Hậu Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 1: Thiên Trúc du ký — Chương 1 Lời hứa – Botruyen

Hậu Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Chương 1: Thiên Trúc du ký -- Chương 1 Lời hứa

Hậu hoa viên Trường Xuân Đường, ngay giữa thanh thiên bạch nhật, Hoàng Hi Bình
đang ôm ấp hai mỹ nữ trong lòng. Tay trái hắn ôm kim phát mỹ nữ Mộng Cơ, tay
phải hắn ôm bạch phát mỹ nữ Lạc U Nhi. Ma trảo của Hy Bình không ngừng loạn
động trên thân thể hai mỹ nữ. Đôi môi dày của Hi Bình đang quấn lấy đôi môi
của Mộng Cơ. Lạc U Nhi tựa đầu vào ngực Hi Bình, khẽ nói: “Xấu xa, đâu cần
phải đưa bọn ta ra đây để làm việc này. Con trẻ nhìn thấy thì biết làm sao.”

“A… tại các nàng mà ta quên mất việc chính.” Hi Bình rời khỏi đôi môi của
Mộng Cơ, than một tiếng.

“Tại chúng ta? Xấu xa, chính chàng giở trò trước.” U Nhi bực mình gắt.

“Tại các nàng quá xinh đẹp, nếu không thiên tài ta sao quên việc chính được,
ha ha” Hy Bình giở ngay công phu vuốt mông ngựa.

“Hứ.. ư ư…” Lạc U Nhi rên rỉ, không biết do công phu vuốt mông ngựa của Hy
Binh khéo hay do ma trảo của hắn quá giỏi.

“Chàng có việc gì vậy?” Mộng Cơ cất tiếng hỏi.

“A… sắp tới ta sẽ đến Thiên Trúc” Hi Bình trả lời.

“Vì lời hứa với Lạc Thiên? Hay… vì Đại Ny?” Mộng Cơ nhìn vào mắt Hi Bình,
ngập ngừng hỏi.

“Vì cả hai” Hi Bình trả lời dứt khoát. Vòng tay U Nhi khẽ xiết chặt lấy Hi
Bình.

“Năm xưa, ta đã hứa sẽ đem hài cốt cha con Lạc Hùng về Thiên Trúc, Đại Ny cũng
muốn ta sang Thiên Trúc thăm nàng ấy.” Hi Bình mơ màng nói.

“Đã 5 năm rồi. Con của chúng ta cũng đã cứng cáp. Đứa lớn nhất đã 5 tuổi, đứa
nhỏ nhất cũng 4 tuổi, ta cũng có thể yên tâm.” Ngừng giây lát, Hi Bình nói
tiếp:” Ta muốn đưa tất cả nữ nhân của ta sang Thiên Trúc, muốn đưa tất cả nữ
nhân của ta đi du ngoạn cùng ta. Ha ha”

“Con mẹ nó, phải cho dân Thiên Trúc biết quyền vương ca thần ta là người như
thế nào, phải cho nam nhân Thiên Trúc biết ta thiên tài ra sao, phải cho…”
Đôi môi mềm mại của U Nhi đã lấp miệng của Hi Bình. Hy Bình thuận thế nằm
xuống. Một cuộc chiến đấu ngay trong hậu hoa viên diễn ra. Chậc, có nhi tử nào
của Hy Bình mà chạy qua thì không biết thế nào nhỉ.

Chúng nữ rất hoan hỉ khi biết Hi Bình sẽ đưa tất cả mọi người sang Thiên Trúc
du ngoạn. Chỉ có một người muốn ở nhà, đó là Vương Ngọc Phần. Nàng ta bày tỏ
muốn ở nhà để chăm sóc nhi tử, nói chưa dứt lời thì đã bị Hi Bình đè xuống,
bịt luôn cả hai miệng nàng lại. Lãnh Tinh Oánh và Phỉ Sa thấy thế cũng đòi ở
nhà. Thực đãng phụ mãi là đãng phụ, chết không đổi. Một trường chiến đấu kéo
dài suốt đêm nổ ra. Người khơi mào là Vương Ngọc Phân, kết thúc lần này là
tiểu Nguyệt.

Tình cảnh này đã diễn ra suốt 5 năm, ngày nào cũng vậy. Người ở Trường Xuân
Đường đã quá quen thuộc, từ các bà vú cho đến các gia đinh nha hoàn. Thậm chí
nếu không có âm thanh này họ lại thấy khó ngủ!

Sáng hôm sau. Trường Xuân Đường.

“Tỷ phu, người định sang Thiên Trúc à? Cho đệ theo với, sang đấy kiếm vài mỹ
nữ chơi” Hoa Tiểu Ba sau khi nghe tiểu Mạn kể chuyện, liền chạy ngay đến tìm
Hi Bình.

“Ngươi giờ là chủ nhân Trường Xuân Đường, yên phận ở nhà đi. Ta sang Thiên
Trúc, vừa để du ngoạn, vừa để thăm cố nhân.” Hi Bình trả lời.

“Cố nhân?” Hoa Tiểu Ba hỏi.

“Bố Lỗ Tư, ừ… và cả Đại Ny nữa.” Hi Bình trả lời ngập ngừng.

“Thế có thăm Thi Trúc Sinh không? Tỷ phu, đường đến Thiên Trúc có qua quốc gia
mà Thi Trúc Sinh đang trú ngụ đấy, tỷ phu có định…” Hoa Tiểu Ba chưa dứt lời
thì cảm thấy một quyền đã bay đến. Hắn vội chuyển thân né tránh. Công phu chạy
trốn của Hoa Tiểu Ba đã đạt đến mức thượng thừa. Người đời sau gọi công phu
này là ” Lăng Ba Vi Bộ”.

“Con mẹ nó, Hoa Tiểu Ba, ta sẽ biến đầu người thành cái đầu heo.” Hi Bình tức
tối lao theo.

“A..a… cứu mạng”.

Có một việc khiến Hi Bình rất đau đầu. Ai… ai bảo có nhiều thê tử, rồi có
nhiều nhi tử như vậy chứ. Hành trình sang Thiên Trúc không phải gần, không thể
dắt nhi tử đi theo được. Làm sao để có thể đi du ngoạn mà bọn tiểu tử đó không
nhõng nhẽo khóc nhè chứ.

“Cha, ta là thiên tài.” Thiên tài Hoàng Hi Bình vỗ đầu một phát, một ý tưởng
thiên tài lóe lên.

Ngay hôm sau, Hi Bình gửi mấy cậu con trai đến chỗ Độc Cô Minh, nói là đến chỗ
Minh bá bá các con sẽ thành các nam tử tuấn tú, võ nghệ tài giỏi, tương lai sẽ
là các đệ tử của Huyết Sát Môn anh hùng… bla bla bla. Hi Bình lại gửi Tuyết
Nhi và mấy đứa con gái đến chỗ Mộng Tình và Lâm Khiếu Thiên, làm nữ đệ tử của
Minh Nguyệt Phong. Mấy đứa bé hơn thì để phu phụ Hoàng Dương chăm sóc. Quả là
một ý tưởng thiên tài. Lo liệu đâu vào đấy, Hoàng Hi Bình định vài ngày nữa
lên đường du ngoạn.

Sáng hôm khởi hành. Khi Hi Bình và chúng nữ chuẩn bị lên đường, một người nam
không ra nam, nữ không ra nữ bước vào Trường Xuân Đường.

“Thánh chỉ tới.” Giọng nói the thé của Thường công công cất lên.

Nghe có thánh chỉ, Hy Bình và chúng nữ vội quỳ xuống tiếp chỉ.

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết 'Thái hậu và hoàng hậu rất nhớ công
chúa Đường Tư. Trẫm cũng có việc cần bàn với phò mã. Nay triệu phò mà và công
chúa lập tức vào cung'. Khâm thử.”

“Hắc hắc, thái hậu và hoàng hậu nhớ công chúa hay nhớ ta đây.” Hy Bình cười
gian.

Nhìn bộ mặt gian tà của Hy Bình, Đường Tư trừng mắt nhìn hắn, ra hiệu như vẻ
“đêm nay thiếp cho chàng biết tay!”

“Các lão bà, chúng ta tạm tới Hoàng thành, sau khi ta xong việc sẽ du ngoạn
đến Thiên Trúc.”