Nghề Vương Phi – Chương 280 Câu chuyện nhỏ của Phương Lâm – Botruyen
  •  Avatar
  • 18 lượt xem
  • 2 năm trước

Nghề Vương Phi - Chương 280 Câu chuyện nhỏ của Phương Lâm

Tác giả: Mẹ Cherry

***

Hic, lúc đầu chỉ định viết gọn trong một fic, mà kéo dài tới phần 2 rồi vẫn chưa xong. càng lúc mình càng dài dòng thì phải… Viết xong bỗng cảm thấy mình biến thái… Hay cả nhà cho phép ta dừng ở đây được không? T.T

***

(2)

Đến sáng hôm sau, Phương Lâm dìu Vương Lân ra khỏi động. Lúc đó, Vương Lân mới nói cho hắn biết, khu rừng này đã được cài đặt cơ quan, cứ đến chiều tối sẽ tự khởi động, nếu không biết cách hoá giải sẽ không thể thoát ra được. Buổi sáng mọi cơ quan sẽ tự đóng, nên hai người dễ dàng tìm được đường ra khỏi khu rừng.

Vất vả cả một quãng đường dài, vào ngày thứ ba, hai người cũng đã có thể an toàn về đến kinh thành. Phương Lâm vội vàng đưa Vương Lân về y quán của mình, sau khi sắp xếp cho hắn ta nghỉ ngơi, hắn nhanh chóng đi vào phòng thuốc, tìm các dược liệu cần thiết để chế giải độc cho Vương Lân.

Hừ, bọn chúng tưởng rằng trên đời không ai có thuốc giải Thất Nhật Tán hay sao? Chỉ là thứ độc vớ vẩn, hắn nhắm mắt cũng có thể giải được. Hắn là ai nào? Là Phương Lâm, thần y nổi danh khắp thiên hạ, có thứ độc nào hắn không biết giải chứ.

Chế thuốc mất nửa ngày, khi hắn quay lại phòng ngủ thì Vương Lân cũng đã tỉnh dậy. Hắn bước tới bên bàn, rót một chén trà rồi đưa tới bên miệng Vương Lân: “Huynh uống chút nước đi. Ta đã chế xong giải dược rồi. Huynh uống xong, tự dùng nội lực điều hoà chân khí, bức độc thoát ra là ổn thôi.”

Vương Lân nặng nề chống người dậy, tuy mấy ngày qua phải bôn ba trên đường, nhưng y thuật của Phương Lâm quả thật rất kỳ diệu, những vết thương trên người hắn đã lành nhiều, chỉ còn vết thương trên lưng vẫn đau nhức vì độc thôi. Hắn đón lấy chén trà trong tay Phương Lâm, nhấp một ngụm, rồi nhận tiếp viên giải dược mà Phương Lâm vừa chế, uống vào. Phương Lâm giúp hắn ngồi thẳng dậy, xếp bằng vận nội công, bản thân hắn ta cũng không hề nhàn rỗi, hắn rút một hộp kim châm ra, nhanh tay châm vào các huyệt đạo trên người Vương Lân, giúp hắn đả thông kinh mạch.

Một canh giờ sau, sắc mặt Vương Lân cũng đã hồng hào hơn, hắn mở mắt, nhìn Phương Lâm bằng ánh mắt như cười như không: “Lâm, lần trước cũng nhớ huynh cứu lấy đôi chân của ta, giờ thì cả tính mạng ta cũng do huynh kéo về. Ta không biết phải trả ơn huynh thế nào đây?”

“Hoàng thượng, chung thân đại sự là chuyện lớn, hiện giờ ta cũng chưa muốn nghĩ tới, mong Hoàng thượng đừng bận tâm. Về gia phụ, ta sẽ về nói rõ với ông…” Vương Lân uyển chuyển từ chối.

“Biểu ca nói vậy là không được. Huynh xem, ta và Vũ Lâu thành thân từ năm ta mười chín, giờ huynh đã hai mươi lăm, còn không nghĩ tới thì trì hoãn tới bao giờ? Huynh không nghĩ cho mình thì cũng nên nghĩ cho bá bá chứ?!” Lam Tranh ra vẻ giận dữ nói.

Vương Lân cảm thấy vô cùng đau đầu… Thực sự cho tới thời điểm này, hắn vẫn không hề nghĩ đến chuyện thành thân… hắn cũng… chưa từng phải lòng một ai… Hắn lại quay sang nhìn Phương Lâm, không ngờ Phương Lâm cũng đang nhìn hắn, ánh mắt hắn ta rất phức tạp, vừa có một chút ai oán, một chút mất mác, một chút thất vọng… Ánh mắt hắn ta, khiến hắn cảm thấy nhói lòng.

“Mọi người cứ tiếp tục bàn bạc đi, ta xin cáo lui, y quán còn rất nhiều việc.” Phương Lâm nói rồi không đợi mọi người kịp phản ứng, hắn giật tay ra khỏi bàn tay Vương Lân, đi thẳng ra ngoài.

Lam Tranh và Vũ Lâu lại nhìn nhau. Có vẻ như phán đoán của họ đã chính xác. Màn kịch này, cũng chỉ cần diễn tới đây thôi.

“Nếu biểu ca không còn gì muốn nói nữa, thì cứ quyết định vậy đi. Ta sẽ sai người báo về phủ cho người tới đón huynh. Huynh nghỉ ngơi đi.” Nói rồi, Lam Tranh ra hiệu cho Vũ Lâu đứng dậy, việc cần làm đã làm xong, hắn không muốn phí cả một ngày đẹp trời thế này ở đây, hắn phải tận hưởng từng giây từng phút bên Vũ Lâu của hắn chứ.

“Cung tiễn Hoàng thượng, Hoàng hậu.” Vì bị thương nên Vương Lân không thể hành lễ. Hắn nằm trên giường, nhìn chong chong lên đỉnh màn.

Thành thân, chỉ hôn… những từ ngữ này quá xa lạ với hắn. Hắn phải làm sao đây? Hắn chỉ muốn có thể ngao du giang hồ, sống những tháng ngày tiêu dao tự tại, không còn muốn trói buộc vào tranh đấu chốn cung đình nữa. Hắn muốn được ở bên người mà hắn yêu thương… Nhưng, ai mới là người dành riêng cho hắn…

Phương Lâm… nhắc đến Phương Lâm hắn bỗng cảm thấy tim đau nhói. Hắn không định nghĩa được thứ tình cảm đang dâng lên trong lòng hắn bây giờ. Trước giờ hắn không nghĩ là hắn lại có sở thích khác người này. Hắn cũng chưa bao giờ có thứ cảm xúc này với một nam nhân nào khác, nên bây giờ… hắn thực sự cảm thấy rất bối rối…

Hắn phải làm sao đây?!