Lạc Đạo Thần Giáo – Chương 13: – Botruyen

Lạc Đạo Thần Giáo - Chương 13:

Sau cuộc giao hợp giữa hai mẹ con, hàng rào cản trở sự tương thông giữa hai người hoàn toàn biến mất. Cùng kinh nghiệm cũa đêm tu luyện đầu tiên, hai mẹ con nghiệm rằng, sự tu luyện để giao hoà cùng trời đất càng dể dàng hơn khi hai người ân ái. Kể từ hôm đó, hai mẹ con bắt đầu cuộc tu luyện bằng một cuộc làm tình vủ bảo. Khi năng lượng cũa thiên địa dâng cao thì hai người làm tình với nhau càng đam mê hơn, đem linh khí cũa trời đất luân chuyển giữa chân khí cũa hai người lúc giao hợp. Ngày ngày, hai mẹ con loả thể, vẩy vùng giữa nước lạnh, đối mặt với mặt trời, trầm mình giửa khí lạnh cũa không gian, giao hoà tinh khí, hấp thụ sức mạnh cũa thiên địa. Hai người thật là tâm đầu ý hợp, thân xác tương thông, nhục dục hoà ái. Nhờ thế, Công lực cũa Hùng và cả Giáo Chủ đả cùng nhau tiến triển lên cao độ.

Vào ngày thứ bảy, sau hôm hai người lên đỉnh Cao Sơn, Hùng đả có thể nhìn thẳng vào ánh sáng mặt trời liên tục mà không phải chớp mắt. Ngày ngày, trên mỏm đá cao nơi đầu thác nước, hai thân thể nam nử loả thể dính lẹo nhau ở bộ phận sinh dục. Một bên là thân thể mềm mại cũa Giáo Chủ. Ánh sáng mặt trời chiếu lóng lánh trên làn da mượt mà cũa bà. Giáo Chủ ngồi ngữa người. Hai tay chống ra sau, đở thân hình. Hai chân bà dạng háng, nâng lên cao. Ở nơi gặp gở cũa đôi chân, chổ đám lông đen đang phơi dưới ánh mặt trời, một khúc thịt gắn liền từ thân thể người nử sang thân thể người nam là Hùng. Lúc này, chàng củng ngồi ngữa, tương tự như tư thế cũa mẹ mình. Hai tay chống ra sau. Hai chân dạng háng, nâng lên, dính lẹo với bộ phận sinh dục cũa Giáo Chủ. Mông đít hai người cứ đưa lên đưa xuống nhịp nhàng. Mặt hai người ngữa lên trời cao, mắt nhìn thẳng vào mặt trời. Năng lực chói lọi từ trên cao rọi thẳng xuống. Nhửng tia nắng nóng không làm cho Hùng khó chịu nữa. Chàng đả có thể đưa nguồn năng lực này điều động chân khí đi khắp nơi trong cơ thể, hoà hợp với năng lực do dục vọng phát ra. Hùng và Giáo Chủ đả có thể tương hợp nội công để hấp thụ năng lực cũa mặt trời. Lòng dục càng mảnh liệt, khả năng hấp thụ càng dâng cao. Hai thân thể nhịp nhàng, nhấp nhô, càng lúc càng quyện chặt hơn. Hoàn toàn dâng hiến thể xác mình cho khoái lạc, hai người ngả người nằm bệt lên trên phiến đá. Hai tay giang thẳng ra, mặt trợn trừng, hai người ngó lên trời cao. Trong khi đó, đôi mông hai người ép vào nhau mà quẩy lên quẩy xuống mạnh mẻ. Cặc Hùng xoáy vòng tròn trong lồn thịt ẩm ướt và ấm áp cũa Giáo Chủ. Chân khí cũa hai người theo đó mà luân chuyển giữa hai cơ thể. Cảm giác thật là tuyệt vời. Nhửng tia nắng ấm lăn tăn trên da thịt. Thịt da nam nử cạ nhau êm ái. Khúc thịt cứng ngắc cũa con cặc lủi nhủi vào lổ thịt lồn mềm mại ấm áp. Ở bên Hùng, áp lực cũa dục vọng tràn vào hai hòn dái rồi thúc lên trên con cặc dài. Ở bên Giáo Chủ, nổi khao khát làm các cơ bắp trong âm hộ co bóp, đòi hỏi cuốn hút tinh lực tràn trề từ người con. Hai mẹ con quẩy vùng hạ thể càng lúc càng mạnh hơn, như muốn cảm giác cho đến tận cùng nhửng sướng khoái được tạo ra khi âm dương hoà hợp. Hai thân thể càng vẩy vùng, dục vọng càng lúc càng dâng cao. Hai hòn dái cũa Hùng căng mọng lên, sưng to lên như hai trái cam. Hai múp lồn cũa Giáo Chủ củng mọng đỏ, ướt đẩm nước nhờn. Áp lực cũa chân khí càng lúc càng đè nén mạnh mẻ. Toàn thân hai người ướt đẩm mồ hôi, toát ra từng giòng chảy xuống phiến đá. Ở bên đây, Giáo Chủ củng chìm đắm trong đam mê. Thân thể bà run rẩy, bầu vú tưng tưng, làn da bụng núng nẩy. Ưởn người, cong vòng thân lưng vì khoái cảm, Giáo Chủ tru lên thống khoái.

– Ahhhhh ….

Ở bên đầu kia, Hùng củng kêu gào.

– Sướng quá mẹ ơiiiii …

Khi áp xuất mạnh quá thì đê phải vở tràn. Chân khí tung hoàng lên từng kinh mạch cũa hai người. Thân thể cũa Giáo Chủ co giật mạnh mẻ như người bị mắc kinh phong. Thân thể Hùng oằn oại, uốn éo như một thân rắn bị chà đạp. Năng lực cũa mặt trời đúng ngọ mạnh mẻ, ào ào dội xuống thân thể cũa hai người. Quyện lẩn với chân khí cũa dục vọng, nguồn năng lực cũa thiên địa và nhục thể phá vở từng đại huyệt trên thân thể cũa Hùng. Chịu không nổi nữa, Hùng phải hét lên một tiếng to.

– Ahhh .. mẹ ơi …

Bổng nhiên, Hùng cảm giác như có một tiếng nổ long trời lở đất rồi mọi vật lặng xuống một cách bất thình lình. Chàng biết mình còn tỉnh chứ không ngất đi. Nhưng sao mọi vật đều phẳng lặng một cách ngở ngàng. Ánh sánh mặt trời rọi chiếu nhưng Hùng lại không cảm thấy nóng. Ở dưới kia, dòng thác nước vẩn còn cuồng cuộn chảy nhưng chàng lại không nghe thấy tiếng gì hết. Chàng muốn kêu to lên nhưng lại không sao mở miệng được. Trầm lắng một lúc lâu, Hùng mới cảm giác được các giác quan cũa mình đang từ từ trở lại. Hùng mở mắt ra nhìn mọi vật chung quanh. Từ phía bên dưới, chàng thấy được mẹ mình đang trườn người lên bụng chàng. Bà đang mỉm cười nhìn chàng. Hai bầu vú bà đung đưa gợi cảm, cà lên ngực chàng. Hùng từ từ cảm giác được nổi êm ái cũa va chạm thịt da. Mở miệng cố gắng nói, nhưng miệng Hùng chỉ có thể thoát ra nhửng tiếng lấp bấp. Một hồi sau, Hùng mới nói thành lời.

– Chuyện gì đả xảy ra vậy mẹ? … Lần đạt tột đỉnh khoái lạc này thật khác xa với mấy lần trước …

Ánh mắt long lanh hạnh phúc, Giáo Chủ đở chàng ngồi dậy. Bà âu yếm nói.

– Con ngồi dậy rồi nhìn xuống bụng dưới cũa con. Xem rồi, con sẻ biết …

Nghe lời Giáo Chủ, Hùng nhìn xuống phần thân thể dưới rún cũa mình. Chàng ngạc nhiên, miệng há hốc ra khi nhìn thấy ở nơi bụng dưới cũa chàng, một đóa hoa sen đỏ tươi đả hiện rỏ nguyên hình tươi thắm. Bình thường, hình tượng hoa sen này chỉ hiện ra khi chàng xuất tinh. Hoảng hốt, Hùng cầm con cặc, vẩn còn cứng cũa mình, kéo lên để quan sát tỉ mỉ. Không thấy tinh khí gì cả, chàng hoang mang hỏi mẹ mình.

– Con … con đâu có xuất tinh đâu. Sao mà hoa sen này lại hiện hình vậy mẹ?

Hảnh diện nhìn Hùng, với ánh mắt tự hào cũa một người mẹ nhìn con khi con mình đạt được thành quả xuất sắc, Giáo Chủ giải thích với chàng.

– Hình hoa sen đó sẻ không biến mất nữa đâu. Bây giờ, con đả đạt được Thiên Nhiệm …

Ngưng một lát cho Hùng có thời gian hiểu được sự thay đổi, Giáo Chủ vui vẻ nói tiếp.

– Lúc trước, khi công lực con chưa đủ thì hoa sen chỉ xuất hiện khi con xuất tinh vì lúc đó là lúc dương khí cực thịnh. Bây giờ, công lực cũa con đả hoàn mản. Con đả có thể hấp thụ được tinh khí cũa trời đất. Dương khí lúc nào củng cường thịnh. Vì vậy, từ lúc này trở đi, con không cần phải xuất tinh, hoa sen vẩn xuất hiện như thường.

Nghe Giáo Chủ giải thích, Hùng sung sướng vô cùng. Giơ tay ôm mẹ mình vào trong lòng, Hùng cảm tạ.

– Không có mẹ giúp đở … Có lẻ, con sẻ chẳng bao giờ đạt được Thiên Nhiệm đâu …

Mỉm cười nhìn Hùng âu yếm, Giáo Chủ thì thầm.

– Dù mẹ có cố gắng mấy đi nữa … Nhưng nếu hai mẹ con mình tâm ý không tương thông … thể xác không hoà hợp … thì chúng mình sẻ không thành công sớm như thế này đâu …

Hai đôi mắt nhìn nhau đắm đuối. Hai người tha thiết ôm lấy nhau, áp môi, quấn lưởi mà hôn nhau đam mê. Xuống bên dưới tắm rữa cho sạch lớp mồ hôi, hai người đùa giởn bên nhau trong giòng suối như một cặp tình nhân trẻ. Thân thiết với nhau như mẹ con, gần gủi với nhau như một cặp tình nhân, Hùng và Giáo Chủ cảm giác rằng, mối quan hệ giữa hai người thật là đặc biệt vô cùng. Đời đời chắc không còn có mối quan hệ nào giống như vậy nữa. Đêm hôm đó, Hùng cùng với Giáo Chủ sống với nhau đêm cuối cùng trong thế giới riêng tư cũa riêng họ. Chuyện trò, tâm sự, rồi ân ái nguyên cả đêm. Hai người không ngủ mà sống từng giây hạnh phúc bên nhau.

Sáng hôm sau, khi mặt trời lên cao thì hai người mặc lại trên người nhửng tấm vải mà cả hai đả quên đi sau khi lên đây. Từ trên đỉnh Cao Sơn, hai người đi suống núi. Khi tới vực thẳm ngăn cách hai ngọn núi, Hùng và Giáo Chủ không cần lại sợi giây bắc cầu như lúc lên núi nữa. Ôm lấy nhau rồi đánh chưởng vào vách đá để tạo lực đẩy, hai người nhẹ nhàng bay qua vực thẩm cao ngàn trượng. Lúc xuống đến Tổng Đàn, mọi Giáo Đồ ngạc nhiên vô cùng. Mọi người tưởng rằng phải mất ít nhất 15 ngày, Hùng mới có thể đạt Thiên Nhiệm được. Không ai ngờ rằng, chỉ sau 8 ngày trên đỉnh Cao Sơn, Giáo Chủ cùng Thánh Bảo đả trở xuống núi rồi. Tuy nhiên, các Giáo Đồ đả không hề ngạc nhiên khi thấy được sự gần gủi thân mật cũa hai mẹ con Giáo Chủ. Mọi người cứ liếc mắt nhìn nhau, tủm tỉm cười đắc ý. Lúc gặp Hửu Thừa Hộ Pháp, Giáo Chủ lườm lườm trách yêu.

– Các người thật là mưu mô xảo quyệt … Dám cùng nhau âm mưu, lập kế, sau lưng cả người Giáo Chủ này …

Biết rằng Giáo Chủ không thật lòng trách mắng khi nhìn thấy nét hạnh phúc long lanh trong ánh mắt cũa hai mẹ con, toàn thể Giáo Đồ cười hỉ hả, tung hô.

– Cung hỉ Giáo Chủ cùng Thánh Bảo kết duyên lành … Tội đồ vì duyên lành cũa Giáo Chủ mà sẳn sàng chịu phạt …

Mỉm cười khoát tay bỏ qua, Giáo Chủ nói.

– Thôi được rồi … các người đều vì Giáo Hội cả. Ta không trách đâu …

Sau ngày Hùng và Giáo Chủ trở về, người người tranh giành với nhau để được hai người ban ân điển. Vì thế, Hùng củng không có dịp gặp mặt mẹ chàng nhiều. Chỉ đến ban đêm, hai người mới trở về căn phòng nhỏ cũa Giáo Chủ. Trên chiếc giường nhỏ, hai mẹ con trò chuyện, ân ái đam mê rồi mới đi vào giấc ngủ.

Thời gian hạnh phúc trôi qua thật là nhanh. Ngày sinh nhật thứ hai mươi cũa Hùng củng sắp tới. Giờ đây, quan hệ giữa hai mẹ con Giáo Chủ không còn hàng rào nào ngăn cách được nữa. Sự hiện diện cũa Vương Phi trong ngày cử hành Thánh Lể Thiên Nhiệm Truyền Tông vì thế củng không còn cần thiết. Không muốn Vương Phi có mặt trong ngày này mà làm mọi người mất vui, Giáo Chủ cử chị Hoa làm sứ giả để đưa thư tới cho Vương Phi. Trong tấm thiệp, Giáo Chủ báo tin hỷ cho Vương Phi biết. Tấm thiệp hồng chỉ báo tin nhưng không mời Vương Phi tới dự Thánh Lể.

Ai ngờ đâu, ba ngày sau khi chị Hoa ra đi, nàng trở về với thân xác tơi tả. Thân thể trần truồng cũa nàng nhuộm đầy máu. Chị Hoa chỉ có thể lết tới chân núi thì ngất đi. Trên tay nàng còn bấu chặt vào tấm thiệp bị nhàu nát. Tấm thiệp màu hồng bây giờ đả đổi sang màu đỏ cũa máu. Các Giáo Đồ canh giử chân núi hoảng hốt khi trông thấy cơ thể tàn tạ cũa sứ giả trở về. Hấp tấp, các Giáo Đồ canh giử Tổng Đàn phái người khiêng thân thể cũa sứ giả lên trên núi để trình báo. Trong căn Chánh Điện cũa Tổng Đàn, Giáo Chủ cùng toàn thể Giáo Chúng bao quanh, rơi lệ khi nhìn thấy thân xác rách nát cũa người sứ giả trung thành. Đau đớn ôm thân thể cũa chị Hoa vào trong lòng, Giáo Chủ vận công, truyền nội lực mình sang thân thể chị Hoa để giúp nàng hồi sinh. Nguồn nội lực tiên thiên bất tuyệt cũa Giáo Chủ đả có thể kéo được thân xác chị Hoa ra khỏi cũa tử. Vừa ra khỏi bàn tay cũa tử thần, chị Hoa liền nhớ ngay đến phận sự cũa mình. Mở mắt ra, nàng yếu ớt thều thào, báo tin cho mọi người biết.

– Vương … Vương Phi … đang kéo quân tới … lời nhắn cũa bà ta ở trong đây …

Vừa nói chị Hoa vừa giơ tay, gượng gạo đưa tấm thiệp máu dâng lên cho Giáo Chủ. Trong tấm thiệp máu chỉ có vỏn vẹn chín chử, viết bằng mực vàng.

– Không Phải Ta Thì Thần Giáo Sẻ Diệt Vong.
Mọi người chưa hết bàng hoàng với nhửng lời lẻ kiêu ngạo đẩm đầy sát khí thì ở dưới chân núi vọng lên nhửng tiếng la, tiếng hét, tiếng trống báo động dồn dập, cùng tiếng nổ cũa bạo động. Mọi người trong chánh điện nhôn nhao hoảng loạn. Trần tỉnh, Giáo Chủ giơ tay lên trấn tỉnh mọi người. Khi mọi Giáo Đồ bình tỉnh lại rồi, Giáo Chủ lảnh đạo mọi người ra bên ngoài để quan sát tình thế. Từ trên cao, bên ngoài căn miếu nhỏ, toàn thể Giáo Đồ cũa Lạc Đạo Thần Giáo có thể quan sát được mọi sự việc đang xảy ra ở bên dưới.

Nơi chân núi, Vương Phi thống lảnh một đạo cao thủ đông đúc hơn cả ngàn người đang đánh lên trên như muốn xâm nhập vào Tổng Đàn cũa Lạc Đạo Thần Giáo. Nhờ địa thế hiểm trở, các Giáo Đồ canh núi có thể cầm cự được một hồi. Nhưng với địch nhân đông hàng ngàn người, cùng với cao thủ đầy đặc, xem ra người cũa Thần Giáo khó có thể cầm cự được lâu hơn. Thấy tình hình bất ổn, Giáo Chủ nhanh chóng điều động mọi Giáo Đồ đi xuống núi để trợ lực cho các Giáo Đồ canh núi. Sau khi các Giáo Đồ canh núi được cao thủ Thần Giáo trợ giúp, tình hình trở nên khả quan hơn. Xem ra, người cũa Vương Phi không thể nào đánh lên núi được, nhưng người cũa Thần Giáo củng khó có thể phá vở vòng vây trùng điệp cũa Vương Phi đang bao vây dưới chân núi. Ở bên dưới, Vương Phi củng thấy được khó khăn vì địa thế hiểm trở cũa ngọn núi. Bà ra hiệu cho các cao thủ cũa mình rút lui, không tấn công lên Tổng Đàn cũa Thần Giáo nữa. Bà phân phối cao thủ cũa mình bao vây, canh giử ở dưới chân núi, không cho người cũa Thần Giáo ra hay vào Tổng Đàn. Thế là hai bên giàn trận, gườm gườm nhìn nhau. Bên Thần Giáo, mọi người đều phẩn nộ vô cùng. Họ chưa đòi công lý về chuyện Vương Phi đả giết Thánh Bảo tiền nhiệm mà nay bà ta lại muốn tấn công vào Tổng Đàn thêm một lần nữa. Mọi người đồng tâm thề đem mạng sống cũa mình để quyết tâm bảo vệ Giáo Hội và đòi lại lẻ phải cho Thần Giáo. Tuy nhiên, ở bên trên, lòng nhân từ cũa Giáo Chủ làm bà không đành lòng nhìn thấy anh chị em trung thành cũa Thần Giáo chết thảm dưới tay người cũa Vương Phi được. Đứng ở trên cao, bà đả thấy rỏ. Người cũa Vương Phi đả bao vây khắp mọi nơi. Xem ra, Vương Phi không cần đánh lên trên. Bà ta chỉ cần bao vây tổng đàn ngày này sang ngày khác, Giáo Đồ cũa Thần Giáo trước sau củng sẻ chết đói hoặc chết khát. Trầm ngâm suy nghỉ một lúc lâu, Giáo Chủ không muốn gây sự với triều đình chút nào. Bà chỉ muốn Thần Giáo là một Giáo Hội cũa nhửng người đi tìm chân lý qua con đường khoái lạc, không dính dấp đến tranh đấu giết chóc cũa người đời. Nghỉ như thế, Giáo Chủ an hoà trấn an mọi người. Từ trên núi cao, Giáo Chủ nói vọng xuống dưới. Bà mời Vương Phi vào Chánh Điện cũa Tổng Đàn để đàm phán. Giọng Giáo Chủ từ tốn nhỏ nhẹ, không kêu gào la hét nhưng mọi người khắp cả vùng đồi núi đều có thể nghe rỏ được từng lời từng chử cũa bà. Nghe giọng nói cũa Giáo Chủ, người cũa Vương Phi kinh hồn. Trong khi đó, người cũa Thần Giáo lại hoan hỉ. Chỉ một giọng nhỏ bé đó mà mọi người khắp cả vùng đồi núi có thể nghe rỏ được, chứng tỏ nội lực cũa Giáo Chủ đả đạt đến mức cao thâm khó lường. Nhưng cảm giác cũa mọi người đổi ngược lại ngay khi nghe giọng cười cũa Vương Phi. Tiếng cười cũa bà ta nhẹ nhàng, nhỏ nhẹ, lả lơi nhưng củng như đang rót vào tai cũa từng người trong vùng đồi núi như một bản nhạc mời gọi. Xem ra, nội công cũa Vương Phi so với Giáo Chủ củng ngang ngữa với nhau. Nghe tiếng cười cũa Vương Phi, Giáo Đồ cũa Thần Giáo thở dài. Nếu công lực cũa Giáo Chủ và Vương Phi ngang ngữa nhau, Giáo Đồ cũa Thần Giáo khó có thể sống mà thoát ra khỏi vòng vây được.

Sau khi cười trả lời với Giáo Chủ xong, Vương Phi ra hiệu cho người cũa mình ở lại trấn giử vòng vây. Sau đó, bà ta dẩn theo vài người hộ vệ, theo lời mời cũa Giáo Chủ, đi lên núi để đàm phán. Xâm nhập vào Tổng đàn cũa Thần Giáo, xem ra Vương Phi củng không có ý giết chóc thật sự. Đạo cao thủ bà ta đem theo chỉ dùng để đe doạ người cũa Thần Giáo, tạo cơ hội cho bà ta đạt mục đích thật sự là có thể cùng Hùng cử hành Thánh Lể Thiên Nhiệm Truyền Tông rồi trở thành Giáo Chủ cũa Lạc Đạo Thần Giáo. Trông không giống là người đang đi ra chiến trường chút nào, Vương Phi ăn mặc thật là lộng lẩy. Áo bào được thêu Phượng bằng chỉ vàng cùng nạm ngọc, dài tha thướt. Đầu đội mủ lông công, rung rinh đài các. Trên người bà chỉ là nhửng tà áo mỏng, không hề mang binh khí. Tuy nhiên, nhửng người hộ vệ bà ta thì lại khác hẳn, hai nam, hai nử. Người nào người nấy vạm vở. Da thịt trên người được xâm nhiều hình ảnh tàn bạo cũa hổ và báo. Trên thân thể các người hộ vệ đều mang đầy thẹo do gươm đao. Cả nam và nử đều phong trần như nhau. Trên người họ chỉ quấn vài tấm khăn, như gió sương đả làm thân xác họ chai mòn. Thân thể mấy người này không còn cần quần áo để chống lạnh và bảo táp nữa. Đứng nghiểm nhiên giữa toà Chánh Điện rộng lớn, ánh mắt kiêu ngạo nhìn lên Giáo Chủ, Vương Phi lớn tiếng nói.

– Chào chị … theo lời hẹn ước cũa hai chị em ta ba tháng trước đây, hôm nay, em đem quà lể tới để mong được kết duyên cùng con cũa chị, củng là Thánh Bảo cũa Lạc Đạo Thần Giáo …

Mỉm cười bình thản nhìn Vương Phi, Giáo Chủ điềm nhiên trả lời.

– Ba tháng trước chị chỉ nghe em nhắn lời chứ chưa hề hẹn ước gì cả … Em đả nhận được thiệp báo tin hỷ cũa chị thì có lẻ em củng đả hiểu. Tình cảm giữa hai mẹ con chị bây giờ đả vượt qua giới hạn mẹ con rồi …

Vừa nói Giáo Chủ vừa nhìn sang Hùng với một ánh mắt ý nhị, nét mặt tràn đầy yêu thương. Đả biết trước Giáo Chủ sẻ trả lời như thế, Vương Phi không để nhửng lời cũa Giáo Chủ vào tai. Bà cuồng ngạo cười lớn, át lời Giáo Chủ.

– Mẹ con loạn luân … trời đất sẻ trừng phạt hai người …

Mỉm cười khoan hoà, Giáo Chủ nói với Vương Phi.

– Đúng vậy … mẹ con chị đả giao ái thể xác … cùng linh hồn …

Nhìn Vương Phi hoà hoản, Giáo Chủ nói thêm.

– Nhưng trời đất đả không trừng phạt hai mẹ con chị. Trái lại, Thiên Địa đả ban cho Hùng Thiên Nhiệm …

Nghe Giáo Chủ nói thế, Vương Phi sửng người. Bà hiểu rỏ rằng, chuyện loạn luân mà Giáo Chủ đả không e ngại thì bà ta sẻ làm mọi cách để ngăn cản bà chiếm lấy Giáo Hội này. Đây củng là việc bà ta đả đoán được khi nhận thiệp hồng cũa Giáo Chủ. Đả chuẩn bị sẳn với đội quân cao thủ đang đóng dưới chân núi, Vương Phi hung hăng đe doạ.

– Em không cần biết chị đả đụ Hùng hay chưa … nhưng hôm nay em nhất quyết kết duyên cùng cháu Hùng … Nếu chị không chấp nhận thì phong ba sẻ nổi lên trong Tổng Đàn này. Từ hôm nay, không một Giáo Chúng nào sẻ được bình yên tu đạo khi họ mang bản án chống đối triều đình …

Nghe Vương Phi đe doạ, Giáo Chủ trầm ngâm suy nghỉ. Bà không muốn mang danh chống đối triều đình thật. Trách nhiệm cũa bà là tạo một môi trường thanh bình cho Giáo Đồ tu đạo. Nếu bà để cho Thần Giáo bị đàn áp thì tội cũa bà đối với tiền nhân thật là to lớn. Im lặng một lúc lâu, Giáo Chủ nói với Vương Phi, giọng nhượng bộ.

– Được, chị đồng ý cho em cùng Hùng cử hành Thánh Lể Thiên Nhiệm Truyền Tông, nhưng mà chị củng có một điều kiện …

Nghe Giáo Chủ chấp nhận, Vương Phi mừng rở. Bà cẩn trọng hỏi.

– Điều kiện cũa chị là gì. Chị nói ra trước, em mới có thể xem xét được …

Nhìn thẳng vào mắt cũa Vương Phi để do ý, Giáo Chủ chậm rải giải thích.

– Điều kiện cũa chị là, hai chị em ta sẻ cùng Hùng cử hành Thánh Lể Thiên Nhiệm Truyền Tông …

Khi nghe Giáo Chủ ra lời đề nghị, Vương Phi trừng mắt tỏ vẻ không bằng lòng. Nhìn nét mặt cũa Vương Phi, Giáo Chủ hiểu được ý bà ta. Giáo Chủ nói thêm, cố gắng thuyết phục Vương Phi.

– Tương lai cũa Giáo Hội rất là quan trọng đối với mọi người. Chị không thể nào dể dàng để em chiếm hửu được. Đây là một cơ hội chị cho em để chúng ta cùng nhau công bằng tranh tài. Nếu em không đồng ý, chị sẳn sàng cùng với toàn thể Giáo Dân sống chết cùng với triều đình …

Nghe Giáo Chủ cương trường, không chịu nhượng bộ, Vương Phi loé đôi mắt sắc như kiếm nhìn trừng trừng Giáo Chủ. Cười ha hả lấn áp, giọng bà ta lanh lảnh chói tai, Vương Phi đe doạ.

– Hahaha … Chị tưởng vỏ công cũa chị có thể thắng em được ư. Lần trước, trong Bí Cung, em thua chị chỉ vì hôm trước em đả xuất tinh khi giao hợp với cháu Hùng. Hôm đó, tinh lực không còn đầy đủ em mới thua chị thôi. Hôm nay thì phần thắng chưa ai biết chắc đâu …

Mỉm cười, Giáo Chủ nhu mì nói.

– Đúng vậy, chị với em không biết vỏ công ai hơn ai. Đám cao thủ dưới núi cũa em có thể đập nát Tổng Đàn cũa Thần Giáo. Nhưng Lạc Đạo Thần Giáo có đến mười Phân Đà. Hôm nay, em có thể diệt hết các Giáo Đồ cấp thấp hoặc cấp trung, nhưng chị và các Giáo Đồ lảnh đạo vẩn có thể thoát thân như thường. Tới lúc đó, với Giáo Chúng cũa Thần Giáo ở khắp mọi nơi, thế lực cũa em sẻ bị vây khốn bốn bề. Thần Giáo là một. Binh lực cũa Chúa Trịnh là hai. Binh lực cũa Chúa Nguyển là ba, và còn cả binh lực cũa lảnh địa phía Nam cũa Trung Hoa nữa. Chị củng có người làm trong phủ cũa Tổng Binh Giang Tây đó, em biết không ….

Nghe Giáo Chủ đe doạ lại, Vương Phi tái mặt. Bà hiểu Giáo Chủ nói đúng lắm. Củng vì thế lực to lớn này cũa Thần Giáo mà bà muốn chiếm lấy. Vương Phi suy nghỉ lại. Suy ra, biện pháp hai người cùng nhau tranh đấu để được thụ thai với Hùng là biện pháp tốt nhất cho cả hai, vừa tránh tranh chấp đến diệt vong, mà củng có thể giử lại thể diện. Nhớ lại trước đây, khi bà cùng Hùng làm tình, cả hai người đều đồng loạt xuất tinh. Biết rằng, vào lúc cao đỉnh cũa Thánh Lể Thiên Nhiệm Truyền Tông, hai người phải đồng loạt xuất tinh để trao đổi chân khí cũa nhau thì mới thành công được. Tự tin rằng Hùng không thể nào cầm tinh lâu hơn bà được, Vương Phi nghỉ rằng bà có thể tranh tài cao thấp với Giáo Chủ trong dục trường. Tuy nhiên, Vương Phi còn có một điều lo ngại, hai mẹ con Giáo Chủ sẻ đồng lòng hoà hợp với nhau mà không cho bà một cơ hội tranh đấu công bằng. Gượng gạo, Vương Phi nói.

– Hai chị em mình phân chia cao thấp trong dục trường củng được. Nhưng hai người là hai mẹ con với nhau, đồng tâm đồng ý ân ái với nhau thì cuộc tranh tài đâu có công bằng được …

Nghe Vương Phi nói thế, Giáo Chủ quay sang Hùng hỏi nhỏ. Nghe mẹ hỏi ý mình, Hùng dể dải gật đầu chấp nhận. Chàng củng như Giáo Chủ, không muốn cuộc chiến giữa Thần Giáo và Vương Phi dẩn đến đẩm máu. Thấy Hùng đồng ý chịu thiệt thòi một chút cho trận đấu công bằng, Giáo Chủ nói với Vương Phi.

– Cháu Hùng đả đồng ý hy sinh rồi. Cháu chịu đặt mình dưới ảnh hưởng cũa Nhiếp Hồn Bí Pháp trong khi hai chị em mình cùng làm Thánh Lể Thiên Nhiệm Truyền Tông. Khi cháu đả bị ảnh hưởng cũa Nhiếp Hồn Bí Pháp rồi thì cháu không còn nhận thức được, ai là mẹ ruột cũa mình nửa. Như vậy là công bằng rồi, em có chịu không?

Nghe Giáo Chủ nói thế, Vương Phi vẩn không tin tưởng lắm. Bà cười nhạt bảo.

– Chị đả quên là em củng xuất thân từ Lạc Đạo Thần Giáo à. Ai mà không biết. Khi áp dụng Nhiếp Hồn Bí Pháp, nạn nhân phải xuất tinh thì người thực hành mới có thể xuất thủ được …

Giáo Chủ như đả có chuẩn bị trước cho mối nghi ngờ cũa Vương Phi. Bà lấy trong người ra một tấm da dê củ nát. Đưa tấm da dê cho Vương Phi, Giáo Chủ nói.

– Có lẻ em không được biết. Tâm pháp Nhiếp Hồn Bí Pháp còn có một bí quyết cuối cùng mà chỉ có Giáo Chủ cũa Lạc Đạo Thần Giáo mới biết được. Hôm nay, vì tương lai cũa Giáo Hội, chị đành phá lệ mà cho em xem. Em xem tấm bí quyết này thì sẻ được rỏ. Với nhửng người có nội công đả đạt đến mức thượng thừa như hai chị em ta, mình có thể đưa đối phương vào tầm ảnh hưởng cũa Nhiếp Hồn Bí Pháp khi người đó hưng phấn vì dục tình, không cần phải xuất tinh như nhửng người có hoả hầu thấp …

Cầm tấm da dê trên tay, Vương Phi xem xét cẩn thận. Nhìn nét bút và sự củ kỉ cũa tấm da dê, Vương Phi tin tưởng bí quyết này cũa Nhiếp Hồn Bí Pháp là thật. Với lại, sinh sống và lớn lên từ nhỏ với Giáo Chủ, Vương Phi hiểu rỏ tánh tình cũa bà ta lắm. Bà ta tính tình chân thành, không bao giờ lừa đảo ai bao giờ, kể cả người đó là kẻ thù cũa mình. Thấy mọi lo lắng cũa mình đều được giải toả, Vương Phi gật đầu nói.
– Được! em đồng ý cùng chị tranh đấu với nhau để chiếm hửu tinh lực cũa cháu Hùng …

Nheo nheo mắt nhìn Giáo Chủ, Vương Phi kiêu ngạo nói tiếp.

– Từ trước đến giờ em chưa bao giờ nhận thua trước chị bao giờ cả. Chị được làm Giáo Chủ chẳng phải vì vỏ công hay nghệ thuật ân ái cũa chị hơn em. Chẳng qua, chị chỉ có đức tính hiền từ mà thắng em thôi. Đây là điều em không bao giờ phục cả. Lần này, chúng ta sẻ thực sự biết được, ai giỏi hơn ai …

Ngày hôm sau, toàn thể Giáo Đồ ở Tổng Đàn cử hành Thánh Lể đưa tiển ba người vào bí cốc, bắt đầu cho buổi Thánh Lể Thiên Nhiệm Truyền Tông. Trong căn Chánh Điện rộng lớn, người người đứng xếp hàng nghiêm chỉnh. Các chức sắc cao cấp mặc áo màu trắng đứng trước. Sau đó là vàng, đỏ. Cuối cùng là xanh dương. Trên bục cao, nơi Giáo Chủ thường ngồi thỉnh tọa bây giờ là bàn thờ Thiên Hậu cùng với các vị tiền nhiệm cũa Thần Giáo. Bàn thờ có hương đèn nghi ngút khói, trông thật nghiêm trang và thiêng liêng. Hình tượng Thánh Mẩu bằng ngọc thạch trắng tinh, mỉm cười hiền từ, từ trên cao nhìn xuống Giáo Dân ở phía dưới. Dưới chân hình tượng Thánh Mẩu là bài vị các vị tiền nhiệm cũa Thần Giáo. Trái cây cùng hoa quả tươi được bày biện đầy khắp. Phướng rồng và phượng được thêu chỉ vàng, rủ xuống từ trên cao. Phong cảnh thật là huy hoàng tráng lệ. Khi mọi người đả nghiêm trang tề tụ, một tiếng trống đùng đùng nổi lên. Từ bên ngoài, Hùng uy nghi mặc lể bào, thêu cọp trên nền gấm đỏ, đi vào. Đi bên cạnh chàng là hai người đàn bà quốc sắc thiên hương. Bên tay phải cũa Hùng là Giáo Chủ cũa Lạc Đạo Thần Giáo. Bà ta mặc áo trắng mỏng thêu phượng. Nét thêu sống động, tựa như chim phượng hoàng đang quấn quít lấy một thân thể ngọc ngà đang ẩn hiện dưới lớp vải lụa mỏng. Bên trái cũa Hùng là Vương Phi cũa triều đình nhà Lê. Vương Phi trông thật đài các trong một tà áo mỏng màu đen. Lớp vải mỏng làm mọi người như thấy rỏ được làn da trắng tinh gợi cảm phía bên dưới. Thân mình khiêu gợi dưới làn vải mỏng cũa bà lấp ló sau mổi bước đi. Thân thể ngọc ngà được làm tăng thêm nét kiêu sa với hình con chim hạc màu trắng thêu khéo léo trên lớp lụa đen. Giữa hàng Giáo Đồ ở hai bên chào đón, hình dáng ba người nổi bật giửa căn Chánh Điện to lớn, sang trọng đài các như trong chốn cung đình, khiêu dâm gợi dục còn hơn là hoàn toàn trần truồng. Ba người nghiêm trang đi giữa hàng Giáo Đồ cung kính. Khi cả ba người đứng trên bục cao, Giáo Chủ quay người lại, ra lời tuyên huấn

– Chào các anh chị em trong Giáo Hội. Hôm nay là ngày đại điển quan trọng nhất cũa Bổn Giáo chúng ta. Hai mươi năm chỉ có một lần. Cuộc Thánh Lể này là cầu xin ân điển cũa Thiên Hậu. Chúng ta mong ngài tiếp tục phù hộ Bổn Giáo, giử lại hạt giống cũa ngài để chúng ta có thể dựa vào thánh ân mà đạt được đạo lành …

Im lặng một chút như xúc động, sắp đặt lại lời nói rồi Giáo Chủ tiếp tục.

– Bình thường thì Thánh Lể Thiên Nhiệm Truyền Tông sẻ do Thánh Cô và Thánh Bảo cùng nhau làm. Sau ngày Thánh Lể viên mản, Thánh Cô sẻ thụ thai, sanh cho Bổn Giáo chúng ta vị Thánh Bảo cũa đời kế tiếp. Sau khi Thánh Cô hạ sanh tân Thánh Bảo, đương kim Giáo Chủ sẻ lui xuống, nhường chổ cho Thánh Cô lên làm Tân Giáo Chủ …

Im lặng một phút nữa, giọng bồi hồi thương tâm, Giáo Chủ tiếp tục nói.

– Tiếc thay, đến đời này thì Bổn Giáo chúng ta xảy ra một tai ương, đương kim Thánh Cô đả bị ngộ sát …

Nước mắt rưng rưng, nhìn qua Hùng lúc này củng xúc động thảm nảo, Giáo Chủ cố gắng nói tiếp.

– Thánh Cô nay đả trở thành Thánh Tử Đạo. Nhửng người còn sống như chúng ta phải tiếp tục đi theo con đường mà Thiên Hậu đả vạch ra cho chúng ta từ hai ngàn năm nay … Vì vậy, hôm nay Bổn Cung sẻ thay thế Thánh Cô cùng với đương kim Thánh Bảo đảm nhiệm trọng trách Truyền Tông cho Bổn Giáo chúng ta …

Ngưng một giây, nhìn sang Vương Phi, Giáo Chủ nói tiếp.

– Tuy nhiên, Thánh Lể Thiên Nhiệm Truyền Tông lần này còn có một ngoại lệ nửa. Đông Cung Nương Nương cũa Bản Giáo chúng ta, sau hai mươi năm mất tích, đả trở về. Bà ta củng hy vọng có thể mang trách nhiệm Truyền Tông cho Bản Giáo chúng ta. Đây là một sự tranh chấp chưa từng có trong Giáo Hội. Vì tương lai cũa Giáo Hội, Bổn Cung quyết định nhìn lên Thiên Hậu, xem người sẻ ban ân điển cho ai … Vì vậy, cuộc Thánh Lể Thiên Nhiệm Truyền Tông lần này, đặc biệt là sẻ có ba người cùng nhau tham dự, Bổn Cung, Đông Cung Nương Nương và Thánh Bảo …

Đây là điều mọi người đều biết trước nên không ai nói gì. Tuy nhiên, trong bụng mọi người đều khấn vái. Cầu khẩn đến Thiên Hậu, mong người phù hộ cho hai mẹ con Giáo Chủ để hai người giao phối thành công. Sau khi tuyên huấn với mọi Giáo Đồ xong, Giáo Chủ cùng Vương Phi và Hùng xoay người, hướng về bàn thờ, ba người kính cẩn quì sụp vái lạy. Sau cuộc bái lể, Hùng cùng hai người đàn bà đi vào khu vườn cấm địa cũa Thần Giáo. Vườn nằm tận bên trong sâu cũa khu hang động. Đường vào khu vườn rất là khúc khủy gian nan vì khu vườn nằm trên cao, gần tận đỉnh núi. Khu vườn nằm trong một cái cốc, chung quanh có vách núi bao bọc. Con đường duy nhất để đi vào khu vườn là phải leo theo con đường mòn cheo leo trong hang động cũa tổng đàn. Vì khu vườn là nơi cấm địa cũa Thần Giáo, chỉ mở ra khi có cuộc Thánh Lể Thiên Nhiệm Truyền Tông, khu vườn được canh phòng cẩn mật. Đường đi vào vườn có rất nhiều cạm bẩy để đề phòng kẻ gian có thể đột nhập. Từ bàn thờ Thánh Mẩu trong Chánh Điện trải dài theo con đường đi lên khu vườn cấm địa, các Giáo Đồ đứng hai bên đường để tiển đưa ba người. Mọi người đứng thành hai hàng, dọc ở hai bên đường, thì thầm đọc câu thần chú.

– Ba la bát nị ba la hồng.

Câu thần chú chúc phúc, truyền lại từ hai ngàn năm về trước, khi Thiên Hậu còn đi học đạo bên Tây Phương Thiên Trúc. Giọng mọi người thì thầm, nhưng câu thần chú được đọc ra từ cữa miệng cũa cả ngàn người trong một khu hang động to lớn tạo nên tiếng động ầm ầm, vang động khắp mọi nơi một cách thiêng liêng, cao cả khôn cùng. Ba người từ tốn đi giửa hai hàng người tiển đưa cũa Giáo Đồ. Ở mổi người, Giáo Chủ, Hùng hoặc Vương Phi thay phiên nhau chúc phúc cho từng người bằng cách đặt bàn tay phải cũa mình một cách bao dung lên trên vầng trán cũa mổi người. Khi đặt tay lên trán, ba người chúc phúc bằng cách đọc câu thần chú.

– Ba la bát nị ba la hồng …

Người được chúc phúc, kính cẩn nâng bàn tay đặt trên trán xuống, thành kính hôn lên lòng bàn tay rồi dùng một chiếc kéo nhỏ, cắt một miếng vải quần áo trên thân thể cũa ba người. Miếng vải được đốt lên, trộn vào rượu, rồi được thành kính uống hết. Khi vải quần áo cũa cả ba người đều hết sạch thì Giáo Đồ tỉa lông trên người họ để thay thế. Hàng ngàn Giáo Đồ thay phiên nhau xin lộc từ trên thân thể của Giáo Chủ, Hùng và Vương Phi. Khi ba người đi đến cuối hàng Giáo Đồ tiển đưa, cả ba người trở thành trụi lủi. Không ai còn một miếng vải hoặc là lông lá che đậy nhửng nơi kín đáo nhất. Thân thể cũa cả ba người hoàn toàn phô bày loả lồ. Đám lông lồn được cắt tỉa cẩn thận cũa Vương Phi đả biến mất. Hai mép lồn mum múp, vành trong vành ngoài cũa Giáo Chủ tem tém như đóa hoa hồng muốn nở, củng được hiện ra dưới ánh mắt tôn sùng cũa toàn thể Giáo Đồ. Giửa thân thể ngọc ngà cũa hai người đàn bà là một thân thể trụi lủi cường tráng cũa một người đàn ông. Củng loả lồ như hai người đàn bà, lòng thòng khúc thịt lủng lẳng cũa Hùng nằm giữa hai trái trứng dái to ngạo nghể trong tầm mắt cũa hàng ngàn người. Dưới con đường mòn đi lên khu vườn cấm địa, hàng ngàn người đam mê ngắm nhìn ba thân thể trần truồng cũa ba người có vai vế cao cả và thiêng liêng nhất cũa Giáo Hội. Ba thân thể tuyệt mỷ làm mọi người xúc động. Hàng ngàn người cúi rọp mình, tỏ lòng thành kính đam mê. Mọi người tung hô.

– Vạn Phước Thánh Ân … Tuyệt Phẩm Trần Gian …

Nghe mọi người tung hô, Giáo Chủ, Hùng và Vương Phi vui vẻ quay lại nhìn mọi người lần cuối trước khi đi lên trên con đường mòn cheo leo vắt vẻo. Vừa đi ba người vừa đọc câu thân chú 'Ba la bát nị ba la hồng'. Phía dưới, mọi người tiển đưa củng ầm ầm tụng lớn, dội theo bảy chử thần chú 'Ba la bát nị ba la hồng'. Trên con đường đi vào khu vườn cấm địa, Giáo Chủ âu yếm nắm bàn tay Vương Phi. Tay trong tay với Vương Phi, Giáo Chủ nhìn sang Hùng với một ánh mắt ý nhị rồi dẩn đường cho hai người đi vào khu vườn cấm cũa Lạc Đạo Thần Giáo. Sống thân mật với Giáo Chủ trong nhửng ngày tháng vừa qua, Hùng và Giáo Chủ đả có thể tâm ý tương đồng. Nhận được ánh mắt cũa Giáo Chủ nhìn chàng, Hùng hiểu được tấm lòng bao dung cũa mẹ mình. Nhìn hành động thân mật mà Giáo Chủ giành cho Vương Phi, Hùng hiểu được mẹ mình muốn chàng cùng bà cố gắng thức tỉnh Vương Phi, đừng để bà ta vì quyền lực mà từ bỏ con đường tu hành cũa Lạc Đạo Thần Giáo. Hiểu được ý mẹ, Hùng nhìn vào ánh mắt cũa Giáo Chủ một cách triều mến như tỏ vẻ đồng tình. Chàng vươn tay, ôm lấy eo cũa hai người đàn bà. Kéo tay xuống, xoa xoa mông đít cũa hai người đàn bà một cách thân mật, Hùng âu yếm kéo hai người đi vào khu vườn cấm địa cũa Thần Giáo.

Khu vườn nằm trên cao, gần đỉnh núi. Vườn nằm trong một cái cốc, có vách núi bao bọc chung quanh, nhưng ánh sáng mặt trời vẩn có thể chan hoà chiếu vào. Cây cối tươi tốt um tùm. Từ trên đỉnh núi có một mạch nước chảy xuống nên trong cốc có một dòng suối và một ao hồ nhỏ. Khu vườn có đủ loại cây và hoa nên chim muông đủ màu bay liệng khắp nơi. Phong cảnh thật là một thần tiên. Giửa phong cảnh hửu tình đó bây giờ lại có thêm ba người, hai người đàn bà một người đàn ông. Cả ba người hoàn toàn trần truồng, thân thể trụi lủi láng o như muốn trở về đời sống nguyên thủy, hoà lẩn với thiên nhiên. Làn gió mơn mang, thổi nhẹ gợn mát trên thân thể trống trải làm cả ba cảm thấy dể chịu. Giữa phong cảnh hoang dả, cả ba như quên đi cuộc sống trần gian ở dưới núi. Ba người vui vẻ như đả quên đi trận đấu khốc liệt hôm qua. Nét mặt ba người hớn hở, tươi cười hoà nhập vào thế giới an hoà. Hứng chí trong phong cảnh hửu tình, Hùng nhảy cẩn lên, tinh nghịch sờ mó thân thể cũa Vương Phi rồi quay sang mò mẩm mẹ mình. Hai người đàn bà như quên cả tuổi tác cũa mình mà trở thành nhí nhảnh như hai cô gái mới lớn. Hai người cười khúc khích, uốn éo người nhột nhạt dưới bàn tay ma quái cũa Hùng. Bởn cợt, Giáo Chủ tranh giành với Vương Phi để tìm cách nắm cặc Hùng, trị tội chàng đả mò lồn hai bà. Hùng thích chí chạy dài trước sự rượt đuổi ráo riết cũa hai người đàn bà. Từ mỏm đá này, chàng nhảy sang mỏm đá khác, leo lên cây, nhảy xuống suối. Thân thể chàng đam mê trơn trợt trong vòng tay êm ái cũa hai thân thể nuột nà. Giữa giòng nước suối ấm áp, Hùng đả bị kẹp chặt giữa hai người đàn bà. Ghé mặt qua bên này là vùng ngực nung núc cũa Vương Phi. Quẩy mặt qua bên kia là vòng chân khao khát cũa Giáo Chủ đang kẹp chặt. Sung sướng đê mê, Hùng quẩy người đùa giởn một cách thích thú. Chàng thích chí vờ vỉnh van xin khi hai người đàn bà đang cùng nhau sờ mó thân thể chàng. Một tay cũa Giáo Chủ nắm chặt cặc chàng. Một tay kia bà thọt lét nơi eo. Trong khi đó, Vương Phi củng hùa theo Giáo Chủ. Một tay bà thọt lét nơi nách. Tay kia bà rà rà nơi lổ đít cũa chàng.

– Hihihi … ôi mẹ ơi … ahhh … Gì Hai ơi … nhột quá … con chịu không nổi nữa rồi … Con chịu thua hai người rồi đó …

Hai người đàn bà cười giởn thích thú, kẹp chặt Hùng vào giữa hai thân thể ngút ngàn cũa mình hơn nữa rồi cười khúc khích. Vòng tay Giáo Chủ ôm gọn Hùng sát vào người. Thân thể Vương Phi củng đứng kề cận một bên. Giáo Chủ âu yếm nhìn Vương Phi rồi bà mở rộng vòng tay, kéo Vương Phi sát vào người mình. Mặt kề mặt, giọng thân thiện, Giáo Chủ nói với Vương Phi.

– Em còn nhớ lúc mình còn nhỏ không … Tụi mình củng thường đùa giởn với nhau như thế này …

Vương Phi nhìn Giáo Chủ hiền hoà, ánh mắt mơ màng, bà ta như thả mình vào thế giới cũa dỉ vảng.

– Lúc đó, chúng mình thật là hồn nhiên, vô tư lự, chị nhỉ …

Ánh mắt toả đam mê, Vương Phi nhìn Giáo Chủ đắm đuối rồi nói nhẹ.

– Nụ hôn đầu đời cũa hai chúng mình củng là do hai chúng ta trao cho nhau … Chị còn nhớ không?

Thời gian đối với hai người đàn bà như chạy ngược về quá khứ. Họ đắm đuối nhìn nhau như đang sống trong một thế giới riêng tư chỉ có hai người. Đứng sát ngay cạnh hai người đàn bà, Hùng mở to mắt, thích thú ngắm hai khuôn mặt cũa Giáo Chủ cùng Vương Phi đang nhìn nhau say đắm. Tim Hùng đập liên hồi vì xúc động khi chàng thấy đôi môi hai người đàn bà từ từ áp vào nhau. Miệng Vương Phi he hé mở. Môi Giáo Phủ âu yếm cận kề. Đôi môi hai người đàn bà áp vào nhau rồi đam mê áp chặt. Môi lưởi hai người ngấu nghiến lẩn nhau say đắm. Nhìn cảnh hai người đàn bà hôn nhau đắm đuối, gần trong gang tất, ngay trước đôi mắt, lửa dục trong lòng Hùng bùng nổ. Chàng háo hức giang rộng vòng tay, ôm sát thân thể trần truồng cũa hai người đàn bà áp chặt vào. Hai thân thể nuồng nuột mền mại, ép sát vào nhau. Nhửng phần da thịt nhô ra được đẩy mạnh lên. Nhửng nơi lỏm xuống được ép vào, cạ sát mạnh mẻ. Trước hình ảnh khiêu gợi đầy nhục dục đó, Hùng nhịn không nổi nữa. Chàng ham hố thò lưởi ra, liếm chung quanh hai đôi môi đang áp chặt đó. Nụ hôn lan toả sang ba người. Ba đôi môi thay phiên ngấu nghiến. Sáu đôi tay mò mẩm xà quần, tham lam thám hiểm thân thể cũa nhau. Sáu đôi chân quằn quẹo quấn quít, kẹp chặt lấy nhau như muốn nhập lại thành một. Ba thân thể cạ sát đam mê. Đến lúc cả ba người không còn hơi thở nữa, mọi người mới nhả nhau ra. Thở hổn hển, Vương Phi cười thích thú. Bà trách yêu Hùng.

– Hí hí hí … lúc Gì và mẹ con trao cho nhau nụ hôn đầu đời … con đả thành hình đâu. Ở đâu ra, mà bây giờ con chen vô vậy …

Cười trừ, Hùng đóng kịch tiếc nuối.

– Phải chi con ra đời sơm sớm một chút thì con củng chen vô rồi …

Nghe Hùng nói thế, Giáo Chủ cười lớn.

– Hihihi … làm sao mà có chuyện đó được … không lẻ mẹ sanh ra con rồi, lúc đó mới biết hôn sao. Mẹ đâu có chờ đợi lâu đến thế được …

Ba người cười giởn trong giòng suối nước mát. Càng lúc sóng tình càng trổi cao hơn. Miệng ba người cười hời hợt nhưng ánh mắt đầy đam mê. Từ đùa giởn, ba người chuyển sang ngọ nguậy trong đam mê cũa nhục dục. Bàn tay cũa Giáo Chủ và Vương Phi thay phiên nhau nắm chặt cặc Hùng. Hai bà lúc này không muốn làm chàng đau nữa mà như muốn đem lại thích thú. Lúc nảy thì nắm chặt kéo mạnh, bây giờ thì nắm nhẹ nhàng, lòng bàn tay xục lên xục xuống thân cặc êm ái. Bàn tay Hùng lúc này củng không thọt vào nách và eo cũa hai người đàn bà để tạo nhột nữa, mà mân man để tạo khoái lạc. Trong giòng nước suối mát, một nam hai nử say đắm quấn quít vào nhau.