Hi Du Hoa Tùng – Chương 967: Đại kiếp nạn buông xuống – Botruyen

Hi Du Hoa Tùng - Chương 967: Đại kiếp nạn buông xuống

Hiện giờ ba đạo quân của Lưu Phong đã hợp binh tổng cộng vượt hơn trăm vạn, đã
tăng cường bảo vệ các cửa thành. Nữ Nhân Hoa cũng bắt đầu theo lệnh phân phối
bí mật giám sát các vương công quý tộc và quan viên tiền triều.

Đến khi mọi thứ bước đầu ổn định thì phải đến hoàng hôn ba ngày sau. Không
trung sau bao ngày ngột ngạt rốt cục đã có một trận mưa to, trong không khí
tràn đầy mùi ẩm ướt.

Lưu Phong đứng ở trên đỉnh Hoàng thành thâm hít một hơi thật sâu thấy tâm tình
thư thái hơn rất nhiều. Tuy nhiên ở sâu trong nội tâm hắn lại không hề thấy sự
hưng phấn như lúc trước tưởng tượng.

Lãnh Nguyệt lặng yên đi đến sau lưng Lưu Phong hạ giọng nói: “Bệ hạ, đại quân
Tam Vệ của Yến vương đã bị chúng ta tiếp quản. Yến kinh đã được Ân Nguyên Đạo
đại nhân đánh úp cũng chiếm rồi. Sau khi Yến vương biết được mấy tin tức này
thì mấy lần định tự sát nhưng bị thần ngăn cản. Ngài quyết định xử trí hắn như
thế nào”

“Di nương nói có người muốn gặp hắn, cho nên cứ tạm lưu cho hắn một mạng…”
Lưu Phong thản nhiên nói.

“Thần có thể hỏi một câu được không? Là ai muốn gặp hắn?” Lãnh Nguyệt thản
nhiên nói.

“Ta không dối gạt ngươi, là Thái tử…” Lưu Phong nhẹ nhàng nói: “Thái tử đã
phi thăng lên tiên giới, hiện giờ thiên hạ đại loạn nên ngài nhân cơ hội quay
về thăm…”

Lãnh Nguyệt nghe vậy, suy nghĩ một chút, nói: “Cũng tốt, Yến vương hẳn là cứ
để Điện hạ tự mình xử lý.”

Ngừng một chút, Lãnh Nguyệt lại hỏi: “Bệ hạ, đại lễ đăng cơ ngài xem khi nào
cử hành thì tốt hơn?”

“Cứ nói sau, chờ đại kiếp nạn trôi qua đã” Lưu Phong cũng không có hứng thú
với đại lễ đăng cơ. Dù sao hiện tại thần dân thiên hạ đều đã biết hắn đã lên
ngôi Hoàng đế. Hơn nữa, hiện giờ đại quyền binh mã thiên hạ đều vày tay hắn,
căn bản là không có lo lắng.

Sau khi trở lại hành cung, Lý Hương Quân cười nói: “Phong nhi, nghi thức Tế
Thiên của Tế Thiên tháp chúng ta đã dựa theo sự sắp xếp của Đại tỷ chuẩn bị
xong. Ngày mai là có thể đến để bắt đầu nghi thức Tế Thiên được rồi”

Lưu Phong gật gật đầu nói: “Chỉ mong nghi thức Tế Thiên có thể bảo hộ thái
bình cho thiên hạ. Không để đại kiếp nạn quấy nhiễu.”

“Yên tâm đi, Đại tỷ nói đại thiên kiếp này chủ yếu nhằm vào tu chân thiên hạ,
với thường dân nguy hại không lớn. Ta nghĩ nghi thức Tế Thiên của Tế Thiên
tháp nhất định có thể bảo đảm thiên hạ thái bình. Đúng rồi, Tiểu Linh Nhi cùng
nhóc đầu bóng loáng đùa nghich náo loạn một trận, nàng mệt mỏi liền ngủ thẳng
ở trên giường của ngươi. Có muốn ta bế nàng đi chỗ khác…” Lý Hương Quân cười
hỏi: “Ngươi hiện tại là ngôi cửu ngũ chí tôn nên mọi thứ đều khác trước. Không
thể để quá tùy tiện —!”

“Không cần—!” Lưu Phong mỉm cười: “Cứ để cho nàng ngủ đi.”

“Vậy được rồi, Linh Nhi thì giao cho ngươi chiếu cố, ta còn có chuyện cần xử
trí. Sẽ không có thể cùng ngươi…” Nói tới đây, Lý Hương Quân khẽ gắt một
tiếng: “Thiên hạ nào có ai làm Hoàng đế giống như ngươi, đích thực là phủi tay
mặc kệ chuyện gì cũng không quản. Nếu không có chúng tỷ muội thì ta xem ngươi
làm gì bây giờ?”

Lưu Phong vô sỉ cười cười: “Ta có dự kiến trước điều này trước sao?” “Đồ bảnh
chọe nhà ngươi, tốt lắm, ta đi đây…” Nói xong, Lý Hương Quân liền lắc lư đôi
mông đi ra ngoài. Lưu Phong đi tới thấy ở trên giường Tiểu Linh Nhi đang ngủ
say.

Tiểu Linh Nhi ngủ có không hề có nề nếp gì cả, chăn gối đều bị lật tung ra.
Lưu Phong đưa tay xếp chân Tiểu Linh Nhi thu lại vào trong một chút.

Chân Tiểu Linh Nhi dường như có vẻ rất mẫn cảm nên liền tỉnh lại. Nàng thấy
Lưu Phong đang cúi người sửa lại chăn cho mình liền vội vàng hai tay ôm lấy cổ
hắn la ầm lên: “Ba ba làm Hoàng Thượng, Linh Nhi phải làm Hoàng hậu. Linh Nhi
phải làm Hoàng hậu…”

Vừa nghe vậy thì Lưu Phong ngạc nhiên, làm công chúa thì còn được. Làm Hoàng
hậu có phải là hơi… rất tà ác.

“Linh Nhi phải làm Hoàng hậu… Linh Nhi làm Hoàng hậu để hầu hạ Hoàng
Thượng…” Tiểu Linh Nhi cười hắc hắc. Trong đôi mắt hiện lên một vẻ giảo
hoạt, đột nhiên liền ghé miệng vào tai Lưu Phong nói: “Mụ mụ nói, Linh Nhi là
thuộc về ba ba.”

Lưu Phong lại ngạc nhiên, hài tử không đến mười tuổi a. Có lẽ nàng còn mơ hồ
về cái gọi là lộng gì gì đó.

Cẩn thận quan sát một hồi, khuôn mặt Tiểu Linh Nhi tuy rằng còn mang theo nét
non nớt, nhưng đã có thể thấy được nàng sẽ là một đại mĩ nữ nghiêng nước
nghiêng thành. Hơn nữa thân thể của nàng tài cũng không giống như là bạn cùng
trang lứa, mà là có vẻ trưởng thành sớm. Tuy rằng dáng người nhỏ xinh, nhưng
cũng bắt đầu thấy lồi lõm.

“Tội lỗi a—!”

Ngay khi ánh mắt Lưu Phong chạm đến bộ ngực Linh Nhi đã hình thành thì trong
lòng lập tức có chút áy náy. Tuy rằng Liễu Thanh Nghi đã nhiều lần ám chỉ,
Linh Nhi sẽ thuộc về mình. Nhưng dù sao nàng còn rất nhỏ. Với tiểu la lị (
lolita) nhỏ như vậy thì thật sự có chút tà ác, xấu hổ quá…

“Ba ba, đồng ý Linh Nhi, để Linh Nhi làm Hoàng hậu của người, để ta hầu hạ
người…” Kỳ thật Lưu Phong cũng không biết, Tiểu Linh Nhi được Khuynh Thành
dạy dỗ nên trong lòng hiểu được nhiều điều vượt xa so với bạn cùng lứa tuổi.
Nàng rất rõ ràng hầu hạ có nghĩa là gì. Nàng cũng biết, dù mình gọi Lưu Phong
là ba ba, nhưng mà hai người không có dây mơ rễ má, không hề có quan hệ huyết
thống gì cả.

Trong suy nghĩ của Tiểu Linh Nhi còn nhỏ thì luôn coi Lưu Phong là người đáng
tin nhất. Cho nên khi Liễu Thanh Nghi không ngừng giáo huấn thì nàng không hề
kháng cự mà cứ điềm nhiên tiếp nhận. Hơn nữa do Khuynh Thành xúi giục nên Tiểu
Linh Nhi đã biết rất nhiều chuyện nam nữ.

Nếu nói tà ác thì chính là Khuynh Thành ma nữ tà ác kia.

“Ba ba, đáp ứng Linh Nhi. Ta muốn cả đời chiếu cố người, hầu hạ người, vĩnh
viễn đều không ly khai người…” Dần dần, trong ánh mắt của Tiểu Linh Nhi nhìn
Lưu Phong đã có thêm vài phần quyến rũ không tương xứng với tuổi nhỏ. Nàng ôm
chặt lấy cổ Lưu Phong, cái miệng nhỏ nhắn thổi khí nóng vào tai Lưu Phong mà
nói giống như rên rỉ: “Linh Nhi là của người, Linh Nhi chỉ biết thuộc về
người…”

Lỗ tai Lưu Phong hơi ngứa ngáy. Đồng thời Tiểu Linh Nhi mang lại cho hắn kích
thích khác thường khiến cho trong lòng cũng có chút khó chịu. Ngay lúc Tiểu
Linh Nhi đang thổi vào tai thì hạ thân nam nhân bởi vì một ý nghĩ vô sỉ hạ lưu
mà có phản ứng nào đó.

Mịa nó, rất tà ác—!

Lưu Phong cố gắng ức chế tà niệm trong lòng mình. Nhưng Tiểu Linh Nhi lại uốn
éo thân mình cố ý hấp dẫn. Dần dần trong tâm tư Lưu Phong bắt đầu có biến hóa,
bàn tay không ngờ lại nâng đôi mông nhỏ nhắn mịn màng của Linh Nhi rồi nhẹ
nhàng nhéo vài cái.

Kỳ quái chính là khi Lưu Phong vỗ về chơi đùa lại làm Linh Nhi có hưởng ứng.

Đúng vậy, trong mắt Linh Nhi đích xác sinh ra vẻ dụ hoặc và xuân sắc của nữ
nhân đã thành niên.

“Ngươi là của ta, dù ngươi còn nhỏ, nhưng ta sẽ chờ ngươi lớn lên…” Tại thời
điểm mấu chốt thì Lưu Phong vẫn kịp từ bỏ ý nghĩ tà ác trong lòng mình. Hắn
suốt đời bất diệt, trường sinh bất lão. Hắn có đủ thời gian chờ đợi Tiểu Linh
Nhi lớn lên. Tuy rằng hắn háo sắc, nhưng là hắn cũng không phải là súc vật.

“Lão công, hai vị tiền bối Tuyệt Sắc, Tuyệt Tình bắt được một thích khách tên
là Tố Nhã. Chàng xem nên xử lí như thế nào. Các ngươi cứ ở đây…” Đợi khi đi
vào Long sàng thì Đình Nhi thấy lão công cùng Linh Nhi đang ở tư thế mờ ám nên
hơi kinh ngạc.

Sắc mặt Lưu Phong có chút xấu hổ. May mắn mình không kịp làm gia súc, nếu
không phen này khẳng định sẽ bị Đình Nhi trông thấy. Lưu Phong nếu có thu Linh
Nhi thì nữ nhân khác nghĩ đến cũng sẽ không phản đối, nhưng Đình Nhi sẽ khác.
Dù sao nàng vẫn còn một phần tư tưởng xã hội mới từ kiếp trước. Đối với thú
tính như vậy thì hơn phân nửa sẽ không tán thành.

“Đình Nhi mụ mụ, ta cùng ba ba đang nói chuyện thân mật…” Vẫn là phản ứng
của Tiểu Linh Nhi nhanh hơn một chút.

“Nga.” Đình Nhi lên tiếng, nàng suy nghĩ, mình về sau có nên chờ truyền lệnh
hãy tiến vào, nếu không cảnh tượng xấu hổ như vậy không chừng còn gặp không
ít. Trên thực tế thì ngoại trừ Đình Nhi, các nữ nhân cạnh Lưu Phong cũng không
ai dám như vậy. Các nàng đều tuân theo qui củ của cung đình.

“Mang nàng vào đây, làm sao ta lại không nhớ rõ mình khi nào thì trêu chọc một
người nữ nhân tên là Tố Nhã…” Vì che dấu xấu hổ của mình nên Lưu Phong cho
người mang Tố Nhã đi vào.

“Ta với ngươi có cừu oán sao? Vì sao lại muốn ám sát ta?” Lưu Phong nhìn
thoáng qua Tố Nhã, phát hiện nàng lúc mới lớn lên không tệ. Đáng tiếc trên mặt
đã có vài nhát đao chém nên gương mặt vốn thanh tú có vẻ hơi dữ tợn.

“Cẩu tặc, không nghĩ tới ngươi không ngờ làm Hoàng đế. Ngươi còn nhớ Hắc Ám tu
chân sát thủ năm đó bị ngươi giết chết không? Ta chính là nữ nhân Tố Nhã của
hắn. Năm đó ngươi sai Cẩm Y Vệ tìm ta khắp nơi. Đáng tiếc đám phế vật kia căn
bản là tìm không thấy ta. Cuối cùng để ta trốn được. Mấy năm nay ta vẫn khổ
luyện sát chiêu để kế thừa ý nguyện của nam nhân mình. Lại không nghĩ rằng
hiện giờ ngươi đã trở thành Hoàng đế. Ta giết không được ngươi… Hiện tại lại
rơi vào tay ngươi, ngươi giết ta đi?” Tố Nhã hung tợn nói: “Nếu không phải là
ngươi làm Hoàng đế thì ta nhất định sẽ giết ngươi…”

Lưu Phong nghe vậy thì cẩn thận nghĩ lại một chút, quả đúng là có chuyện như
vậy. Năm đó ở Giang Nam Yến vương cùng Thái tử phi không ít lần phái người đi
giết hắn. Trong đó có một sát thủ, đích xác chính là sát thủ Hắc Ám tu chân.
Tố Nhã như vậy là người thật việc thật.

Cá lọt lưới a.

“Không tệ, trong vòng vài năm ngắn ngủi mà ngươi có thể tu luyện đến cảnh giới
như vậy cũng là không tệ rồi. Ta niệm ngươi vì tình si nên cho ngươi một cơ
hội.” Lưu Phong khẽ cười một tiếng truyền lệnh: “Buông nàng ta ra, ta cho nàng
ấy một cơ hội.”

Tuyệt Sắc Tuyệt Tình nghe vậy liền thả Tố Nhã ra, hơn nữa còn giải cấm chế cho
nàng. Bọn họ biết rõ tu vi của Lưu Phong nên tuyệt không lo lắng Tố Nhã sẽ làm
Lưu Phong bị thương. Ngược lại còn khâm phục trí tuệ của Lưu Phong.

Tố Nhã không nghĩ Lưu Phong lại thả mình. Hai con mắt nàng nhìn thẳng vào Lưu
Phong trở thành màu đỏ tràn đầy oán hận dường như có thể hóa thành kiếm sắc
bén từ trong mắt đâm ra.

“Sát—!”

Tố Nhã bỗng nhiên gầm điên cuồng, thân mình vọt lên còn trong tay xuất ra một
trường kiếm màu đen phát ra một đạo kiếm quang ngập tràm sát khí chém thẳng
vào Lưu Phong.

Lưu Phong mỉm cười, cũng không xuất kiếm. Hắn đưa tay đón đỡ trường kiếm đang
chém tới của Tố Nhã. Một tiếng va chạm kịch liệt, Tố Nhã run lên, một cơn đau
nhới từ bàn tay truyền thẳng lên cánh tay.

Tố Nhã giật mình, không nghĩ tới thực lực của Lưu Phong đã mạnh mẽ như vậy.

Trầm ngâm một hồi Tố Nhã mamg ý niệm liều chết trong đầu. Một tiếng gầm lên,
trường kiếm lại vung lên chém Lưu Phong công tới, không ngờ chỉ chăm chăm mong
được cùng chết.

Lưu Phong âm thầm gật đầu, Tố Nhã này thật là một nữ nhân si tình. Dưới áp lực
báo thù không ngờ lại luyện được tu vi như thế. Thật sự là không tệ.

Chỉ khoảng nửa khắc, Lưu Phong đã chặn hơn mười kiếm, tuy rằng hắn lấy ngón
tay đón đỡ trường kiếm cuar Tố Nhã, nhưng lại làm Tố Nhã bị chấn động toàn bộ
cánh tay. Ngực như đang chịu đè nén đến cả thở dốc đều khó khăn.

“Cạch—!”

Lưu Phong chặt một ngón tay xuống nhưng lại bẻ gẫy trường kiếm của Tố Nhã.

Đồng thời, tay phải cầm kiếm của Tố Nhã cũng mơ hồ tóe máu, bàn tay bị dập
nát. Nàng lui ra phía sau một bước, môi run rẩy, ngực phập phồng, liên tiếp ói
ra mấy ngụm máu tươi.

“Ta muốn cùng các ngươi đồng quy vu tận—!” Tố Nhã biết mình không cách nào báo
thù, cuối cùng quyết định chuẩn bị lấy phương thức tự sát để báo thù.

“Phanh—!”

Một tiếng, sau một tiếng nổ mạnh vang lên, thân hình đẫm máu của Tố Nhã nổ
tung tóe. Cả người hóa thành một vòi máu mạnh mẽ phun tới Lưu Phong.

Lưu Phong thở dài, trên người hiện lên một đạo Thất Thải Hà quang ngăn cản vòi
máu kia mà hóa nó thành tro tàn.

Như vậy, mấy năm khổ luyện của Tố Nhã đã hoàn toàn xong đời. Đến lúc sắp chết
mà nàng cũng không biết tu vi Lưu Phong rốt cuộc thì mạnh như thế nào.

“Sao phải khổ vậy?” Lưu Phong lại thở dài sau đó hóa ra một đạo Tử Vi Linh hỏa
đốt hết những gì xung quanh bị dây máu.

Căn cứ suy tính của Thu Sương thì ba ngày sau Đại thiên kiếp tiến sẽ đến. Hôm
nay, hiện tượng thiên văn đã có dị biến, bầu trời vốn trong xanh trong nháy
mắt đã trở nên âm u. Đám mây trắng nõn lúc này lại trở nên đỏ rực, mơ hồ có
mùi tanh hôi lan đến. Quan viên các nơi cũng lần lượt báo về các hiện tương
khác thường. Có địa phương trong giếng cổ ngàn năm phun ra máu đỏ tươi. Có địa
phương, nửa đêm thường có tiếng ma quỉ gào. Có địa phương không ngờ còn sinh
ra trẻ con ba đầu. Tóm lại, khi Đại kiếp nạn đến thì dường như toàn bộ thế
giới đều đã bị một khí tức tử vong bao phủ.

Lưu Phong một mặt dặn dò lợi dụng việc nắm giữ dư luận để cho dân chúng thiên
hạ đừng lo lắng căng thẳng. Một mặt tích cực chuẩn bị nghi thức Tế Thiên vào
ba ngày sau.

Hôm nay, hắn phải nghênh đón một khách nhân trọng yếu. Đó là Thái tử đến từ
Tiên giới.