông anh nữa đó. Hì hì'
'Ồ! Vậy bác Sáu đã lập gia đình và có con rồi hả?'
Thằng Toàn lắc đầu nói
'Không phải. Mà hồi cỡ tuổi tụi mình hay thậm chí nhỏ hơn gì đó, bác có qua lại với một chị lớn hơn 2 tuổi, rồi người đó có bầu, sinh ra một đứa con trai. Vì bác còn nhỏ tuổi hơn cả người con gái đó nên nhà gái không bắt buộc trách nhiệm gì hết, mà nuôi em bé một thời gian. Sau đó vài năm, người mẹ trẻ đó lớn lên, vì muốn lấy chồng Việt Kiều, đã lén bỏ con vô cô nhi viện, vì từ trước đó gia đình nhà bác Sáu, cậu, ba anh với mẹ đã dọn nhà đi nơi khác rồi. Cho con xong, người con gái đó cũng theo chồng qua Mỹ luôn. Gia đình cũng bảo lãnh hết sang bên đó. Đứa con trai đó mãi sau này bác Sáu thử đi tìm lại nhưng không được nữa. Cô nhi viện tư nhân đó giải thể từ lâu, trẻ mồ côi thì không rõ người ta cho ai nhận nuôi, đã tứ tán hết.'
Con Nhung mở to mắt, nó trầm trồ đồng cảm
'Tội bé trai đó ghê ha. Còn nhỏ xíu đã bị mẹ bỏ rơi rồi! Cha cũng không tìm được nữa.'
Thằng Toàn gật gù đồng tình, cảm thấy tội cho người anh không biết mặt đó.
'Vậy người đó năm nay khoảng mấy tuổi ta? Chắc già lắm ha.'
'Đâu có già! Ba nói nếu tính không lầm thì anh đó cũng khoảng hai bốn hai lăm hai sáu gì đó, mà không rõ ba nói tuổi Tây hay tuổi Ta. Không ngờ mình có ông anh lớn như vậy, hì hì'
Con Nhung cũng gật gù, có một ông anh ruột hay anh họ hơn mình chục tuổi chắc chắn là ngầu rồi. Nó bỗng thắc mắc
'Nhưng bác Sáu có biết tên hay đặc điểm nhận dạng của người con trai đó không? Lỡ sau này ra đường tông xe mà không biết nhau, cũng dám hai cha con nhào vô xô xát lắm đó, hihi'
Tới phiên thằng Toàn trố mắt nhìn con Nhung
'Em cũng nói câu này y chang ba anh luôn! Wow!'
'Kiểu ví von bình thường thôi mà anh, có gì hay ho đâu, hihi'
'Ừ ha. Bác Sáu dù mất liên lạc nhưng vẫn biết tên người con trai đó.'
'Wow! Tên gì vậy anh? Nguyễn Huy Hoàng hay Nguyễn Tỷ Phú? Hí hí'
'Không. Không phải họ Nguyễn. Thực ra anh cũng không phải họ Nguyễn, mà là họ Lê. Vì mấy người lớn đều thay tên đổi họ hết, chứ họ gốc đều là họ Lê.'
'Ồ, ngạc nhiên lần nữa. Vậy chắc anh phải đổi nick facebook thành 'Toàn Lê' chứ không phải 'Toàn Nguyễn' rồi ha. Con Hân tên Lê Minh Hân cũng đẹp hơn Nguyễn Minh Hân nhiều. Được đó, hihi'
Thằng Toàn phì cười, nó nói
'Khỏi đổi, ba nói đang như nào thì để như đó cho dễ.'
'Cũng đúng, đổi lại một chùm Lê thì ngay từ đầu người lớn thay tên đổi họ làm chi nữa. Ủa, mà đi lạc đề quá xa luôn rồi đó, hihi. Cuối cùng người con trai thất lạc của bác Sáu anh tên gì vậy? Sao tự nhiên em có linh tính em quen đó nha. Anh nói thử biết đâu em biết thì sẽ nói lại cho bác Sáu anh liền, hihi'
Thằng Toàn cũng cười hì hì
'Ừ, em mà quen người đó thì khác nào xác suất trúng số vietlott triệu đô. Trăm triệu người Việt Nam, em quen được người đó mới lạ, hì hì.'
'Thì anh cứ nói thử đi, biết đâu em quen thì sao?!'
'Nếu không quen thì em … hôn anh một cái nha, hí hí'
Một tiếng 'chụt' vang lên, kèm theo tiếng cười khúc khích của con Nhung
'Hôn rồi đó, không cần điều kiện em cũng hôn, em đợi cái này cả mùa tết rồi đó, hihi'
Thằng Toàn thấy nóng ran người. Nó đắm đuối nhìn con bạn gái rồi áp lại muốn hôn con nhỏ thì con Nhung đưa tay chặn lại và nói
'Kể cho em nghe hết đi rồi em thưởng cho, hihi'
Thằng Toàn thích thú nhe răng ra cười, hắng giọng nói
'Cái tên cực kỳ dã man nha. Em ráng dỏng tai kên nghe nè'
Con Nhung trố mắt, hỏi
'Lê Man Rợ hay Trần Văn Truồng?'
'Phụt. Hahaha… Trí tưởng tượng của em phong phú ghê luôn. Tiếc là không phải hai cái tên quá ‘cool' đó, còn cool hơn Khá Bảnh nức, hí hí… Mà thôi, không lạc đề nữa, người đó tên là… e hèm… Huỳnh Lê Ảnh Nhượng Tống. Ghê chưa? Phát âm trẹo lưỡi luôn, hihi'
'ANH NÓI SAO?!'
Con Nhung trước giờ vẫn tĩnh lặng như nước, kể cả chuyện loạn luân động trời của đại gia đình nhà thằng Toàn cũng chỉ làm nó trố mắt lên thôi chứ không có thất thố kêu to lên như vậy.
Thằng Toàn hoảng hốt quay đầu nhìn xung quanh. Cũng may nay vẫn còn 'mùng' nên công viên vắng tanh, nhiều người vẫn còn chưa lên lại Sài Gòn, nên câu nói gần như hét của con Nhung không làm ai chú ý. Nó hoang mang nhắc lại
'Huỳnh Lê Ảnh Nhượng Tống. Đừng nói anh là em quen người này thật nha, đừng làm anh sợ nha!'
Con Nhung được thằng Toàn xác nhận, nó như thất thần, miệng lầm bầm
'Xác suất một phần trăm triệu… Thì ra! Trái đất tròn, haha'
Thằng Toàn chẳng hiểu gì hết. Nó ngơ ngác nhìn con Nhung như đã 'đi khỏi' trong khi vẫn đang ngồi sờ sờ ra đó. Tâm hồn con nhỏ như đang lạc lối tận đẩu đâu. Thằng ku hít một hơi thật sâu, kiên nhẫn chờ cho con nhỏ 'bình thường' trở lại, cũng giống như con nhỏ kiên nhẫn với mình hồi nãy.
Và chờ đợi cuối cùng cũng có kết quả, con Nhung hình như lấy lại được một chút tỉnh táo, nó ngập ngừng hỏi
'Ngoài tên ra… bác Sáu anh còn biết đặc điểm nhận dạng nào khác của người con trai bác không?'
Thằng Toàn không chú ý đến sự quan tâm thái quá của con nhỏ, nó đoán chắc con nhỏ biết người này. Nếu đúng vậy nó cũng thầm mừng cho bác Sáu, cũng thầm mong mình xác định được người anh họ, cũng có thể là anh ruột này. Nó nói ngay
'Ba vú. À… không phải thực sự ba vú, mà anh đó cái nốt ruồi son mọc gần chỗ vú trái, to lắm, như một núm vú nên bác Sáu gọi vậy cho dễ nhớ á. ‘Ba vú'. Đặc điểm đó thôi à, còn lại thì dái… khục khục… à mà thôi, quên mấy chi tiết linh tinh đó đi. Ai mà chẳng đen.'
Tới phiên thằng Toàn lắp bắp khi nhắc tới cụm từ 'đùm trứng dái đen' mà bác Sáu nói ra. Nó thấy hơi tục khi nói trước mặt bạn gái nên lấp liếm luôn.
Nhưng khi nhìn lại, nó thấy con Nhung thất thần lần nữa. Lần này thậm chí còn có hai hàng nước mắt tuôn dài trên má mà con nhỏ để mặc, cứ như ai đó đang chảy nước mắt chứ không phải mình.
Thằng Toàn hốt hoảng, đứa tay gạt nước mắt cho con bạn, lay lay con nhỏ và kêu lên
'Nhung! Nhung! Em sao vậy?'
Con Nhung vẫn chưa hồi lại, nhưng rồi cũng đưa tay quệt nước mắt, và lắc đầu nói
'Em muốn về! Mình về đi anh!'
Thằng Toàn lo lắng. Nó không rõ cái tên và đặc điểm nhận dạng của người con trai kia có liên hệ gì với con Nhung mà nhỏ lại như vậy. Nó còn tính gặng hỏi thì con Nhung đã nói
'Bây giờ em chỉ muốn về nhà thôi. Chuyện này hôm khác em sẽ kể anh sau nha. Nha!'
Thằng Toàn cũng rối bời, nó gật gật đầu, giang tay ôm siết lấy nhỏ bạn, cảm nhận thân thể con nhỏ run rẩy trong vòng tay mình.
Một lúc sau con nhỏ hơi cựa mình, thằng Toàn mới thả lỏng tay ra, rồi con Nhung đứng lên trước.
Thằng Toàn không cách nào, cũng đứng lên nắm tay con nhỏ đi ra lấy xe.
Sau khi chở con Nhung về nhà, thằng Toàn chầm chậm đạp xe về hướng nhà mình.
Đang chạy xe mà trong đầu nó không yên, hồi tưởng lại phản ứng của con nhỏ lúc nghe tên người con trai của bác Sáu, những lời lẩm bẩm không đầu không đuôi của con nhỏ, vẻ mặt của con nhỏ khi nghe đặc điểm nhận dạng '3 vú' của người đó… Thằng Toàn thấy mình như lạc vô một mớ bòng bong không lối thoát!
Nó tin hết chín mươi phần trăm là con Nhung biết người đó là ai, nhưng thằng ku lại không đoán ra được người quen nào lại khiến con nhỏ có những phản ứng mạnh như vậy, khiến một đứa con gái lúc nào cũng tĩnh lặng, cho người ta cảm giác mềm mại như nhung kia bỗng như thành người khác.
Mọi thứ như quá tải khiến thằng Toàn mụ mị cả đầu óc. Nghĩ mãi không ra, thằng ku chỉ còn biết cắm đầu đạp xe một mạch về tới nhà, mở cửa dắt xe vô, dựng chống, khóa cửa xong xuôi, nó chạy thẳng lên phòng mình nằm thẩn thờ trên giường.
***
Ở dưới phòng thằng Toàn một tầng, ba lẫn con Hân đều trần truồng nằm trên giường thì thầm trò chuyện với nhau, tay ba đang vuốt ve bụng con Hân. Cái bụng vẫn còn phẳng lì và thể thao với hai rãnh lõm ở hai bên, kết quả của thời gian dài tập luyện trên này, và chạy nhảy chơi đùa dưới quê mấy ngày qua. Ngay sau đó ba leo lên mình con nhỏ, thân hình cơ bắp của ba phủ trùm và đè lên thân hình mảnh khảnh cú con nhóc. Ba dạng chân con Hân ra, đút con ku to bự vô bướm nó, rồi hì hục nắc.
Con Hân nằm dưới giơ chân đón nhận, há miệng ra rên rỉ nho nhỏ rồi hỏi
'Vậy đẻ em bé xong con có được làm như vầy với ba nữa không? Hơ hơ… sướng quá…hơ hơ…'
Ba vẫn không ngừng nắc, tranh thủ trả lời con gái trong hơi thở đang trở nên gấp gáp của mình
'Hự hự… còn chứ sao không! Hực hực… con làm sao chạy khỏi tay ba, hự hự…à… lộn… ku ba được, hực hực, phù phù…
Một lát sau trong căn phòng lại vang lên tiếng của ba, trên nền của những âm thanh 'phạch phạch' đều đặn nãy giờ
'Phù phù…Ba sắp ra rồi… sướng quá! Phù phù…'
***
Hơn sáu năm sau.
Con Nhung bây giờ đã là cô sinh viên năm 2 trường ĐH Khoa Học Xã Hội và Nhân Văn, khoa Đông Phương học. Càng lớn nó càng xinh, nhưng vẫn không giảm bớt tính cách yên tĩnh, luôn mang đến cho người bên cạnh cảm giác dễ chịu, mềm như nhung trước kia. Nó cũng bỏ ngoài tai những lời rì rầm bàn tán về việc mình được đề cử làm hoa khôi không chính thức của trường, cái đó thì có sao chứ, nó đâu có muốn.
Hôm nay con nhỏ chạy xe vô cái hẻm quen mà lạ đối với những gì trong trí nhớ của mình. Nhà cửa ở đây được xây sửa khác trước khá nhiều, nhưng một số mốc quen thuộc như địa chỉ hẻm trùng với mã vùng bảng số xe của quê nó thì không thể nhầm được. Nó dừng xe trước cửa căn nhà mà lần đầu tiên tới đây, dượng đã tự hào khoe với nó
'Dượng xây đó! Con thấy đẹp không?'
Con nhỏ bần thần đứng trước căn nhà với bao kỷ niệm đó. Giờ trông khá cũ so với trong trí nhớ của nó. Phải đợi bao nhiêu năm con Nhung mới lấy đủ quyết tâm để tới đây.
Sau khi bấm chuông, trong nhà có một đứa con trai tầm mười bốn mười lăm tuổi đi ra, nhìn qua song cửa cổng hỏi
'Cô tìm ai vậy?'
Con Nhung ngạc nhiên
'Có phải… đây là nhà của … dượng Tống không?'
'Dượng Tống nào? Chắc cô lộn nhà rồi'
'Đúng mà. Chị nhớ rõ căn nhà này mà. À… nhà em dọn về đây lâu chưa?'
'À. Hình như cô muốn hỏi chủ cũ đúng không? Nhà con mới về hai năm nay, người ta dọn đi rồi!'
'Ồ, dọn rồi hả con. Có nghe nói … họ dọn đi đâu không con?'
'Con hổng biết đâu. Nghe má nói người ta về quê gì đó. Để coi… À, hình như Củ Chi. Cô muốn biết chính xác có gì tối quay lại gặp má con đi, hổng chừng má con biết đó.'
'Ồ… Củ Chi hả… Thôi… thôi cô biết rồi. Cảm ơn con nha.'
Nói xong con Nhung vội lên xe chạy đi, để lại thằng nhóc đưa tay gãi đầu khó hiểu.
Ra tới ngoài đường lớn nó phải tấp vô trước một căn nhà đóng cửa, dừng xe, tắt máy, và tìm cách bình tĩnh lại.
Mười phút sau, nó run rẩy lấy điện thoại ra, bật google maps lên, search huyện Củ Chi, zoom lên và bắt đầu dò bản đồ. Nó bắt đầu từ quốc lộ, dò một hồi qua các mốc trong trí nhớ như những cây cầu, bưu điện, bệnh viện, hoặc khu công nghiệp, và cuối cùng ghim vị trí vào cái chỗ mà đến giờ vẫn khắc sâu trong tâm trí nó. Dù để lần được tới đó, nó đã bao lần dò nhầm vào những đường có lẽ là mới mở trên bản đồ, thế nhưng cái nhà và con rạch ngay sau nhà kia, nhất là khi mở bản đồ địa hình ra, thì cái nóc nhà và mảnh vườn đầy cây xanh đó nó không bao giờ quên.
Mất gần hai tiếng, con Nhung mới dừng xe lại trước căn nhà đầy kỷ niệm đó.
Quanh đây vẫn quê mùa vắng vẻ như cũ. Có lẽ huyện này vẫn phát triển chậm chạp như bao năm nay, nên căn nhà vẫn yên tĩnh và biệt lập như trước. Đã gần 10 năm kể từ ngày dượng 'di dời' nó và con gái vô trở lại nội thành. Từ ngày đó đến nay, đây là lần đầu tiên con Nhung quay trở lại.
Con Nhung run rẩy dựng xe, đi đến gọi cửa
'Có ai nhà không?'
Nó đợi một lúc, không thấy ai, nó gọi thêm lần nữa
'Có ai ở nhà không? Dượng ơi!'
Đợi thêm một lúc, sau đó nó thấy một con bé ló ra từ cửa nhà.
Con bé có đôi vai mảnh khảnh, mặc áo đầm hai dây màu trắng dài tới mắt cá, rộng thùng thình nhưng vẫn không che được cái bụng tròn như trái bóng to nhô hẳn ra phía trước. Con bé mệt mỏi chống tay vô thắt lưng và hỏi
'Cô tìm ai?'
Chỉ cần nhìn thôi con Nhung cũng biết con bé đang ở giai đoạn cuối của thai kỳ!
Nhìn cái rốn bị đẩy tuốt ra ngoài của con nhỏ, con Nhung chợt thấy kỷ niệm khi mang thai, rồi làm mẹ ở căn nhà này chợt ùa về, rõ ràng như xem phim độ phân giải cao.
Nhìn đứa bé gái mang thai hơi xanh xao, con Nhung như thấy rõ mồn một hình ảnh của mình nhiều năm trước.
Con Nhung còn đang bần thần chưa kịp trả lời con bé, thì đã nghe tiếng xe tới gần, và dượng đã dựng xe sát bên xe của nó.
Dượng vội vàng đứng thẳng xuống và nói
'Cô tìm ai?'
Trong giọng nói gã có vẻ lo lắng vì kịp nhìn thấy con bé con đứng trong nhà. Không biết người phụ nữ lạ mặt này sẽ nghĩ như thế nào về một đứa bé chỉ mới 10 tuổi đã mang thai gần sinh như vầy.
Mồ hôi gã tuôn ra như tắm. Không ngờ bao năm trót lọt, lần này chỉ còn vài tuần nữa con nhỏ 'bể chum' là coi như qua truông, vậy mà…
Chợt gã giật mình khi nghe người phụ nữ đó nói
'Dượng!'
Gã chớp mắt mấy cái, nhìn kỹ người con gái tóc dài xinh xắn đang đứng trước mặt mình. Một số nét quen thuộc vẫn còn lại trên gương mặt xa lạ đó khiến gã vỡ lẽ.
'Nhung?!'
'Dượng không mời con vô nhà như hồi xưa nữa à?'
'Nhung đúng không? Trời ơi! Con lớn lên đẹp gái ghê… hơ hơ'
Con Nhung thấy dượng đưa tay vuốt mồ hôi trán, ngực nhấp nhô, miệng thở phì phò.
Nó chỉ cần liếc mắt nhìn con bé bụng bầu đứng đó, và nhìn dượng là hiểu ngay tại sao rồi.
'Vô nhà ngồi chơi đi con, hì hì'
Gã cười mà như mếu, vẫn chưa bình tâm lại được sau những giây phút lo lắng muốn sốt vó lên lúc nãy. Mồ hôi đã tươm ướt lạnh hết lưng áo.
Nói xong gã lấy chìa khóa mở cổng, dắt xe mình vô, rồi dắt xe con Nhung vô, sau đó chạy ra khóa cổng, rồi chạy vô nhà, tất tả, hối hả như sợ có ai khác trông thấy.
Con Nhung nhìn thấy dượng xách một túi to đùng chứa tã giấy, giấy vệ sinh và đủ thứ đồ lỉnh kỉnh mà trước đây khi nó sinh con, dượng cũng mua cho nó không thiếu thứ gì.
***
Lát sau, khi đã yên vị trên cái ghế sofa như hồi trước, con Nhung nhìn dượng ngồi cạnh con bé bầu to kia, tay dượng xoa xoa lên cái bụng đó, lên cái rốn lồi ra của con nhỏ.
Con Nhung ngập ngừng mở lời
'Đây là…?'
Dượng nhìn con bé trìu mến, rồi quay sang nhìn con Nhung, gật đầu nói
'Đúng rồi! Của con đó!'
Con Nhung chú ý đến bàn tay đang vuốt ve cái bụng bầu căng tròn của con nhỏ, nó lại ngập ngừng hỏi
'Của dượng?'
'Ừ, của dượng!'
'Hai chú kia…'
'Tụi nó đi Hàn Quốc làm việc lâu rồi. Này là của dượng thôi.'
Con Nhung lại im lặng. Nó ngập ngừng tính hỏi 'sao con gái ruột mà dượng cũng…', nhưng nghĩ lại nhà mình, ba với mấy chú bác cũng có hơn gì, cùng lắm cũng chỉ tránh thai cho nó thôi, nên lời đã sắp ra miệng nó đã nuốt trở lại.
Con Nhung chỉ gật đầu nhìn con bé xinh xắn đang trố mắt lên nhìn nó lẫn nhìn dượng ngồi cạnh. Có lẽ con bé chẳng hiểu nổi hai người lớn này đang nói gì, không đầu không đuôi cứ như đang dùng mật mã vậy. Càng nhìn con bé con Nhung càng thấy con bé có nét giống mình hồi nhỏ. Từ những đường nét gương mặt, cho tới thân hình cao cao, mảnh khảnh của con bé, hồi đó con Nhung đều có, và dượng cũng rất yêu thích, cứ ôm chầm lấy nó và nói 'con có cái mình dây đẹp ghê', mặc cho con Nhung đến lớn mới hiểu được 'mình dây' là như thế nào. Lúc đó dượng chẳng giải thích gì cho nó cả, kể cả việc nó mang bầu to bè mà cứ tưởng mình ăn nhiều nên mập bụng. Rồi đoạn thời gian sinh con xong, chơi với con như chơi búp bê, nó không ngờ con bé ngày xưa còn nhỏ xíu, mìn vẫn thường ẵm rs sau nhà phơi nắng sáng, bây giờ đã lại mang trong bụng một em bé khác sắp sửa chào đời. Cảm giác này không biết mô tả như thế nào.
Con Nhung chỉ ngồi đó, yên lặng theo đuổi những suy nghĩ, hết nhìn dượng lại nhìn sang con gái. Nó thấy dượng vẫn chu đáo như ngày nào, lại thực sự trìu mến với con bé chứ không chỉ diễn cho mình thấy, con Nhung thở nhẹ ra một hơi, nói
'Vậy con yên tâm rồi. Có dượng chăm sóc thì đứa con gái nào cũng sướng và hạnh phúc hết.'
Dượng nãy giờ hình như khá lo lắng, nghe con Nhung nói vậy thì nở nụ cười tự tin nói
'Cái này không cần dượng quảng cáo ha, hì hì'
Con Nhung gật đầu, thấy con bé lại nhăn nhăn nhõng nhẽo với dượng, đưa tay tự đấm đấm thắt lưng mình
'Còn một việc cuối cùng thôi, xong là con đi ngay, để dượng và … bé nghỉ ngơi.'
Dượng bận bịu xoay nhẹ con bé ngồi nghiêng qua một bên, đưa tay đấm nhè nhẹ thắt lưng con nhỏ và nói
'Có gì con cứ nói. Làm được dượng làm hết'
Con Nhung gật đầu nói ngay
'Dượng cởi áo ra cho con coi chút'
Dượng đang thành thạo đấm lưng lẫn massage cho con bé, nghe vậy thì ngạc nhiên quay lại nhìn con Nhung.
Cả 'thai phụ trẻ con' đang nhõng nhẽo tận hưởng chăm sóc của dượng cũng không kìm được mà ngồi thẳng lại, nhìn cái cô xinh xinh lạ mặt kia thêm vài lần nữa.
Dượng nhìn nhìn con Nhung để thử đọc ý nghĩ của nó, nhưng đành chịu thua vì đã nhiều năm xa cách, con Nhung cũng đã lớn, đã định hình tính cách, cũng có chiều sâu rồi, không còn là con nhóc tì mà hồi trước mình muốn nhào muốn nặn kiểu gì cũng được nữa. Bỗng dượng như nhớ ra cái gì đó, cúi đầu nhìn xuống trước ngực mình, rồi cười cười đưa tay lột áo ra bỏ qua một bên đầy dứt khoát.
Con bé ngồi cạnh ngạc nhiên nhìn cha, kiêm luôn chồng, và cũng sắp là cha của đứa nhỏ trong bụng mình tự nhiên cởi phăng áo ngay trước mặt cô kia.
Nó nhìn nhìn cái cô lạ mặt đầy nghi ngờ, nhưng sau đó nó không thèm nghĩ nữa, xoay qua đưa tay mân mê 'hai núm vú' đỏ hồng mọc sát cạnh nhau của cha.
Con Nhung nhìn cảnh đó rồi nhoẻn miệng cười. Xong nó đứng dậy nói
'Con về đây!'
Dượng đưa tay ngăn con bé ngồi cạnh lại, xong rồi đứng lên gật đầu.
Chừng vài phút sau, con Nhung thong thả chạy xe ra khỏi vùng quê đong đầy kỷ niệm, cảm giác chút vướng mắc cuối cùng của mình trong quá khứ đã được rũ sạch. Trên mặt nó bỗng nở một nụ cười thanh thản.
THE END