Nàng Dưới Lớp Long Bào – Chương 23: Làm Hoàng Hậu của trẫm – Botruyen

Nàng Dưới Lớp Long Bào - Chương 23: Làm Hoàng Hậu của trẫm

Edit: Kiwi

Beta: Thỏ

Hôm sau, Sở Luyến mới từ trong miệng Tiểu An Tử mà biết được sự việc hành thích tại cung yến đêm qua.

Trêи các lâm thủy hương mộc bày giường nệm, nàng dựa lưng vào gối thêu, nhìn về hai dãy hải đường lâu năm nơi bờ đê bên ngoài, cánh hoa đỏ tươi sôi nổi rơi xuống nước, điểm quyến lên mặt nước từng gợn sóng nở rộ.

Nghe Tiểu An Tử miêu tả sinh động như thật nói Dung Khâm chỉ dùng một chưởng đã có thể đánh gục nữ thích khách có hành vi hung tàn, tay vỗ về mèo béo của Sở Luyến hơi tạm dừng, nàng biết Dung Khâm có võ công, chỉ là nàng chưa từng nghĩ đến sẽ lợi hại như vậy.

Thiên hạ này người muốn thủ cấp của Dung Khâm nhiều không kể xiết, Sở Luyến ước gì có người có thể thành công, trong đầu nàng không tự chủ lại nhớ đến một màn đêm hôm qua, thái dương đau đến lợi hại, nàng càng thêm hận không thể vì việc nghĩa mà hy sinh để diệt trừ tên thiến nô này.

“Thật đáng tiếc.”

Một tiếng than nhẹ này như nỉ non, nhẹ như không thể nghe thấy, nhưng Tiểu An Tử đứng gần lại nghe đến hoảng hốt, trộm nhìn tiểu hoàng đế đang ôm mèo nhỏ, góc nghiêng của gương mặt như ngọc lộ ra má hồng, rực rỡ bức người, làm trong lòng hắn ta hoảng hốt, lập tức liễm mi không nhiều lời nữa.

Chỉ có một chuyện khiến Sở Luyến vẫn luôn chần chờ, đêm qua người đã ấn nàng ở trêи cây quế, đến tột cùng là ai?

………………

Năm sau, vừa lúc mấy ngày nay tuyết rơi bao phủ toàn bộ cấm cung, hoàng thành tuy bị tuyết bao phủ trắng xóa nhưng vẫn huy hoàng như trước.

Sở Luyến ngồi trêи ghế vàng ở trong điện, một tay chống mặt nhàm chán lật sách trêи án thư, trong không khí oi bức thêm một mùi hương thanh nhã, nhìn hầu giảng đi qua đi lại nói một cách cao hứng, cầm quyển sách rung đùi đắc ý đọc lên lanh lảnh.

Ngoài cửa sổ khép hờ mơ hồ thấy được viên ngói lưu ly, tuyết lớn tựa hồ đã ngừng, ngẫm lại năm ngoái lúc vào đông, nàng vẫn còn đang ở lãnh cung.

“Bệ hạ, người có hiểu ý này không?”

“Trẫm đã biết.”

Nàng thuận miệng đáp lời, cũng không phải là Sở Luyến trả lời qua loa cho xong, mấy ngày trước đây triều đình thỉnh tấu phải thỉnh cho hoàng đế một lão sư, rốt cuộc năm nay nàng cũng xem như tròn 14 tuổi, không học chút sách làm đế vương thì sao có thể làm hoàng đế.

Diêu Hiển tất nhiên cũng không thể phản bác việc này, lưng đeo cái danh dưỡng phế hoàng đế, xưa vị trí thầy của đế vương cần phải là người có đức quyền vọng trọng, chứ không phải là vài vị học sĩ ở điện các mạc tuyển, lại nề hà mấy người có thực quyền, thực dễ dàng liền sinh tâm tư khác với Thiếu Đế, vì để trấn an lòng dân chúng, Diêu Hiển liền cố ý chọn một viên quan từ Hàn Lâm Viện, cũng không đề cập đến cái gì mà thầy của đế vương, chỉ nói một chút khóa học liền xong.

Giống như Triều hầu giảng ở trong điện này, tuy là thư ngốc nhưng đầu óc lại linh hoạt, đã sớm tham gia vào trận địa của tên quyền thiến kia, có mấy cái mà hắn ta giảng nàng không thể học.

Khó khăn lắm mới có thể nhai nổi lối giảng bài này, Sở Luyến ngồi trêи ngự liễu đi về Tây Cung.

Tiểu An Tử một bên vừa dâng trà vừa lo lắng: “Mỗi ngày bệ hạ đều không kiên nhẫn nghe giảng bài như vậy, nếu bị người khác biết được, sợ là sẽ lên án.”

Trời vào đông rất lạnh, mèo trắng béo thêm một vòng càng không thích vận động, Sở Luyến vừa ôm lại vừa xoa, đã mấy ngày rồi nàng không được thân cận với mèo béo, mấy ngày trước đây Dung Khâm không cho nàng chạm vào nó, đã mấy ngày liên tiếp nàng thay đổi cách nói chuyện với hắn, thế cho nên hôm nay hắn mới chịu mang tới.

“Trẫm càng không kiên nhẫn, có một số người lại càng cao hứng.”

Sở Luyến tất nhiên không kiên nhẫn, nàng nếu biểu hiện ra chút nhiệt tình đối với chính sự, vậy thì kiếp làm hoàng đế của nàng cũng phải chấm dứt.

Sau khi đến Tây Cung, Sở Luyến đi đến hướng mai viên, cửa ải cuối cùng trong năm nay không phải là chuyện tuyển lão sư cho nàng, mà là mấy người la hét đòi tuyển Hoàng Hậu cho nàng, cô mẫu của nàng – Vinh Nguyên Trưởng công chúa bởi vì quan hệ với Phò mã gia mà một lòng một dạ đưa Hoàn Nương – nữ nhi của Hồng Lư Tự vào cung

Nhìn đi, hôm nay lại đưa đến.

Trêи hành lang thượng cung,từ xa xa Sở Luyến liền nhìn thấy một thiếu nữ thướt tha lả lướt đứng dưới vài cành mai. Trêи mặt tuyết, Hoàn Nương khoác khoác lông màu hồng, lại phá lệ chói mắt.

“Các ngươi lui xuống đi.”

Phía sau người nhiều, Sở Luyến cực kỳ không thích, nhìn tất cả đều lui xuống, nàng mới đi đến chỗ Hoàn Nương, nữ tử đứng dưới hoa sớm đã quỳ trêи mặt đất, bỏ mũ khoác xuống, bộ diêu khổng tước kéo sợi kim hoa khẽ động, mỹ nhân phát ra tiếng gọi hoảng hốt nhẹ nhàng như ngọc châu.

“Bệ hạ vạn an.”

Sở Luyến cười cười, thanh âm ôn hòa nói: “Đứng lên đi, có mang theo thứ mà trẫm kêu nàng đem đến không?”

Sở Luyến đã gặp Hoàn Nương vô số lần, nàng còn rất thích nữ hài này, tri thư đạt lý, nhìn dịu dàng đoan trang, kỳ thật rất sinh động. Quả nhiên, tiếng nàng còn chưa dứt, thiếu nữ một khắc trước còn lẳng lặng quỳ đoan chính thanh nhã trêи mặt đất liền lập tức nhảy dựng lên, từ trong áo khoác lấy ra một cái tay nải mang đến.

“Thần nữ đã mang đến.” Nàng cười nhẹ nhàng, càng lớn mật mà chớp chớp mắt với hoàng đế.

Sở Luyến ở trong các đổi quần áo, nàng cực kỳ vui mừng động thân, y phục của cung nữ, hình thức tuy tối giản nhưng mặc lên thân cũng hiện ra phong tư nữ nhi của nàng.

“Ai cũng nói bộ dáng này của ta xinh đẹp, nhưng thần nữ nhìn bệ hạ mới chân chính đẹp tựa thiên tiên đấy! Thần nữ tự biết xấu hổ.” Hoàn Nương kinh diễm không thôi, lần nào thấy hoàng đế cũng đều mặc long bào, không cảm nhận được vẻ tú mỹ vui mắt, nhưng lại không biết khi thay nữ trang lại đẹp đến mức này. Y phục của cung nữ bị quản chế thập phần nghiêm khắc, Sở Luyến chỉ có thể nhờ Hoàn Nương làm một bộ từ ngoài cung rồi mang vào, bảo đảm sao cho không phân biệt được thật giả, thứ nhất là có thể giải tỏa lòng yêu cái đẹp của nàng, thứ hai là có thể thuận tiện để hành động.

“Vậy ngươi có còn muốn làm Hoàng Hậu của trẫm?” Sở Luyến cột lại mái tóc đen hỗn loạn rồi để sát vào Hoàn Nương, hai mắt đen đặc đều là thanh quang liễm diễm. 

Hoàn Nương cười thoải mái, vỗ tay vui vẻ nói: “Tất nhiên muốn, có bệ hạ là mỹ thế phu quân như vậy, chính là do thần nữ đã tích đức tích phúc mấy đời!”

“Nói nhiều, lại đây vấn tóc cho trẫm.” Sở Luyến tức giận chọc chọc cái trán của Hoàn Nương.

Hoàn Nương chưa từng bị chọc đau lộ ra vẻ khó chịu, che lại cái trán thanh tú, nhìn hoàng đế chậm rãi thu lại ngón tay ngọc thì cười càng vui.