Luyện Vũ Tu Thần – Chương 142: Gặp Lại Phương Minh Nguyệt – Botruyen

Luyện Vũ Tu Thần - Chương 142: Gặp Lại Phương Minh Nguyệt

Sáng hôm sau tại Tứ Phương Lâu, ngay khi Trần Phong tỉnh lại từ trạng thái tu luyện không lâu thì Trần Lâm đã đến gõ cửa phòng gọi hắn.

“Phong đệ xắp đến giờ học viện khảo hạch chiêu sinh rồi, chúng ta lên tới đó sớm một chút, có nhiều thứ đề quan sát đó”

“Vậy sao, đệ tới liền”

Trần Phong khẽ chỉnh lại trang phục, rồi mới bước ra mở cửa cho Trần Lâm, bởi vì chuyện hôm qua Trần Phong đã ngộ ra được một điều, cho dù bản thân hắn không hề để ý tới hình thức bên ngoài của bản thân. Nhưng những người khác xung quanh hắn lại khác, lấy ví dụ như hôm qua, khi Trần Phong tới Tứ Phương Lâu, chỉ vì vẻ bề ngoài của hắn quá mức bình thường, như một bình dân lên dẫn đến đám người phục vụ của Tứ Phương Lâu coi thường.

Cũng vì vậy mà hôm nay Trần Phong tham gia khảo hạch chiêu sinh của Xích Long Học Viện mới cần chú ý ăn mặc cẩn thận một chút. Chỉ thấy khi Trần Phong bước ra khỏi phòng, dưới cái nhìn của Trần Lâm, Trần Phong hôm nay mặc một bộ quần áo trắng toát, đầu tóc gọn gàng, dáng người dỏng cao trông rất là soái ca, so sánh với hình hành ngày thường của Trần Phong thì khách biệt rất nhiều cả về khí chất lẫn vẻ phóng khoáng và tuấn mỹ.

“Chà, không ngờ ngày thương Phong đệ ăn mặc dản dị, ta không thể nhận ra được, khi đệ thay đổi cách ăn mặc lại được như thế. Đúng là không hề thua kém bất kỳ công tử thế gia nào của Kinh Thành, như vậy không biết sẽ khiến bao nhiêu nữ nhi của các danh môn bị xiêu lòng đây”

Trần Phong bị Trần Lâm nói trêu như vậy cũng cảm thấy có chút phổng mũi, hắn chỉ cười một tiếng rồi nói sang chuyện khác.

“Để Lâm ca chê cười rồi, chúng ta cũng lên đi tới học viện chứ”

“A, được đi thôi sẵn tiện để đệ cảm nhận sự phồn hoa của Kinh Thành”

Hai người Trần Phong và Trần Lâm cùng đi với vài đệ từ của Trần Gia đi tới học viện, mà trên đường đi mấy người họ vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ. Trần Phong vừa đi cùng đám người tộc nhân Trần Gia vừa ngắm nhìn cảnh phồn hoa của kinh thành, trên đường phố các loại cửa hàng, cửa tiệm san sát nhau, buôn bán đủ loại mặt hàng, từ binh khí, đan dược, trang sức hết sức phong phú.

Chẳng mấy chốc mấy người Trần Phong đã đi tới của Học Viện Xích Long, khi mấy người họ đến đã thấy trước cửa học viện đã có rất nhiều người tụ tập tới đứng tụ tập bàn tán rất sôi nổi. Khi Trần Phong và Trần Lâm tới cửa học viện cũng không đứng tụ tập qua một bên, Trần Phong âm thầm dùng ánh mắt quan sát thực lực của đám người xung quanh.

Trong số họ đa số là nam, nữ thiếu niên chỉ từ mười tám tới hai mươi tuổi, mà thực lực bình quân của họ cũng không thấp đều đạt tới võ sĩ ngũ trọng trở nên. Có một số người có tu vi vượt chội vậy mà cũng đạt tới võ sĩ cửu trọng cao thủ, có thể tính là những cao thủ hàng đầu trong thế hệ trẻ của kinh thành. Mà điều này cũng khiến cho Trần Phong ngạc nhiên và cảm thán.

“Đúng là Kinh Thành, ngọa hổ tàng long, cao thù và thiên tài như mây, chỉ là một đám người thiếu niên chiêu sinh bình thường mà đã có tu vi thực lực không kém đám đệ tử tinh anh của Trần Gia đúng là rất kinh khủng”

Trần Lâm đứng bên cạnh Trần Phong, nghe thấy hắn nói như vậy thì cũng cảm thán thở dài một hơi rồi nói.

“Hôm nay là ngày Xích Long Học Viện chiêu sinh, ở đây tụ tập đều là đệ tử tinh anh của các thế lực, các gia tộc trong khắp Xích Long Vương Chiều tới. Cũng chính vì như vậy mà ở đây mới tập hợp nhiều người có thiên phú tốt như vậy.”

“Tuy nhiên mấy người đó vẫn chưa phải là rất lợi hại, trong lần chiêu sinh này của học viện cũng có không ít nhân vật thiên tài kinh khủng. Như mấy vị công tử của tứ đại thê gia kia, mới mười tám tuổi cũng đã đạt tới võ sư cảnh giới, họ đều là những tuyệt thế cao thủ trong lớp thế hệ trẻ của kinh thành.”

Trong lúc Trần Lâm và Trần Phong đang nói chuyện thì từ chợt Trần Phong lại nghe được một âm thanh ngọt ngào pha chút vui mừng hô lên tên của hắn.

“Trần Phong huynh”

Trần Phong theo bản năng quay người về hướng âm thanh phát ra đó thì cũng khiến bắt bất ngờ là người gọi hắn lại là Phương Minh Nguyệt, nàng ta đi cùng Phương tổng quản đứng ở sau Trần Phong vài chục mét, bước tới.

“Là Minh Nguyệt cô lương, không ngờ, ta chỉ vừa tới đây đã gặp được cô, đúng là rất vinh hạnh”

Đối với thái độ vui vẻ của Phương Minh Nguyệt, Trần Phong cũng vui vẻ đáp lời, thỉnh thoảng nói vài câu xã giao, ngoài ra hắn còn hướng về vị Phương tổng quản kia gật đầu một cái coi như chảo hỏi đối phương. Mà Phương tổng quản nhìn thấy Trần Phong cũng mang theo vẻ mặt tươi cười mà đi tới.

“Trần công tử mạnh khỏe, mấy ngày khôn gặp, không ngờ phong thái của công tử lại thay đổi nhiều như vậy”

“Ha, đã để Phương Tổng Quản chê cười rồi”

Trong lúc hai người Trần Phong và Phương tổng quản khách sáo, không ai để ý tới vẻ mặt si mê của Phương Minh Nguyệt khi nhìn thấy Trần phong, vốn ban đầu nàng ta nhìn thấy Trần Phong từ phí sau, ban đầu còn cho rằng bản thân mình nhìn nhầm, vì trong mắt nàng trước đó phong thái của Trần Phong rất bình dị dễ gần. Nhưng trước mắt nàng người thiếu niên kia lại có vẻ ngoài rất có phong thái của công tử của đại thế gia, nhõ nhã lịch sử.

Nhưng khi nàng đi tới gần, lại nghe được giọng nói ấm áp và hài hòa của Trần Phong mới chắc chắn bản thân không nhận lầm người, lúc đó mới lên tiếng đánh động hắn. Nhưng khi Trần Phong quay lại đứng trước mặt nàng thì Phương inh Nguyệt mới nhìn rõ được vẻ đĩnh đạc, ưu nhã của Trần Phong, khác rất nhiều so với vẻ ngoài khá bình dị, thậm chí có chút lôi thôi thường ngày của hắn.

Cho đến khi Phương Minh Nguyệt đối diện với vẻ diện mạo mới này của Trần phong, khiến cho nàng trong thời gian ngắn không kịp thích ứng bị vẻ ngoài của hắn làm cho thất thần. Đợi cho tới khi Phương tổng quản thấy được dị trạng của Phương Minh Nguyệt, vội ho nhẹ một tiếng để đánh động nàng khiến nàng kịp thời tỉnh lại.

“Khụ, tiểu thư, và Trần công tử đã vài ngày không gặp chắc cũng muốn chào hỏi vài câu”

Bị Phương tổng quản làm cho tỉnh lại từ vẻ si mê thất thần, khiến cho Phương Minh Nguyệt biết bản thân mình đã mất kiểm soát thì bị đỏ mặt sấu hổ, nói không lên lời.

“Mấy… mấy ngày không gặp, Trần Công tử vẫn ổn chứ”

Trần Phong ban đầu còn bận nói chuyện với Phương tổng quản, không có để ý tới dị trạng của Phương Minh Nguyệt, lên không hiểu tại sao nàng ta lại có chút đỏ mặt, nói chuyện không lưu loát với mình như vậy. Nhưng hắn cũng không để ý mấy thứ đó, hắn cũng khách sao trả lời nàng như bạn hữu.

“Ừm, mấy ngày này ta ở cùng mấy vị huynh đệ trong tộc, cũng rất tốt, có vẻ Minh Nguyệt cô lương cũng có quãng thời gian ở Kinh Thành không tệ”

“Cũng rất tốt”

Kế tiếp hai người cũng chảo hỏi với nhau mấy câu xã giao, tuy trong lòng Phương Minh Nguyệt có rất nhiều điều mốn nói với Trần Phong nhưng nàng lại nhìn thấy phía sau hắn có không ít người liền đem những lời muốn lói luốt chở lại.
—–
Chương 143: Phong Vô Ưu.
Trần Phong như nhận ra được ánh mắt của Phương Minh Nguyệt và vẻ mặt tò mò của mấy vị huynh đệ tộc nhân, lúc đó hắn mới dường như sực nhơ ra cười vui vẻ, lây tay ra dấu về mấy người Trần Lâm nói.

“Ha, ha, phải rồi để ta giới thiệu Minh Nguyệt cô lương và Phương Tiền bối, mấy vị này đều là huynh đệ trong tộc của ta. Nhất là vị huynh trưởng này, huynh ấy là Trần Lâm hiện là đệ tự hạch tâm của Xịch Long Học Viện, còn mấy vị huynh đệ còn lại cũng như ta cùng Minh Nguyệt, tới đây để tham gia khảo nghiệm của học viện”

Thấy Trần Phong giới thiệu nhiệt tình như vậy, Phương Minh Nguyệt lại nghe rõ mồn một là mấy người đó đều là tộc nhân của Trần Phong, khiến cho nàng cũng nghiêm túc chảo hỏi và âm thầm đánh giá. Nhất là vị huynh trưởng mà Trần Phong giới thiệu, vị Trần Lâm huynh kia không ngờ cũng là một vị học viên của học viện, không những thế mà thân phận của hắn cũng cao hơn đệ tử bình thường không ít.

Hơn nữa trước khi tới khảo hạch chiêu sinh của học viện Xích Long, Phương Minh Nguyệt cũng đã thăm dò được tin tức trong học viện, hơn nữa loại tin tức này cũng không phải bí mật gì. Trong học viện Xích Long trong đám đệ tự được chia ra làm ba tầng lớp, đầu tiên cũng là tầng lớp thấp nhất, là những học viên bình thường, có thể vượt qua khảo hạch của học viện có thực lực và tu vi chỉ thuộc hàng võ sĩ cảnh, những người đó chỉ cần từ mười tám tuổi trở nên, có thiên phú khá tốt là có thể chờ thành học viên của học viện.

Tiếp đến hàng đệ tử thứ hai, những người như vậy đều là những tinh anh vượt chội hơn đám hàng đệ từ bình thường, số lượng không nhiều nắm nhưng toàn bộ bọn họ đều phải là những thanh niên dưới hai mươi lăm tuổi chở xuống, và có tu vi võ sư cảnh giới. Những người có tu vi như vậy đổi lại trong các thế lực nhỏ ở Xích Long Vương Chiều thì cũng là lực lượng trung tâm, có địa vị không thấp, nhưng ở học viện thì họ cũng được coi là đệ tự hạt giống chân quý, toàn bộ đều có thiên phú và tiềm lực không thấp, tương lai nhất định sẽ có thể chở thành một phương cao thủ.

So về thân phận thì dường như nhìn có vẻ đệ tự hạch tâm chỉ cao hơn đệ tử bình thường một chút, nhưng trên thực tế thì tại học viện, đệ tử bình thường khi nhìn thấy đệ tử hạch tâm đều phải cung kính cúi đầu gọi một tiếng sư huynh, còn chưa kể tới đãi ngộ của hai bên cũng có sự phân biệt rất lớn. Tính ra cũng có thể là gấp mười đến cả trăm lần cũng có thể, vì vậy có thể thấy được thân phận của hai bên không phải cùng đẳng cấp.

Mà trong hàng đệ tử, lớp thế hệ có địa vị và quyền lực nhất phải nói đến là đệ tử thân chuyền, những người đó đều có thể được xem là Long, Phượng trong loài người. Để chở thành đệ tự thân chuyền không ai không phải là những đệ tử thiên tài trăm năm khó gặp của các thế lực lớn nhỏ trong Xích Long Vương Chiều. Những người đó có độ tuổi từ 30 đổ lại và có tu vi ít nhất là phải vào Võ Linh Cảnh trước 25 tuổi.

Phải biết rằng ở thể giới tu luyện, càng đi lên cao càng trở nên khó khắn, mà mỗi một đại cảnh giới đều một rào cản rất lớn, ví dụ như muốn từ cảnh giới võ sư đỉnh phong đột phá tới võ linh cảnh, không chỉ yêu cầu về thiên phú tu luyện, còn cần tới cơ duyên và kỳ ngộ rất lớn mới có thể đột phá. Đã có không biết bao nhiều người lúc ban đầu cất bước trên con đường võ đạo đi rất nhanh, tiến bộ rất lớn nhưng đi tới ngưỡng cửa võ linh cảnh đều phải mất thời gian ba năm, mười năm, thập chí cả đời cũng không thể vượt qua được.

Đây vốn là đạo ranh giới rất lớn, đã vậy khốn không biết bao nhiêu người tu luyện, nếu không như vậy thì ở Trần Gia cũng đâu chỉ có hơn mười vị võ linh cảnh cớ chứ. Từ đó có thể thấy được địa vị khác biệt giữa đệ tự hạch tâm và để tử chân truyền là lớn như thế nào, vì vậy đại đa số học viên khảo hạch vào Xích Long Học Viện, chỉ cần cầu vượt qua khảo hạch tiêu chuẩn chở thành học viên bình thường đã là rất may mắn rồi.

Vậy mà vị Trần Lâm, huynh đệ của Trần Phong lại có thân phận đệ tứ hạch tâm, đó đã là những nhân vật hết sức khó lường rồi, như nhận ra được điều đó Phương Minh Nguyệt cũng vô cùng nghiêm túc đi lên một bước hướng tới Trần Lâm chảo hỏi cẩn thận.

“Thì ra là Trần Lâm huynh, tiểu muội là Phương Minh Nguyệt, Phương Gia, Vũ Phương thành có lễ”

Trần Lâm và mấy vị đệ tử của Trần Gia nhìn thấy nhan sắc của Phương Minh Nguyệt xuất sắc hơn người thì cũng bị làm cho trái tim đập loạn nhịp, mất kiểm soát. Vẫn là Trần Lâm ưu dị hơn người, sau khi hắn ta nhìn thấy nhan sắc của Phương Minh Nguyệt, cũng chỉ thất thần một chút nhưng cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh mà chào hỏi lại Phương Minh Nguyệt.

“Ra là Phương Minh Nguyệt cô lương, tại hạ có lẽ”

“Tại hạ Trần Phương, Trần Đại… ra mắt Phương tiểu thư”

Mấy vị tộc nhân của Trần Phong còn lại được Trần Lâm làm cho dật mình tỉnh lại cũng nhao nhao làm quen với Phương Minh Nguyệt. Trong lúc đám người còn đang nói chuyện vui vẻ thì lúc đó từ xa đi tới một đám người gồm ba bốn tên nam tử, trong đó có một tên nam tử có vẻ ngoài đẹp trai tuấn tú đi đầu có ánh rất dâm tà nhìn Phương Minh Nguyệt, trên vẻ mặt hắn không hề che giấu vẻ tham lam và hực lửa nhìn Phương Minh Nguyệt.

Mấy người bọn hắn đi tới gần đám người Trần Phong và Phương Minh Nguyệt, không thèm để ý tới Trần Phong mà đẩy hắn qua một bên rồi tên nam tử đẹp trai đi đầu lên tiếng.

“Thật không ngờ ở đây lại gặp được vị mỹ nhân như vậy, không biết tiểu mỹ nhân có hứng thú cùng ta đi dạo một chút”

“Ha Ha, hôm nay Phong Vô Ưu huynh đúng là có vận khí thật tốt, ra ngoài lại gặp được đại mỹ nhân như vậy, hôm nay sau ki khảo hạch huynh nhất định phải chiêu đãi thật tốt đó”

“Đúng vậy, hôm nay chúng ta nhất định phải vui vẻ một chầu”

Đám người tiểu đệ đi theo vị công tử tuấn tú kia không ngại vừa cười vừa nói lịnh hót mấy câu. Còn vị Phong Vô Ưu công tử kia hẳn là con em của một đại thế lực nào đó được mấy tên tiểu đệ đi cùng kia nịnh hót thì biểu hiện ra vẻ mặt vô cùng hưởng thụ, không hề để ý đến sắc mặt có chút tức giận của Trần Phong.