Đợt Thực Tập Ở Nông Thôn – Chương 42: – Botruyen

Đợt Thực Tập Ở Nông Thôn - Chương 42:

Chương 41. Ly biệt

Trần Ly đem cái mông vểnh lên hướng về phía Đinh Hạo, nhưng vẫn không yên tâm quay đầu lại hỏi ' em vừa làm anh đau à? '

Đinh Hạo ôm cái mông Trần Ly, côn thịt thẳng đứng cọ vào miệng động huyệt Trần Ly, ma sát vào nó. Khi Đinh Hạo hơi ưỡn eo, côn thịt đã hoàn toàn nằm trong cái lỗ nhỏ ẩm ướt. Hôm nay, lỗ nhỏ của Trần Ly tạo cho hắn một cảm giác mới lạ. Cái lỗ nhỏ dường như liên tục vặn vẹo, xoa bóp côn thịt của Đinh Hạo, hắn cảm thấy rất thoải mái.
' Ô … ' Đinh Hạo cùng Trần Ly đồng thời hô dài một tiếng.

' Không có gì, chỉ là, đại côn thịt của anh muốn chơi em. ' Đinh Hạo cúi người xuống, vươn tay túm lấy hai bầu vú đang rủ xuống của Trần Ly. Đồng thời, cái mông liên tục xô đẩy, liên tục trừu sáp.

' A … Hôm nay thật khác lạ … A … ' Đinh Hạo nhẹ nhàng di chuyển, Trần Ly hét lên.
' Có chuyện gì vậy? '

' Cảm giác, cảm giác ngày hôm nay đặc biệt phấn khích. ' khi Đinh Hạo đâm thật sâu vào bên trong, Trần Ly vặn mông và để côn thịt của Đinh Hạo khoanh tròn trong cái lỗ nhỏ của cô ấy, nó cũng kích thích cô ấy phát ra những tiếng kêu rên rỉ.
' anh cũng cảm thấy đặc biệt dễ chịu. ' Đinh Hạo vừa nói, hai tay ôm lấy cái mông Trần Ly, mãnh liệt đâm vào, nhanh chóng trừu sáp.

' A … Rất thư thái, em, em không được … '

Dưới sự thúc đẩy của Đinh Hạo, Trần Ly lại lần nữa trượt xuống. Hắn phải nhấc cô ấy lên một chút và để phần thân trên của cô nằm trên cửa. Thực ra, Đinh Hạo cảm thấy ngày hôm nay đặc biệt phấn khích. Làm tình trong không khí thoáng đãng, sự mát xa trong lỗ nhỏ của Trần Ly, sự kích thích của cặp mông trắng của cô ấy làm cho côn thịt của Đinh Hạo căng phồng hơn.
Đinh Hạo nhanh chóng kéo vào, Trần Ly cũng rât nhanh liền không thể chịu đựng nổi, cái bụng dưới ngay sát lỗ nhỏ liên tục co thắt, cao trào. Đinh Hạo không biết rằng quy đầu sưng lên khi hắn ở trạng thái xuất tinh, hay là lỗ nhỏ của Trần Ly sau khi cao trào liền bị thu hẹp. Khi côn thịt của Đinh Hạo chạm đến điểm sâu nhất trong lỗ nhỏ của Trần Ly, có một cái gì đó quấn chặt chẽ, ôm lấy con cu của hắn, từng cái lướt qua. Mỗi lần lại làm Trần Ly không tự chủ được phát ra những tiếng rên rỉ, như thể đang khóc. Nó cũng làm cho Đinh Hạo phấn khích không thể kiềm chế.
Trong tiếng rên rỉ như ca hát của Trần Ly, Đinh Hạo mạnh mẽ đẩy một lúc rồi đâm sầm xuống vực sâu nhất cô ấy, xuất tinh. Sau khi xuất tinh, cả hai bọn họ co giật như bị cơn động kinh một lúc rồi mới dừng lại.
……….
Ngày hôm sau khi trời vừa sáng, Đinh Hạo và Trần Ly cùng thức dậy. Sau khi rửa mặt, cả hai người chờ ở lối vào làng. Vì Đinh Hạo đã đồng ý, hắn sẽ gửi Hổ Tử lên trên quận bằng cách đi nhờ xe.
Vào sáng sớm, nhiệt độ ở ngôi làng miền núi rất thấp. Trần Ly cóng đến khuôn mặt ửng đỏ và đứng yên ở một chỗ giậm chân. Đinh Hạo thấy cảnh này, hắn tiến lên âu yếm ôm Trần Ly từ phía sau. Trần Ly cũng dựa vào vòng tay của hắn, Đinh Hạo cúi đầu ngửi mùi hương của tóc cô ấy, và đâm vào cổ cô ấy bằng một cái cằm không cạo sạch râu lắm. Trần Ly mỉm cười và co cơ thể lại để tránh nó, sau đó dùng khuôn mặt êm ái nhẹ nhàng cọ vào mặt hắn. Đôi mắt to đầy ý cười, biểu cảm rất thú vị.
Một người phụ nữ đang yêu.
Sau khi chờ đợi một lúc lâu, Hổ Tử đã đến,với một ít hành lý đơn giản. Lan Lan đi theo Hổ Tử như một cái đuôi nhỏ. Đinh Hạo không biết rằng có phải vì cuộc chia tay sắp tới không. Mà cả hai người bọn họ dường như có chút ảm đạm, đôi mắt của Lan Lan đã hơi đỏ.
” Này, đến đây sớm như vậy sao, có làm phiền hai người ân ái không vậy. ” Hổ Tử nâng cao tinh thần và nở một nụ cười với Đinh Hạo.
“Không có gì cả.” Dưới sự khăng khăng của Trần Ly, Đinh Hạo cũng buông cô ấy ra và trả lời cùng một lúc.
Hổ Tử nhìn lại Lan Lan và nhẹ nhàng giúp Lan Lan sửa lại mấy sợi tóc vương vãi bên tai. Hắn ta nói: ” Quay về đi. Nếu trong nhà có gì đó không ổn, thì phải nói cho hai người bọn họ. “
Đôi mắt Lan Lan Lóe lên những giọt nước mắt, hàm răng cắn chặt môi dưới, và cô gật đầu, gật đầu. Nhưng Lan Lan không có quay lại và rời đi, mà cô giúp Hổ Tử sửa sang lại quần áo cho gọn gàng, nhiều lần. Hổ Tử không nói nữa, hắn im lặng nhìn Lan Lan và hết lần này đến lần khác dặn dò Lan Lan phải chăm sóc bản thân thật tốt.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, Đinh Hạo cũng cảm thấy trong lòng có một chút bị chặn lại. Đôi mắt của Trần Ly cũng có một chút đỏ. Đợi một lúc trong sự im lặng, ánh sáng đã xuất hiện ở phía chân trời. Đinh Hạo nhìn một lúc, nếu còn tiếp tục bị trì hoãn, thì sẽ bị lỡ chuyến mất. Đinh Hạo phải nói to: “Ho … này, Hổ Tử, nhìn kìa, mặt trời sắp lên rồi, thời gian không còn sớm, chúng ta hãy đi thôi.” ” ừ. ” Hổ Tử nhẹ nhàng trả lời, nhưng không nhìn lại. Anh nhẹ nhàng chạm vào đầu Lan Lan, như an ủi một đứa trẻ. Sau đó nhấc hành lý và họi Đinh Hạo bước ra ngoài.
Đi thật xa, nhưng họ vẫn có thể thấy hai bóng dáng đang đứng ở cửa ngôi làng. Lan Lan vẫn đứng đấy chờ đợi với ánh mắt mong mỏi. Mặc dù Đinh Hạo không thể nhìn thấy nó, nhưng nó đã thâm nhập sâu vào trái tim hắn. Làm hắn đột nhiên nghĩ về bài thơ ” Ký viễn ” của Đỗ Mục.
Mây biếc bồng bềnh dãy núi xa
Đem thanh tuyết trắng phủ la đà
Tương tư muốn gởi trăng ngàn dặm
Tàn chiếu mưa khe lất phất sa
Nơi đây sẽ là ngôi nhà của hắn?
………….
Phải mất một thời gian dài đi đường, cho đến khi hai người bọn họ cảm thấy cơ thể hơi nóng mới chậm tốc độ lại. Mặt trời đã lên, ngắm ánh nắng rực rỡ vào buổi sáng, cảm giác kìm nén đã phần nào được cải thiện. ” Hổ Tử, ngươi có thực sự muốn từ bỏ không? ” Đinh Hạo vốn không nói gì cả, nhưng hắn rất khó chịu, và hận không thể hét lên với Hổ Tử.
” Hơi một chút. ” Hổ Tử không nhìn hắn như thường lệ, rồi phản bác, mà thẳng thắn thừa nhận.
” Ài … “
Sự thẳng thắn của Hổ Tử làm Đinh Hạo hơi xấu hổ. Sau một hồi suy nghĩ, Đinh Hạo tiếp tục nói: ” Không phải chỉ là đi ra ngoài một lúc sao? Ngươi cũng có thể tìm được một công việc trong huyện, chỗ đấy cũng gần nhà mà.”
” trong huyện thì thế nào chứ? Chỉ là cái rắm lớn hơn một chút, quanh năm suốt tháng cũng làm vất vả, chống bao tải không thể nhìn thấy mặt trời. ” Hổ Tử dường như đã nghiên cứu vấn đề này và tự tin trả lời các câu hỏi.
” Ồ, trên thực tế, bên ngoài cũng không tốt lắm. ” Đinh Hạo nắm lấy đầu mình và nói.
Đinh Hạo có chút chột dạ. Mặc dù hắn đã nhận được nền giáo dục hiện đại từ các thành phố lớn, nhưng cuối cùng lại chạy về vùng quê nghèo này để phát triển. Còn Hổ Tử lại sinh ra và lớn lên ở đây, không có văn hóa, nhưng dũng cảm đi ra ngoài. Thật đáng xấu hổ!
Hổ Tử nhìn Đinh Hạo và dường như thấy suy nghĩ của hắn. Hổ Tử mỉm cười và nói, ” t a chỉ ra ngoài và nhìn nó một chút thôi. Có lẽ t a sẽ trở lại sau hai ngày nữa. ”