Dị Hạ Loạn Thiên – Chương 17: Vô Nguyệt 1 – Botruyen

Dị Hạ Loạn Thiên - Chương 17: Vô Nguyệt 1

Trở về hiện tại, tên áo choàng đen kia thấy đồng bạn bị giết thì gào lên giận dữ, hắn biết Trần Nhược Trí khó chơi nên chuyển hướng tấn công sang tông chủ Tinh Nguyệt tông.

Bàn tay hơi nắm lại, một chiếc nguyệt đao cũng xuất hiện trên tay hắn, đồng thời từng vòng nguyệt nhận cũng lơ lửng xung quanh, ánh sáng ảm đạm không thể lóe lên trong màn tối.

Tông chủ Tinh Nguyệt tông từ lúc tấn công đến khi trúng “Vô Nguyệt” thì nàng vẫn lơ lửng tại chỗ, tinh thần cảnh giác mà nhìn xung quanh, trong khí hải, từng nguyên kỹ được tạo hình sẵn sàng cộng hưởng với bên ngoài.

Chợt, cảm giác lạnh gáy làm da đầu nàng tê rần. Trong màn đêm đen kịt, không thể biết đối thủ tấn công hướng nào, mĩ phụ không dám chủ quan tấn công.

“Nguyệt Bì”, tức thì một màng sáng bao bọc toàn thân nàng, ngay lúc màn sáng vừa xuất hiện, một lưỡi đao từ phía sau tiến đến sau lưng của nàng, mục tiêu là trái tim.

Mũi đao và màn sáng va chạm nhau, không có âm thanh của hai vật đụng chạm, cũng không có tia lửa lóe lên. Chỉ đơn giản mũi đao không tiến thêm được thôi.

Tại thời điểm chạm nhận được, tông chủ Tinh Nguyệt tông cụ hiện trên tay một thanh nguyệt đao, màn sáng cũng được triệt tiêu đi.

Cánh tay nàng phát lực, eo nhỏ dồn sức xoay người, ánh trăng mờ va vào nhau, kẻ sau biết không phải đối thủ, hắn nhanh chóng lui lại. Miệng lớn tụng niệm: “Huy Nguyệt”, không thứ gì phát sinh nhưng thực tế Huy Nguyệt nguyên khí đã tạm thời gia trì trên thân hắn.

Thực tế những kẻ cuồng đồ này không tu luyện theo nguyên bản, bọn chúng có thể sử dụng nguyên kỹ của Khí Hải cảnh nhưng không có nhục thân mạnh mẽ của Khai Nguyên cảnh, vĩ lẽ đó mà lực lượng cơ thể của tên áo choàng đen không thể đấu lại tông chủ Tinh Nguyệt tông.

Ngay lúc hai người giao chiến thì ở một bên khác cũng có một trận nghiền ép. Có một sự khác biệt khá lớn giữa nguyên kỹ đơn mục tiêu và nguyên kỹ đa mục tiêu. Đơn giản là người sau chỉ có thể dùng một nguyên kỹ duy nhất, còn người trước có thể cử dụng nhiều nguyên kỹ.

Ví như tông chủ Tinh Nguyệt tông, nàng lơ lửng là nhờ nguyên kỹ, vì thế khi sử dụng nguyệt đao thì nàng phải bỏ đi nguyệt bì. Nhưng trên thực tế Huy Nguyệt nguyên khí cũng không mạnh mẽ như vậy.

Nếu không hai mĩ nhân Trần Nhược Trí đang nuôi nhốt đã không chuyển tu rồi, lý do duy nhất là nơi này tràn ngập ngụy Huy Nguyệt nguyên khí, tuy là giả nhưng dù vẫn có tác dụng tăng phúc.

Ả trung niên nhân lúc này cũng vậy, nàng ta sử dụng nguyên kỹ đa mục tiêu vì thế không thể dùng nguyên kỹ khác, hơn nữa “Vô Nguyệt” có thể làm mù kẻ địch đấy, nên nàng vẫn đứng đó xem trò vui.

Trần Nhược Trí bình thản đi đến trước mặt nàng, kẻ sau vẫn đang xem hai người trên không chiến đấu mà không chú ý tai họa sắp tới.

Chỉ nghe thấy Trần Nhược Trí phát âm một chữ “Vỡ”, tại khoảnh khắc đó thân thể nữ trung niên như cốc thủy tinh gặp lạnh đột ngột, tức thì cơ thể nàng nhanh chóng rạn vỡ, không chỉ vậy, xương cốt, nội tạng nàng cũng theo tiếng nói mà rạn vỡ theo, trái tim trướng lên, lá phổi tràn khí.

Tiếp theo là máu của nàng cũng theo đó vỡ ra thành hồng cầu, bạch cầu, … sau cùng là toàn cơ thể nàng tan biến như chưa từng tồn tại.

“Vô Nguyệt” Mất người chủ trì mà biến mất, trả lại bầu trời ánh nắng chan hòa.

Tất cả chỉ là thoáng chốc, ngay cả tên áo choàng đen vừa lui lại chưa hiểu chuyện gì thì thân hình đã lộ diện trước lưỡi đao của tông chủ Tinh Nguyệt tông, máu tươi bắn tung tóe, thân nửa người hắn bị chặt đôi, ý thức lúc này mới nhận được sự đau đớn.

Nhưng đã muộn, đôi mắt hắn mờ đi, tròng mắt giãn ra, hình ảnh cuối cùng hắn thấy là bản thân càng gần với mặt đất. Rầm rầm, hai nửa thân thể lăn lóc trên tế đàn, máu tươi chảy lênh láng.

Mĩ nhân của Tinh Nguyệt tông mới hạ người xuống, theo thân thể nàng là từng chiếc nguyệt nhận xuất hiện chém giết những kẻ còn lại.

Trong chiến đấu, nói nhiều vô ích, thậm trí nói chuyện với kẻ địch là sáng tạo cơ hội cho hắn, vì thế vừa rồi cả hai phe đều yên lặng chiến đấu.

Nàng hướng Trần Nhược Trí nói: “Tiếp tục truy quét sao, ta thấy để đám đệ tử thanh tràng là đủ”. Trần Nhược Trí cũng không phản đối: “Ừm, nhưng phải phá hủy tòa tế đàn này”.

Tông chủ Tinh Nguyệt tông gật đầu, nàng biết sự nguy hiểm của tòa tế đàn này, nó có thể mê hoặc nhân tâm, vặn vẹo suy nghĩ.

Ngay lúc hai người đang trao đổi, tòa tế đàn hơi run lên một chút, hoa văn trên tế đàn lần lượt sáng lên từ thấp đến cao. Một giọng nói không phân giới tính vang lên: “Kẻ nào hiến tế sinh mạng cho ta, nói ra mong muốn của ngươi”.

Trần Nhược Trí vẻ mặt cổ quái nhìn mĩ nhân bên cạnh, người đẹp cũng bất giác nhìn về hắn. Tức thì thanh âm trong miệng Trần Nhược Trí thoát ra: “Toái”. Toàn bộ tế đàn chỉ trong một phần nghìn giây nứt vỡ rồi hóa thành bụi phấn tán biến trong không khí.

Tông chủ Tinh Nguyệt tông không thấy gì cả, nàng còn chưa kịp chớp mắt thì tòa tế đàn đã tan biến như chưa từng tồn tại, nàng đang nghi ngờ chẳng lẽ vừa rồi là ảo ảnh.

Trần Nhược Trí quay về phía nàng: “Ta về trước, việc còn lại nhờ tông chủ ngài’. Dứt lời hắn phiêu di mà đi, để lại tông chủ Tinh Nguyệt tông bối rối đứng đó.

Nàng còn phải tìm hai nữ đệ tử nữa, a, không, việc này để trưởng lão dưới quyền tìm được rồi. Nghĩ xong nàng cũng dời đi.

Đệ tử hai tông khi được truyền lệnh thì nhanh chóng càn quét chiến trường, dù sao đây cũng chỉ là cứ điểm nhỏ của Hắc Dạ giáo, đa phần là tín đồ, số ít có thể sử dụng nguyên kỹ thì bay màu từ trước nên việc này cũng rất dễ dàng.

Bất ngờ bọn hắn tìm được năm đệ tử Tinh Nguyệt tông bị giam giữ trong một căn hầm, tra xét một hồi mới rõ năm nàng bị bắt từ ba năm trước.

Sự việc có lẽ kết thúc tốt đẹp, nhưng không phải như thế, Trần Nhược Trí chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hắn lên kế hoạch sẽ làm Tinh Nguyệt tông chủ bị thương nặng, sau đó cứu nàng, về sau nàng sẽ nợ hắn một ân tình. Nào ngờ đám Hắc Dạ giáo này quá yếu đuối đi.

Tìm gặp Trần Minh Trí, hắn mới hỏi: “Cha, người biết đám Hắc Dạ giáo có thể sử dụng Huy Nguyệt nguyên khí từ trước sao?”.

Trần Minh Trí cũng không giấu diếm mà nói: “Ta chỉ biết bọn chúng bắt đầu truyền giáo từ lăm năm trước, còn cái sau ta không rõ. Ừm, nếu không có việc này ta cũng định càn quét chúng rồi”.

Trần Nhược Trí đăm chiêu hồi lâu, sau cùng chào hắn mà đi. Trên đường rời đi, gió từng đợt thổi qua gương mặt non nớt, tóc dài phiêu diêu. Đám đệ tử từ xa nhìn lại, có sùng bái, có ngưỡng mộ.

Hắn không bận tâm lắm, bước chân bình thản hướng về phía trước, thân hình dần dần rời khỏi mặt đất rồi bay vút lên không trung.

Điểm đến của hắn là Tinh Nguyệt tông, dù sao hắn chỉ có danh Đạo Đài cảnh còn thực tế vẫn chỉ là Khí Hải tầng chín nhưng mạnh hơn tầng chín rất nhiều mà thôi.

Khi sơn môn Tinh Nguyệt tông đã ở rất gần, Trần Nhược Trí nhìn thấy một nữ nhân trung niên, gương mặt tròn tròn phúc hậu đứng đó như chờ hắn.

Vừa lúc mũi chân chạm nền đá, nữ nhân kia đã lên tiếng: “Ngài có phải Trần đại nhân của Thiên Hưng tông phải không?”. Thấy hắn gật đầu khẳng định, nàng mới nói tiếp:

-Tông chủ ra lệnh cho ta ở đây đón ngài, mời ngài cùng ta nhập tông

Trần Nhược Trí ừm một tiếng rồi hỏi: “Không biết đạo hữu là gì ở Tinh Nguyệt tông”.

Nàng không dối gạt mà nói: “Ta là một trong năm trưởng lão của bản tông”. Hai người từ từ đi vào Tinh Nguyệt tông, thỉnh thoảng vị trưởng lão kia giới thiệu cho Trần Nhược Trí kiến trúc ven đường. Nào là phòng ốc, dược viên, hình đường,… cái gì Thiên Hưng có thì Tinh Nguyệt tông cũng đủ cả, chỉ khác vẻ ngoài mà thôi

Rất nhanh hắn đã gặp được Tinh Nguyệt tông chủ, chỉ thấy một mỹ nhân mặc hồng y đang yên vị trên bậc cao nhất của đại điện.

Từng chiếc cột cỡ hai người ôm được dựng ở bốn góc, rèm đỏ phủ khắp nơi, sàn điện cũng được phủ một lớp thảm nhung, chính giữa mà một lỗ hổng để hứng ánh trăng buổi đêm.

Nó trang trọng nhưng không dung tục, nhã nhặn nhưng vẫn rất kiêu sa.

Tông chủ Tinh Nguyệt tông thấy hắn thì đứng lên ra hiệu mời hắn thượng tọa, một nữ đệ tử dâng trà sau đó nhanh chóng lui xuống.

Lúc này Trần Nhược Trí mới nói: “Không biết quý tông chủ đã suy nghĩ xong chưa?”.

Phía trên đài, hồng y nữ nhân hé môi thơm: “Ta đã nghĩ kỹ, ta không đồng ý, đạo hữu phân chia vậy là chưa hợp lý, tại sao tài vật của Hắc Dạ giáo bọn ta chỉ được ba phần! Trong khi quý tông cũng không xuất lực bao nhiêu”.

Trần Nhược Trí cười hiền lành nhìn nàng: “Vậy ai là người xốc nổi xông lên trước để rồi dính nguyên kỹ, ai là người giải cứu quý tông chủ? Nếu ta không ở đó liệu đạo hữu còn ngồi đây cò kè mặc cả sao?”.

Mĩ nhân cũng biết mình đuối ý, nàng hơi hạ giọng:”Nhưng ba phần quá ít, tối thiếu năm phần!”. Nàng nghĩ thầm: chút nữa hắn phản đối hạ xuống bốn phần là được.

Trái ngược với suy tính của nàng, Trần Nhược Trí lại khẳng khái đồng ý: “Được, năm thì năm, nhưng có một điều kiện”.

“Điều kiện gì?”. Tông chủ Tinh Nguyệt tông vội vã hỏi. Trần Nhược Trí cũng không lằng nhằng mà nói thẳng: “Ta muốn quan sát nguyên khí trấn tông của quý phái!”.

Người nghe hắn nói vậy thì biến sắc, muốn phản đối thì hắn ngắt lời: “Ta chỉ muốn biết vì sao Hắc Dạ giáo có thể kêu gọi nguyên khí từ hoa văn mà thôi. Nên phải xem căn nguyên ở đâu, nếu tương lai tông ta cũng bị mô phỏng thì ta còn ứng đối”.

Tông chủ Tinh Nguyệt tông hơi giãn lông mày, tay nhỏ thả lỏng, nàng nói: “Cái này có thể, nhưng phải cách năm trượng”. Trần Nhược Trí sảng khoái đồng ý.

Đi đến tòa chủ điện cao nhất, một khối màu trắng bạc liên tục biến đổi hình dạng, Trần Nhược Trí biết thứ mình cần là đây. Người đi trước nhanh chóng giới thiệu, ra hạn nửa tiếng phải xong việc rồi đứng chếch sang một bên nhìn chăm chú.

Lúc trước Trần Nhược Trí biết khi đến Đạo Đài phải dung luyện với các nguyên khí có hình thái ngũ hành, ban đầu hắn nghĩ phải hấp thu chúng vào cơ thể.

Nhưng điều này lại xung khắc với nguyên tắc một người chỉ được sở hữu một nguyên khí. Cho đến mấy môn trước, khi thấy những hoa văn kia thì hắn hiểu, không phải hấp thu mà là thấu hiểu, hiểu được kết cấu, cách thức vận hành,.. của nguyên khí đó.

Từ đó hoàn thiện nguyên khí bản thân, khiến nó trở nên toàn diện hơn. Còn vì sao phải là hình thái ngũ hành, hắn đoán là hợp với ngũ tạng của sinh vật: Tâm, can, tỳ, phế, thận.

Nhìn và cảm nhận, hắn nắm bắt được gì đó, nhưng lại không thấy gì cả, nửa giờ trôi qua như nước chảy. Trần Nhược Trí từ biệt rời đi.

Trở về thuyền nhỏ, Trần Nhược Trí đã thấy Dương Sơ Vân và Triệu Uyển Nhi đang ngồi trò chuyện với nhau, thấy hắn đi tới, hai nàng hơi đứng dậy.

Triệu Uyển Nhi hơi đỏ mặt: “Ngươi đã trở về!”. Người sau gật đầu rồi ngồi xuống.

Hai ngày qua tác gặp biến cố trong học tập nên không chuyên tâm viết được, các bác thông cảm!!!