Lôi Long Đế Vương – Chương 17 Ma tu*1 – Botruyen
  •  Avatar
  • 11 lượt xem
  • 2 năm trước

Lôi Long Đế Vương - Chương 17 Ma tu*1

Chà thể hiện anh hùng trước mặt mĩ nhân là cách không bao giờ lỗi thời có thể ghi điểm được với mọi cô gái mà. Không phải vì Phương Vân không có tình đồng cảm gì với những con người yếu đuối kia mà vì đây là thế giới mà cường giả vi tôn. Kẻ có nắm đấm lớn là vua mà. Lúc trước khi mới luân hồi mấy kiếp đầu Phương Vân cũng đồng cảm với những con người yếu đuối mà đứng ra hành động nghĩa hiệp nhưng rồi cái hắn nhận được là gì, là sự coi thường của kẻ mạnh khác khi thấy bản thân đứng ra vì con sâu cái kiến, hạ thấp mình vì đám giun dế này. Còn đám người yếu đuối kia thì mãi chỉ biết ăn không sự giúp đỡ của người khác, không biết đứng lên mà chỉ biết mong chờ đấng cứu thế.

Dần dà với sự luân hồi càng về sau Phương Vân càng nhận thấy lúc trước mình nông nổi, ngu ngốc cỡ nào, hắn dần trở nên vô tình lạnh lùng với chúng sinh, trong mắt hắn đã không còn gì sự đồng cảm nữa mà chỉ có lạnh lùng và chán ghét những kẻ yếu đuối. Điều này cũng không thể trách hắn được. Rốt cuộc bản thân hắn không phải đấng cứu thế, không phải đức thánh thần linh, chỉ cần không chạm gì đến lợi ích sống còn của hắn thì Phương Vân sẽ không ra tay mà chỉ đứng nhìn.

Nếu không phải là có mối duyên luôn vướng bận trong lòng là Lam Ngọc ở đệ nhị thế thì Phương Vân có lẽ đích thực sẽ không còn tình người. Luân hồi vô tận mà linh hồn vẫn còn tình cảm đã là sự may mắn. Đã có nhiều kiếp Phương Vân thành ma đầu suýt quên đi bản thân mình nhưng hình ảnh Lam Ngọc thay hắn chịu một nhất kiếm đâm xuyên vẫn luôn kéo hắn lại một sợi tình cảm làm người nên hắn mới giữ lại lí trí mà tìm cách quay về đệ nhị thế.

Quay trở lại bọn kia thì Phương Vân thấy cả bọn đều là người tu tiên nhưng chỉ có tu vi luyện khí kì có mỗi tên to con kia là trúc cơ tầng 2 trung kì. Tên to con mà Phương Vân nói lúc nãy với tu vi cao nhất trong đám trông có vẻ là kẻ cầm đầu nhìn thấy Phương Vân thì chướng mắt vô cùng. Hắn nhìn Phương Vân giống như một tên công tử ca vậy ” Hừ một tên tiểu bạch kiểm “, dường như hắn nghĩ rằng Phương Vân chỉ là một kẻ bám váy nữ nhân mà thôi, có một tên trong số chúng lên trước mở lời, hắn hừ một tiếng.

– Tiểu tử ngươi chán sống rồi sao, đây là chuyện mà ngươi nên quản à, khôn hồn thì quỳ xuống xin lỗi bọn ta rồi cút.

– Hử? Ánh mắt hắn chuyển sự chú ý sang Lam Ngọc như rực sáng lên, tuy đã che mặt nhưng nhìn dáng điệu là biết đây chắc chắn là một đại mĩ nhân rồi, hắn nhìn nàng bằng đôi mắt tham lam như sói đói thấy mồi vậy. Lam Ngọc thấy tên kia nhìn mình như vậy đã chán ghét và ghê tởm vô cùng đang định tiến lên tát hắn một cái thì một bàn tay dơ lên cản nàng lại, nàng quay sang nhìn thì thấy đó là Phương Vân, môi hắn mấp máy nói đủ cho nàng nghe ” Để cho ta” Phương Vân nhìn thấy hắn chuyển dời sự chú ý sang Lam Ngọc đã thế còn dùng ánh mắt bẩn thỉu nhìn nàng thì cũng giận vô cùng ” Hừ ta còn chưa dám nhìn nàng bằng ánh mắt đó vậy mà ngươi dám à nhầm ai cho ngươi nhìn nàng như vậy” Nghĩ nghĩ xong đang định lên phát tác thì ai ngờ tên đầu lĩnh khoác tay lại nói với đàn em mình:

– Thôi chúng ta đi.

Nói xong hắn dẫn đàn em của mình đi khỏi đám đông huých cả người bên đường ngã xuống để vội vội vàng vàng rời đi như có điều gì đó đáng sợ lắm sắp đến.

Hở, Phương Vân còn chưa kịp định hình lại tình hình thì ông lão kia đã quỳ xuống đối diện với Phương Vân và Lam Ngọc dập đầu kéo theo cả đứa bé hình như là cháu gái ông ta quỳ xuống dập đầu.

– Cảm tạ các vị đại nhân đã giúp đỡ, ân đức này không sao kể xiết mong hai vị công tử với tiểu thư cùng với tiểu nhân về nhà hậu đãi.

– Thôi không cần đâu, ông đứng lên đi, bọn ta cũng phải đi rồi. Lam Ngọc đỡ đứa bé với ông lão kia đứng dậy rồi từ chối lời mời có vẻ hơi nhiệt tình thái quá này, nhưng ông ta vẫn bảo thủ ghì đầu xuống đất mạnh đến nỗi rỉ cả máu mà van.

– Ta làm nghề buôn đồ cổ này không thể không báo ơn được, các vị cứ theo ta một chuyến để lão hủ ta còn có đồ vật muốn đưa cho hai vị làm quà hậu tạ. Đứa bé gái vẫn im lặng không nói lời nào đầu vẫn bị ông lão kia ấn xuống đất cùng. Lam Ngọc định từ chối tiếp nhưng Phương Vân đứng sau âm trầm nhìn nãy giờ bỗng đứng ra cười nhẹ nói

– Haha được thôi lão đứng lên đi đừng làm bọn ta xấu hổ nữa, người qua đường nhìn còn nghĩ bọn ta bắt nạt lão đây. Lão chỉ nhà đi bọn ta đi theo cùng lão coi như làm việc thiện.

Nói rồi hắn đỡ ông lão lên, trong lúc Lam Ngọc định mở miệng hỏi hắn sao phải làm thế thì thấy hắn quay đầu ra hiệu bằng ánh mắt với mình, không hiểu sao chỉ cần nhìn thấy ánh mắt này Lam Ngọc cảm thấy được mình không cần phải hỏi nữa, dường như giữa bản thân nàng và hắn có gì đó liên kết hai người lại với nhau tạo thành một niềm sự ăn ý vô hình chỉ nhìn nhau thôi cũng đủ hiểu rồi, cảm giác này rất thân thuộc cứ như hai người đã từng bên nhau một thời gian dài vậy thật khó nói thành lời cái cảm giác này ” A..a vô lí đừng nghĩ linh tinh nữa mình mới gặp hắn có bao lâu mà lại xuất hiện suy nghĩ này được ” Lam Ngọc cố lắc lắc đầu cho suy nghĩ vừa rồi tan biến đi.

– Này cô không sao chứ, nếu không khỏe thì cô về trước đi. Cất lời là Phương Vân hắn thấy Lam Ngọc cứ nhìn mình chằm chằm rồi tự dưng lắc lắc đầu, chẳng lẽ là đau đầu hay ốm rồi, tuy tu tiên nhưng tu sĩ trúc cơ vẫn có thể bị cảm hay bệnh như phàm nhân chẳng qua là ít bị thôi phải lên tiên thiên cảnh thì mới không ốm đau nữa, nghĩ nghĩ Phương Vân đưa tay lên sờ thử trán Lam Ngọc. Thấy Phương Vân tự dưng đưa tay sờ trán mình Lam Ngọc tức thì đỏ bừng mặt hất tay Phương Vân ra mà kêu lên

– Ngươi làm cái gì vậy ?

Phương Vân lúc này mới ý thức được tự dưng sờ trán người ta là không đúng chỉ biết cười ha hả

– A ta tưởng cô bị cảm hay đau đầu nên sờ thử xem cô có sao không ấy mà.

– Hừ ai cần ngươi lo. Ngoài mặt nói thế nhưng trong lòng Lam Ngọc đang hét ầm lên với bản thân mình ” A..a.. hắn cũng lo lắng cho mình kìa hay là hắn có ý với mình nhỉ. hả sao lại cũng mình thì làm gì có ý gì với hắn chứ, nhưng mà haizz không biết nên nói chuyện của mình ra không dẫu sao nó liên lụy quá lớn mà. “

– Hahahaha đúng là tuổi trẻ mà. Nhìn hai người kia nói chuyện với nhau ông ra cười nhẹ hệt như lão nhân hòa ái vậy rồi một tay xách đồ lên vai còn tay kia thì nắm tay đứa bé gái mà đi. Hai người Phương Vân và Lam Ngọc cũng đi theo.

Ông lão kia dẫn đường đi một lúc lâu thì mới rẽ vào một con ngõ sâu, bên trong ngõ không khí ẩm thấp cùng với mùi hôi thật khó chịu bốc lên nồng nặc vô cùng, đến cuối ngõ là một ngôi nhà nhìn khang trnag hơn các nhà xung quanh nhiều, ông lão mở cửa dắt hai người Lam Ngọc và Phương Vân vào cửa bỗng nhiên vừa đặt chân lên bậc thềm vào sân thì cả hai người đông cứng lại bất động mà đứng đó chỉ còn di chuyển được đôi mắt nhìn thấy ông lão đằng trước đứng trong nhà một tay vẫn xách túi đồ, một tay vẫn cầm tay đứa bé gái kia. Nếu để ý kĩ thì từ lúc Phương Vân và Lam Ngọc đến giúp đỡ đứa bé chưa hề nói thêm một lời nào, đôi mắt vô hồn không một tia cảm xúc. Ông lão kia không còn giữ dáng vẻ hòa ái như trước nữa mà thay vào đó là dữ tợn cười to

– Hahaha hai người các ngươi thật ngu xuẩn.

Postscript: Oa chương mới của tháng cho các bạn nề. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!