Gian Khách – Chương 2: Phía sau một trăm thiếu niên mặc áo đen – Botruyen

Gian Khách - Chương 2: Phía sau một trăm thiếu niên mặc áo đen

Thủ phủ Hà Tây Châu là thành phố lớn nhất của Đông Lâm khu. Nhưng trong thành
phố này, ngoài chuyện thường xuyên thấy một vài gã say rượu lang thang ngoài
đường, và một vài tiểu thương nhân buôn bán phi pháp, luôn luôn sợ hãi cảnh
giác canh chừng cảnh sát như những nhân vật hắc ám, chỉ còn có… cô nhi.

Đông Lâm đã từng là tinh cầu khai thác quặng mỏ giàu có nhất và đông đúc nhất
của xã hội Liên Bang. Nhưng cho dù ở nền văn minh nào đi nữa, công việc khai
thác quặng vẫn là công việc gánh chịu rất nhiều nguy hiểm. Tuy đã phát minh ra
máy tự động đào quặng, có máy vi tính điều khiển không để xảy ra sơ sót, độ an
toàn của công việc này đã được đảm bảo rất cao. Nhưng mạch khoáng trong lòng
đất thay đổi rất phức tạp, không thể nào tính toán trước được mọi biến động
của địa chất, vì vậy mà trong hàng ngàn năm khai thác khoáng sản ở nơi đây, đã
chôn vùi không ít tính mạng của những người thợ mỏ. Những đứa con của những
thợ mỏ này, đành giống như những dị vật, lang thang vất vưởng trên những con
đường của các thành thị Đông Lâm khu.

Không cha không mẹ, không cha có mẹ…, hoàn cảnh không giống nhau liền tạo ra
đám cô nhi cũng không hề giống nhau như vậy. Mặc dù Chính phủ Liên Bang đã hỗ
trợ toàn bộ chi phí sinh hoạt và học tập của những cô nhi này, nhưng không có
cách nào làm cho những đứa nhỏ này ngừng trốn học. Chưa đến tuổi được phép
uống rượu, lại bị Tâm Phiến giám sát, nên bọn chúng không thể giống như những
đám thợ mỏ chú bác, uống rượu qua ngày. Bọn họ chúng cũng không thể đi buôn
bán ở chợ đêm. Tuy chính phủ đã cấp phát một ít thức ăn hằng ngày cho bọn
chúng, nhưng với sức ăn như những con heo của đám thiếu niên đang độ tuổi ăn
tuổi lớn này, cũng không tính là đủ được, cũng không thể tiêu hóa hết mớ hóc-
môn trong cơ thể bọn chúng, cho nên bạo lực, tàn khốc, tranh đoạt địa bàn, tất
cả đều tự nhiên kéo đến…

Bảo phó cục trưởng ngữ khí âm trầm nói ra câu: 'Đám cô nhi Vương bát đản',
chính là để chỉ đám người như vậy. Đó cũng là đám người đã làm cho trưởng văn
phòng Hà Tây Châu và lực lượng cảnh sát luôn luôn phải đau đầu.

Mặc dù chúng đã phát triển thành hắc bang, nhưng vẫn còn rất nhiều biện pháp
để đối phó với bọn trẻ. Nếu chỉ dùng biện pháp đơn thuần sẽ không có hiệu quả
quá lớn, nhưng những cô nhi này có thân phận quá mẫn cảm, làm cho người khác
thật sự có chút khó khăn. Nhất là khi khoáng sản ở Đông Lâm ngày càng khô cạn,
đám cô nhi này cơ bản đều được hình thành từ một vụ tai nạn hầm mỏ cuối cùng
vào mười năm trước, mà chính lần tai nạn mỏ khoáng đó đã làm cho Đông Lâm khu
điêu đứng…

o0o

– Chúng tôi muốn xem Giản Thủy Nhi!

– Giản Thủy Nhi!

Còi cảnh sát thanh không ngừng vang lên. Cục Cảnh sát Phân cục 2 phụ trách trị
an Phố Chung Lâu – Hà Tây Châu, nhận được mệnh lệnh phẫn nộ của Phó cục
trưởng, vội dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến đây chi viện, băng qua một hơn
trăm cô nhi đang đứng chắn trên đường chạy vào khu vực trung tâm.

Đối mặt hàng rào gậy gộc và tấm chắn của các cảnh sát, đám cô nhi mặc áo đen ở
Phố Chung Lâu không một chút sợ hãi, vẫn kiên trì kêu gào liên tục, nhưng
những tấm biểu ngữ viết chữ trên đầu bọn chúng đã có phần xiêu vẹo, có phải
những đứa nhỏ này đã cảm thấy mệt mỏi?

Buồn cười nhất là, thằng bé cô nhi nhỏ tuổi nhất kia dường như hô khẩu hiệu
nhiều quá nên đã quá mệt mỏi, nhưng vẫn cố lặp đi lặp lại ba chữ ‘Giản Thủy
Nhi’, ‘Giản Thủy Nhi’, dường như ba chữ kia có ma lực vậy, nhưng lại không thể
phát ra thành tiếng…

– Hô to lên một chút cho ta!

Gã thủ lĩnh cô nhi tức giận, trừng mắt nhìn cặp mắt trong trẻo kia, rồi lại
kéo lỗ tai của thằng nhóc. Cảnh sát lúc này đã vây quanh Phố Chung Lâu, hắn
cũng cảm thấy có chút sợ hãi. Nhưng mà… Hứa Nhạc đã nói, hôm nay có ký giả
đến, cái tên họ Bảo kia nhất định không dám làm gì. Nhưng mà, có chắc chắn hắn
không dám làm gì không? Hứa Nhạc đã có khi nào phán đoán sai chưa? Vừa nghĩ
tới người kia, gã thủ lĩnh cô nhi nhất thời ưỡn thẳng ngực lên một chút, dũng
khí lại tăng thêm vài phần, vẻ mặt bi phẫn càng tăng thêm một chút, quay mặt
về phía màn hình camera ở phía sau hàng rào cảnh sát cao giọng hô:

– Chúng tôi muốn xem 23 kênh Liên Bang!

Một trăm thiếu niên cùng bi phẫn yêu cầu, đối kháng với chính phủ Liên Bang ở
đầu đường, nhưng mục đích chỉ vì xem TV, đây là… loại cảnh tượng vớ vẩn đến
thế nào đây.

Nhưng Bảo Long Đào không cho rằng đây là chỉ là trò đùa, cũng không cho rằng
đây chỉ là chuyện vớ vẩn. Bởi vì khi hắn nghe được cái tên ‘23 kênh Liên Bang’
và ‘Giản Thủy Nhi’, hắn đã biết, ngày hôm nay đám cô nhi này đúng là làm thật.

Từ khi Châu trưởng văn phòng không có cách nào chống lại sự kêu gào và âm thầm
uy hiếp của mấy vị Ủy viên Đài truyền hình Hà Tây, Bảo Long Đào đã biết ngày
này chắc chắn sẽ đến. Trên thực tế, khi Châu trưởng văn phòng ra mệnh lệnh cho
Cục cảnh sát, dựa vào Điều lệ an toàn về điện tín, tìm ra một cái cớ nào đó,
tạm thời đình chỉ không cho Hà Tây Châu tiếp thu tín hiệu truyền hình 23 kênh
của Liên Bang, Châu trưởng văn phòng cùng với những quan chức của Cục cảnh sát
đã nhận được hơn một nghìn phong thư kháng nghị.

Nội dung trong những bức thư kháng nghị này cũng giống như yêu cầu ngày hôm
nay của đám cô nhi, bọn họ đều muốn được xem 23 kênh truyền hình ở Tinh Quyển
Thủ Đô đã bị cắt tín hiệu từ hơn 2 tháng trước. Nhưng quan trọng chính là, bọn
họ muốn xem Giản Thủy Nhi …

Bảo Long Đào cũng đã xem qua bộ phim truyền hình ăn khách kia, cũng biết được
cái cô Giản Thủy Nhi đóng vai một vị thượng tá trên một chiến hạm kia có sức
lay động lòng người như thế nào. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đáng yêu giống
như một bức tranh, mái tóc mềm mại màu tím, thân hình nhỏ nhỏ xinh xinh trong
bộ đồng phục anh vũ, cặp mắt trong sáng non nớt, trông rất giống con gái của
mình a. Chỉ là nàng so với con gái của mình còn xinh đẹp hơn nhiều…

Chợt rùng mình một cái, Bảo Long Đào từ trong thất thần tỉnh lại, lúc này mới
chú ý nữ ký giả ở bên cạnh đang không ngừng quay camera và nói cái gì đó.
Chiếc camera đang ở trên vai của nàng, quay về phía đám cô nhi có vẻ mặt vô
cùng bi phẫn. Trong khóe mắt của nữ ký giả kia đang có vẻ tươi cười, lộ ra một
tia hạnh phúc khi thấy người khác mắc nạn.

Quan hệ giữa Ban Tin Tức và Trung Tâm Phát Hành đã kém tới mức này rồi hay
sao? Trong lòng Bảo Long Đào có chút phiền muộn thở dài một tiếng. Mấy vị quan
chức cấp cao của Đài truyền hình Hà Tây vì muốn bảo hộ các kênh truyền hình
của mình, đã không tiếc bỏ ra số tiền cực lớn, đưa ra một lý do cực kỳ hoang
đường, tạm thời đình chỉ không tiếp tục phát 23 kênh của Liên Bang. Ai mà ngờ
cùng ở trong một Đài truyền hình, Ban Tin Tức, thuộc quyền quản lý của Ủy ban,
lại luôn luôn muốn đi sau lưng đâm bọn họ một đao.

Không phải là người Đông Lâm, tất nhiên không thể biết được TV đối với bọn họ
có ý nghĩa như thế nào. Còn 23 kênh Liên Bang đối với những người đó mà nói,
chẳng có ý nghĩa gì. Giống như Bảo Long Đào đã từng nói ra một câu ác độc,
‘Cuộc sống của ngu dân, có phim truyền hình xem là đủ rồi!’, đám công dân đang
phải trải qua sự tĩnh mịch lạnh lẽo ở Đông Lâm, tìm kiếm những điều tốt đẹp
trên TV, sớm đã thành tập quán của người Đông Lâm. Huyễn tưởng tốt đẹp chính
là tự do. Tự do đối với bọn họ mà nói, cũng giống như dầu, muối, dấm, tương…
trong một bữa ăn, không thể nào thiếu được.

Giản Thủy Nhi… Khuôn mặt luôn luôn lãnh khốc của Bảo phó cục trưởng chợt
hiện lên một nụ cười ấm áp, đám cô nhi đáng ghét đang đứng giữa đường kia thật
ra cũng không phải quá ghê tởm. Nhưng điệu cười của hắn chỉ thoáng qua rồi lại
vụt tắt.

Những tên cô nhi đáng ghét kia hôm nay lại làm mình quá mất mặt. Tất cả những
việc hôm nay mà đưa lên bản tin truyền hình, Ban Tin Tức và Trung Tâm Phát
Hành của Đài truyền hình tất nhiên sẽ phát sinh mâu thuẫn, nhất định sẽ ầm ĩ
đến tai Châu trưởng văn phòng, thậm chí đến cả Ủy Ban, đến lúc đó liệu mình có
bị đưa ra làm người chịu tội thay?

Cặp mắt của Bảo Long Đào híp lại, chậm rãi lướt qua đám cô nhi đang hưng phấn
hô khẩu hiệu, hình như đang muốn tìm kiếm một cái gì đó. Đám cô nhi này sao có
thể biết được hôm nay mình sẽ dẫn nhóm ký giả này đi tham quan? Bọn chúng muốn
náo loạn đến cùng như vậy là vì cái gì? Chẳng lẽ thật sự là vì cái tên Giản
Thủy Nhi thôi sao? Giản Thủy Nhi đối với những cô nhi này mà nói, giống như là
tiểu tiên nữ ở tiên giới xa xôi, không đủ để cho những đứa trẻ này có lá gan
lớn như vậy được.

Sự việc hình như có chút thú vị, có cảm giác dường như có người đang đứng đằng
sau điều khiển tất cả những việc này. Nếu như thực sự sau đám cô nhi này có
người nào đó chống lưng, chẳng lẽ người đó có thể biết chính xác Ban Tin Tức
và Trung Tâm Phát Hành của Đài truyền hình có mâu thuẫn, nên mới làm ra vụ náo
loạn ở Phố Chung Lâu này để tạo ra một tin tức mới?

Bảo Long Đào cảnh giác nhìn quanh, ánh mắt hắn nhìn vào khuôn mặt đang đỏ bừng
bừng của gã thủ lĩnh đám cô nhi. Hắn biết rõ thằng nhóc ngang tàng mới 16 tuổi
này, nó là một nhân vật hung hãn, gọi là Tiểu Duy ca. Nhưng Tiểu Duy Ca chắc
chắn không dám ở trước mặt mình kiêu ngạo như thế.

Đột nhiên trong lòng hắn chợt động, hướng theo ánh mắt Tiểu Duy Ca, nhìn về
phía một góc khuất của Phố Chung Lâu.

Nhưng… nơi đó không có gì cả.