Nàng Dưới Lớp Long Bào – Chương 1: Sở Luyến – Botruyen

Nàng Dưới Lớp Long Bào - Chương 1: Sở Luyến

Edit: Phương 

Beta: Su

An Hòa năm thứ 15, thiên hạ hỗn loạn, triều chính lục đục, nội bộ trong triều đình xảy ra tranh giành, đấu đá lẫn nhau, thi nhau ra sức hoành hành, đám tham quan vô lại không ngừng bóc lột dân chúng.

Thời tiết đầu xuân còn có chút se lạnh, gió lạnh thổi rào rạt khiến cho những cành non mới nhú trêи cây hoảng loạn, một con diều hình bướm trắng bị gió thổi mà xiêu vẹo mắc trêи cành cây, Sở Luyến đứng dưới tàng cây ngẩng đầu nhỏ, miệng ủy khuất lẩm bẩm.

“Gia gia, gia gia! Lấy không được!”

Tiểu viện rách nát không lớn, trừ bỏ bụi cỏ dại trụi lủi do Diệp Nhi trồng thì chỉ có hai hàng hành lang dài, khó khăn lắm mới có thể nhìn thấy được ngôi nhà lợp mái đen tạm xem như là nơi tránh gió, tường nhà bong tróc thành từng mảng lớn, lộ ra cát vàng cùng đá ở bên trong.

Dưới mái hiên, một ông lão thái giám ăn mặc đơn bạc khoác lên một chiếc áo bông đã cũ, ánh mắt đục ngầu liếc một cái, bởi vì đã lớn tuổi nên không dám đi lại nhiều, ông lão chỉ có thể đứng ở nơi xa ném cây gậy trúc đầy rêu xanh đến rồi chỉ và chỉ.

Sở Luyến vui sướиɠ mà vội vàng chạy đến nhặt gậy trúc lên, vóc người nàng không cao nên lúc kéo cây gậy trúc đến đây thì phải cố hết sức, đôi tay nhỏ nhắn ôm gậy trúc đứng lên để chọc con diều mắc trêи cây trông thật đáng thương, run run rẩy rẩy cuối cùng cũng khiến diều rớt xuống đất.

“Hô, vậy mà có thể lấy được, nếu không thì sau này lại không có gì để chơi rồi”

Nha đầu này thật giống bộ dáng người mẹ xui xẻo của nàng, uổng cho một khuôn mặt khuynh thành nhưng lại không mang mệnh chủ tử, hai hàng lông mày như lá liễu, một đôi mắt hạnh hoạt bát, trời sinh nàng đã môi hồng răng trắng, lúc miệng nhỏ nở nụ cười lại giống như hoa đào nở rộ. Tuy nàng tuổi tác còn nhỏ, mặt mày chưa nẩy nở, nhưng cũng bởi vì quanh năm suốt tháng ăn uống thiếu chất, không đủ dinh dưỡng nên khuôn mặt vàng vọt, thân thể yếu ớt.

“Ai nha, diều bị nhánh cây làm hư rồi!” Sở Luyến vuốt nhẹ lỗ hổng nơi mặt diều bị nhánh cây đâm thủng, đau lòng mà nhíu mày.

Lão thái giám chậm rãi bước lại, cầm lấy con diều trong tay nàng xem xét, nhìn tiểu nha đầu như sắp khóc, thì vội vàng dỗ dành nàng: “Không có việc gì, vẫn có thể thả được, nếu không được thì bảo Tiểu An Tử làm một cái mới là được rồi!”

Sở Luyến uể oải gật đầu, sống một cuộc sống trong lãnh cung hơn mười năm qua không một ai đến thăm, duy nhất chỉ có Tiểu An Tử thường thường sẽ ghé thăm nàng một vài lần, ngoài lão thái giám sống với nàng mấy năm qua, thì Tiểu An Tử là người có ân tình nhiều nhất với nàng.

Thời gian đã quá bữa trưa một chút, lão thái giám đi lấy cơm trưa chậm rãi trở về, nhìn Sở Luyến đang ngồi xổm trêи phiến đá nơi mặt đất tự luyện chữ, hắn liền gọi nàng: “Nha đầu, mau đến đây, hôm nay có đồ ăn ngon.”

Sở Luyến hai bước thành một bước chạy qua, bụng đã đói đến hốt hoảng, vừa thấy bát cơm đầy thịt trước mắt mà đôi mắt sáng lên như đèn, nàng tươi cười: “Chẳng lẽ trong cung lại có việc vui gì sao, nhiều thịt như vậy thật thơm!”

Tuy nói đây đều là cơm người khác ăn còn dư lại, rồi mới đến miệng hai người họ, nên cũng khó cảm nhận được mỹ thực, nhưng cũng hơn ngày xưa chỉ được uống qua canh suông, còn nếu muốn ăn thức ăn mặn thì phải chờ trong cung có hỉ sự thì mới được, hoặc thỉnh thoảng, Tiểu An Tử cũng sẽ đưa thịt đến.

“Ta nghe được rằng Mục Đại tướng quân của Tĩnh Quốc công phủ bình loạn trở về, trong cung đang mở tiệc rượu chiêu đãi đấy!”

Sở Luyến cũng không hỏi rõ là ai chủ trì bữa tiệc, dù gì những người hay những việc này đều chẳng liên quan tới nàng, đối với nàng mà nói thì quan trọng nhất là có cơm trong bát thì tất cả đã xem như là thỏa mãn rồi.

Đã mấy ngày rồi mà Tiểu An Tử vẫn chưa đến, Sở Luyến liền mặc áo bông thô dày đứng đầu gió ngóng hắn thật lâu, đây là xiêm y đầu năm nay Tiểu An Tử đưa đến cho nàng, tuy là y phục cho tiểu thái giám mặc nhưng Sở Luyến cũng phá lệ mà mặc lên người.

Mẹ đẻ Lâm thị của nàng xuất thân là một cung nữ, mười hai năm trước nhân một lần Nhân đế uống say mà trèo lên được long sàng, lúc đó Nhân đế chỉ có duy nhất một vị sủng phi là Bàn thị, nhưng Bàn Quý phi trời sinh tính tình cực kỳ ghen tị, tuổi càng già thì càng thâm, không chịu được cảnh hoàng đế sủng hạnh nữ nhân khác nên sau đêm đó, Bàn Quý phi liền sai người diễn trò trước mặt Nhân đế, khiến cho Lâm thị bất hạnh đang sống sờ sờ thì bị ném xuống hồ nước trong cung, làm Nhân đế vô cùng kinh hách, long thể vì thế mà bắt đầu suy tàn.

Bàn Quý phi tự biết mình thất trách, liền đem việc này che đậy kỹ càng, dần dần thành chuyện tối mật trong cung đình. Sở Luyến chỉ biết được thông qua Tiểu An Tử. Mẹ đẻ nàng bản tính yếu đuối, cũng không nói cho nàng những việc này, thậm chí ngay cả việc nàng mạng lớn thoát chết ra sao, cùng với việc vào lãnh cung rồi sinh hài tử như thế nào cũng im bặt không nhắc đến.

Cũng bởi vì bị Bàn Quý phi dọa đến mất gan nên Lâm thị nuôi Sở Luyến mấy năm qua hết sức cẩn thận, nàng không dám cho Sở Luyến ra khỏi cung nửa bước, do sợ Bàn Quý phi nếu biết sẽ lại muốn dìm chết con của nàng, ngay cả thân phận công chúa của Sở Luyến cũng không để lộ một kẽ hở. Thẳng cho đến hai năm trước, Lâm thị bỗng nhiên mắc bệnh lạ, dung mạo toàn thân bị hủy hoại mà chết, nàng liền bị cung nữ coi rẻ kéo đến Tịnh Nhạc Đường đốt xác…

Còn về phần lão thái giám kia thì cả một thời trẻ đều sống trong lãnh cung, nơi xa xôi không bóng người, ngay cả nhiều chuyện về bí mật nơi hoàng cung cũng không thể biết.

Bỗng nhiên, Sở Luyến cả kinh, nhìn bóng dáng nhiều người cách đó không xa, nàng bị dọa đến nỗi chạy vào trong viện

“Gia gia! Thật là nhiều người!”

…..

Sở Luyến đang trong cơn kinh hoàng cùng lão thái giám bị người khác túm vào trong viện, không ít người đứng trong tiểu viện rách nát này, cuộc đời nàng lần đầu tiên thấy cảnh tượng như vậy, Sở Luyến bị dọa sợ ôm chặt lão thái giám, lại không ngại bị người ta xách lên, đi được vài bước lại chật vật bị quăng ngã xuống mặt đất, hai người đó muốn tách nàng ra thì đột nhiên động tác dừng lại.

Tiếp theo Sở Luyến chỉ nhìn thấy có người mặc trang phục triều đình đi tới, một đôi ủng kỳ lân viền vàng dẫm lên mặt đất tạo âm thanh vang dội, góc trường bào đỏ rực thêu phi ngư trông đẹp đẽ lạ thường, pha chút khí thế uy nghiêm.

“Ngẩng đầu lên.”

Bốn chữ lãnh đạm nhưng lại khiến tai nàng đau nhức, đây cũng là thanh âm hay nhất mà Sở Luyến được nghe trong suốt cuộc đời mình, trong lúc nhất thời, nàng quên mất sợ hãi, đôi mắt nhỏ ngẩng đầu nhìn lên.

Nhưng một cái liếc mắt kia, lại khiến cả người nàng đều ngây ngốc.

Khoảnh khắc lần đầu tiên Sở Luyến nhìn thấy Dung Khâm, suốt đời khó quên.

Một năm này, nàng 12 tuổi, hắn 24 tuổi.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Hố mới >,< Cầu ủng hộ ><