Đế Tôn – Chương 2: Giai nhân tuyệt sắc – Botruyen

Đế Tôn - Chương 2: Giai nhân tuyệt sắc

Tình huống này lại xuất hiện!

Giang Nam đột nhiên tỉnh lại vào canh bốn giữa đêm, toàn thân hắn lúc này cảm
thấy bủn rủn không còn chút sức lực, thậm chí thấy rét lạnh, cơ thể bây giờ
yếu ớt hơn không ít so với ngày hôm qua, trong lòng Giang Nam lúc này không
khỏi cảm thấy hơi hoảng hốt, vội vàng điều chỉnh lại hô hấp.

Trong vòng một đêm tu vi của hắn rớt xuống bốn thành, loại tình huống như thế
này không chỉ xuất hiện một lần, trong khoảng thời gian gần đây, sau mỗi lần
tỉnh dậy hắn đều phát hiện thân thể của mình bị suy yếu, tu vi bị hao tổn rất
nhiều!

“Mình đã tu luyện tới đỉnh phong cảnh giới thứ ba trong mười tầng cảnh giới,
xương đồng da sắt, nóng lạnh bất xâm, theo lý thì thân thể phải càng ngày càng
cường tráng, khí huyết tràn đầy, âm tà bất xâm, đừng nói là bệnh tật, cho dù
là cô hồn dã quỷ cũng sẽ bị dương khí đậm đặc của mình bức lui, không dám lại
gần! Chẳng lẽ nguyên nhân là do mình suy diễn tâm pháp tầng thứ tư của Giang
Nguyệt Phá Lãng quyết?”

Giang Nam hơi nhíu mày suy nghĩ, đột nhiên hắn chú ý tới một ít lông vụn ở
trong phòng, hắn kêu nhỏ một tiếng rồi cúi người nhặt lên, khi thấy nhúm lông
này có dấu vết bị thiêu trụi thì trong lòng của hắn không khỏi giật mình kinh
ngạc.

“Đây là… lông con tiểu hồ ly kia!”

Giang Nam lúc này mới để ý thấy hôm nay con tiểu hồ ly không có ở trong phòng,
chỉ có một ít lông rơi vãi khắp nơi, giống như đang trong giai đoạn rụng lông
thay da vậy!

“Chắc là Trụ Tử nói đúng, con hồ ly ta mua ở chợ ắt hẳn thành tinh rồi? Tu vi
của ta mấy ngày hôm nay không tiến mà lùi hẳn không phải là do tâm pháp có vấn
đề mà là do con hồ yêu kia hấp thu dương khí của ta mà ra!”

Trong mắt Giang Nam lóe lên tia sáng, choàng thêm áo khoác lên mình, hắn đi
theo vết lông rơi rớt trên mặt đất ra bên ngoài. Ánh trăng như nước chiếu
xuống khiến không gian tĩnh lặng đến đáng sợ, bây giờ đang trong thời khắc
chuyển giao giữa mùa thu và mùa đông, không khí lạnh thấu xương, lúc này mặt
trăng chưa xuống mặt trời chưa lên, cả không gian như chìm vào trong một mảng
bóng tối vô tận.

Giang Nam không hề cảm thấy bối rối chút nào, khuôn mặt của hắn lúc này lộ ra
vài nét non nớt, chung quy hắn vẫn chỉ là một thiếu niên mười bốn tuổi, chỉ vì
chạy nạn mà nhìn quen với cảnh núi thây biển máu, quen với việc ma quỷ yêu
quái hoành hành ăn thịt người mà thôi, đến hôm nay hắn đã sớm luyện thành một
trái tim sắt đá, cho dù trời sập cũng không khiến cho hắn biến sắc.

Gió rét thổi tới, luồn lách qua từng ngôi nhà, từng ngõ ngách trong cái xóm
nghèo tồi tàn rách nát tập trung nô bộc vương phủ.

Giang Nam lấy lại bình tĩnh rồi cất bước ra bên ngoài thành, chỉ thấy ánh
trăng chiếu xuống như nước thủy triều giống như bị thứ gì đó hấp dẫn tập trung
lại một chỗ, ánh trăng trong phạm vi mười trượng xung quanh ngưng tụ đến nỗi
dùng mắt thường cũng có thể thấy được, toàn bộ ánh sáng đó dường như đều tập
trung về phía bờ sông.

Bờ sông lúc này giống như là vùng đất hội tụ của ánh trăng, bên bờ sông một cô
gái đang ngồi đưa lưng về phía hắn, mái tóc dài đen nhánh như thác nước theo
đầu vai gầy hơi nghiêng xỏa xuống đang hấp thụ lấy ánh trăng kia.

Ánh trăng bắt đầu chuyển động mang theo cả cái lạnh lẽo của không gian tĩnh
mịch, cô gái ngồi nơi đó khoác trên mình bộ lông hồ ly màu trắng, mái tóc dài
đen nhánh cũng không thể che dấu đi được cái cổ ngọc trắng nõn như tuyết của
nàng, màu đen cùng màu trắng tồn tại đan xen tôn lên vẻ đẹp cho nhau, tất cả
giống như một bức tranh tiên tử hạ phàm.

Bóng lưng của nàng đầy thướt tha mềm mại ẩn hiện vẻ xinh đẹp phía sau, ở chỗ
mái tóc rủ xuống, một cái đuôi lông xù lộ ra ngoài, cảnh tượng kiều diễm kèm
theo vài phần quỷ dị cùng ma mị tựa như một giấc mộng tuyệt đẹp!

“Trụ tử nói đúng, ta đúng là mua trúng một con hồ ly tinh! Xem ra dương khí bị
mất đi trong vài ngày qua đúng là do nàng ta động tay động chân rồi!”

Giang Nam hít một hơi thật sâu rồi tiến về phía cô gái kia, Giang Nguyệt Phá
Lãng quyết bắt đầu vận chuyển, chân khí ở bên trong cơ thể bắt đầu chuyển động
nhanh dần lên.

Cô gái giống như không cảm giác được sát khí như có như không phát ra trên
người Giang Nam, đầu vai nàng khẽ nhúc nhích, tay cầm một đoạn cành trúc vẽ
lên trên bờ sông thứ gì đó.

Giang Nam đi đến bên cạnh nàng, sau khi nhìn kĩ thì tâm trí hắn bắt đầu hơi
dao động, thậm chí sát khí trên người hắn cũng giảm đi một ít.

Nữ tữ mặc áo lông hồ ly này tuổi cũng không lớn lắm, chỉ tầm hai mươi, bộ dạng
tao nhã, phong tư trác tuyệt. Vẻ đẹp hồn nhiên của nàng không giống người phàm
trần, đẹp như tiên nữ, da thịt trắng như tuyết, giống như được điêu khắc từ
trong ngọc mà thành, nàng giống như là nét vẽ tuyệt vời nhất cuả thiên nhiên,
đem những gì tinh túy nhất của thế gian điểm hết lên trên con người mình.

Ánh mắt hồ ly của nàng yêu mị, đẹp đẽ đến mực khiến ai nhìn vào cũng có cảm
giác hít thở không xuôi! Vẻ đẹp của nàng khiến cho lòng người phải rung động,
nhẹ nhàng như làn khói, nàng tựa như một nữ yêu bóng đêm xinh đẹp theo cơn gió
nhẹ nhàng lẻn tới đây, đôi mắt của nàng sáng như trăng, tinh khiết và trong
trẻo, có lúc nó giống như trăng rằm, đôi khi lại như trăng khuyết.

Nàng cầm cành trúc vẽ lên trên mặt đất một vài bức tranh cực kỳ phức tạp. Khi
Giang Nam cúi đầu nhìn vào những hình vẽ kia trong lòng hắn không khỏi thấy
hoảng hốt. Ở bức họa đầu tiên chính là thức thứ nhất Đại Giang Xuất Thâm Cốc
của Giang Nguyệt Phá Lãng quyết, không chỉ có chiêu thức mà còn cả biến chiêu,
thậm chí còn có cả lộ tuyến vận hành chân khí! Chỉ cần dựa theo bức vẽ này,
tuyệt đối có thể luyện thành công thức thứ nhất của Giang Nguyệt Phá Lãng
quyết!

“Bức vẽ này so với Giang Nguyệt Phá Lãng quyết còn phức tạp hơn không ít …”

Trên gương mặt có phần hơi non nớt của Giang Nam lộ ra vẻ kinh ngạc, càng ngày
vẻ kinh ngạc đó càng đậm, biểu hiện của hắn càng ngày càng ngưng trọng bởi hắn
có thể nhìn ra được thức thứ nhất của Giang Nguyệt Phá Lãng quyết trong bức vẽ
không giống với nguyên bản, tuy khác biệt nhưng uy lực chắc chắn không yếu
hơn, thậm chí còn mạnh mẽ, hoàn mỹ hơn rất nhiều!

“Thức thứ hai Giang Nguyệt Phá Lãng quyết, Minh Nguyệt Quải Trường Không…”

Giang Nam nhìn về phía bức vẽ thứ hai, lúc này trong nội tâm của hắn lại càng
thêm rung động, bức vẽ thứ hai đúng là Minh Nguyệt Quải Trường Không nhưng là
đã qua cải tiến, nhìn qua còn hơn cả nguyên bản!

Tiếp theo đó là thức thứ ba Đại Giang Bạn Triều Sinh, thức thứ tư Minh Nguyệt
Chiếu Đại Giang, toàn bộ đều bị cô gái này vẽ ra trên mặt đất. Nhất là chiêu
Minh Nguyệt Chiếu Đại Giang, Giang Nam không có được tâm pháp của thức này,
hắn chỉ dựa vào sự thông minh tài trí của mình để suy diễn ra tâm pháp không
trọn vẹn, tất yếu uy lực sẽ kém hơn nguyên bản của Giang Nguyệt Phá Lãng
quyết.

Chứng kiến cô gái này vẽ thức Minh Nguyệt Chiếu Đại Giang trong nội tâm Giang
Nam chấn động một cách mãnh liệt: “Tốt, thật sự là tốt … “

Sau Minh Nguyệt Chiếu Đại Giang còn có một vài hình vẽ khác, không cần suy
nghĩ cũng biết đó là những chiêu thức cùng tâm pháp của các tầng tiếp theo của
Giang Nguyệt Phá Lãng quyết, tất cả đều vô cùng tinh diệu, vô cũng kỹ càng.

Đó là một trong Tứ đại tuyệt học của Tề vương phủ, không biết bao nhiêu người
mơ ước có được bí quyết này, thế mà giờ đây nó đang xuất hiện trước mặt hắn
theo một cách không thể độc hơn như vậy, thậm chí còn thâm ảo, hoàn mỹ hơn cả
nguyên bản!

Giang Nam lúc này nhìn đến si mê, chăm chú, hắn hồn nhiên quên mất nữ tử ở bên
cạnh hắn không phải là con người mà một con hồ ly tinh vừa mới hút dương khí
của mình. Cái loại gặp gỡ này quả thực giống như là ảo mộng, nói ra chắc cũng
không ai tin tưởng.

“Hả? Giang Nguyệt Phá Lãng quyết còn có thức thứ mười một?”

Giang Nam đem hết chiêu thức cùng tâm pháp của mười tầng lĩnh ngộ hết một
lượt, đột nhiên lại chứng kiến bức vẽ thứ mười một trong lòng hắn không khỏi
rung động mạnh, giọng nói như nghẹn lại: “Làm sao có thể? Giang Nguyệt Phá
Lãng quyết rõ ràng chỉ có mười thức! Như thế nào lại xuất hiện thêm thức thứ
mười một?”

Ánh mắt của hắn nhìn từ trên xuống dưới, chỉ thấy ngoại trừ Giang Nguyệt Phá
Lãng quyết thức thứ mười một thì đằng sau còn có thêm bảy bức vẽ khác, tất cả
tổng cộng là mười tám bức vẽ.

“Mỗi chiêu Giang Nguyệt Phá Lãng quyết đều ứng với một tầng tâm pháp, nhưng ở
nơi này lại có mười tám chiêu. Như vậy chẳng phải nói là võ đạo cũng có mười
tám cảnh giới?”

Giang Nam đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, những điều này quả thực
phá vỡ những hiểu biết trước đây của hắn về võ đạo!

“Tại sao lại không có khả năng?”

Một âm thanh như tiếng chuông bạc rất êm tai vọng đến, thanh âm mạnh mẽ đưa
Giang Nam đang trong sự khiếp sợ bừng tỉnh lại, hắn lúc này mới nhớ đến bên
cạnh còn có một cô gái vốn là hồ ly tinh. Lúc này hắn vội vàng quay đầu nhìn
lại, trong lòng càng thêm hoảng hốt, chỉ thấy cô giống như tiên nữ giáng trần
kia đã biến đi đâu mất không thấy, thay vào đó là một con bach hồ (hồ ly màu
trắng) đang ngồi.

“Công tử không cần phải sợ hãi, chỉ là tu vi ta còn yếu kém nên không có cách
nào biến hình trong thời gian dài được.”

Bạch hồ bỗng cất tiếng người, đôi mắt nó lúc này hệt như đôi mắt của cô gái
xinh đẹp lúc trước, lúc này bạch hồ nói với giọng rất chân thành: “Công tử,
không lâu trước ta gặp đại kiếp nạn, bị người ta ám hại khiến một thân tu vi
mất hết, thần hồn tán loạn nên đành mượn dương khí của công tử để tu bổ thần
hồn nếu không sẽ bị hồn phi phách tán. Đa tạ công tử đã cứu mạng ta khỏi đám
thợ săn. Ta chưa được sự đồng ý của công tử đã tự ý mượn của người bốn thành
dương khí để tu bổ thần hồn, mười tám bức Giang Nguyệt Phá Lãng quyết này coi
như là một món quà nho nhỏ để đền bù tổn thất.”

“Cô nương nói quá lời, bốn thành dương khí nào có đáng gì so với tâm pháp quý
giá như thế này, lúc này ta chỉ hận không thể để cô nương hút thêm mấy thành.”

Giang Nam cố gắng đè sự kích động trọng lòng xuống, rồi cúi người hoàn lễ,
bạch hồ vẽ ra mười tám bức Giang Nguyệt Phá Lãng quyết rõ ràng là muốn báo ân,
tuy rằng nàng trộm đi vài phần dương khí của mình, nhưng đó chỉ là hao tổn tu
vi nhất thời mà thôi, không có gì đáng lo ngại, bởi vậy lúc này Giang Nam cũng
không muốn truy cứu.

“Cô nương có thể cho ta hỏi, nàng vẽ Giang Nguyệt Phá Lãng quyết tại sao lại
có tới mười tám tầng tâm pháp? Chẳng lẽ ở phía trên cảnh giới Thần Luân còn
tồn tại cảnh giới cao hơn? Còn một điều nữa, cô nương đối với Giang Nguyệt Phá
Lãng quyết tại sao lại am hiểu đến như vậy, chẳng lẽ bộ Giang Nguyệt Phá Lãng
quyết này của cô mới là tâm pháp thật sự?” – Giang Nam lúc này liền hỏi một
hơi hết các nghi vấn ở trong long

“Võ đạo có thể thông thần, phía trên Thần Luân chính là thần thông.”

Đôi mắt bạch hồ lúc này sáng như ánh trăng mùa thu, quyến rũ động lòng người:
“Ta cũng không phải là am hiểu Giang Nguyệt Phá Lãng quyết, chỉ là nhìn thấy
công tử luyện tập môn tâm pháp này liền căn cứ vào đặc tính của tâm pháp để
suy diễn ra các loại pháp môn ở đằng sau. Tuy nhiên võ chỉ là khởi điểm của
đạo, trước nay vẫn không có giới hạn, tám bức vẽ này là tám tầng tâm pháp phía
trên cảnh giới Thần Luân.”

Nội tâm Giang Nam rung động mãnh liệt, hắn từng nghe rất nhiều lão nô ở trong
vương phủ đàm luận về vị khai phủ Tề Vương có thể lăng không phi hành, đằng
vân giá vũ, tu thành thần thông, hắn trước giờ cho rằng đó chỉ là những câu
chuyện bịa đặt chỉ có trong truyền thuyết mà thôi, hiện tại xem ra việc vị Tề
Vương này đã tu thành Thần Thông có lẽ là sự thật!.

“Ta cứ cho rằng mình có thể suy diễn ra tâm pháp tầng thứ tư của Giang Nguyệt
Phá Lãng quyết thì đã thuộc loại thiên tài hiếm có rồi, không ngờ so với cô
nương thật sự là múa rìu qua mắt thợ.” – Giang Nam cảm thấy bội phục từ trong
tận đáy lòng, nhịn không được liền khen.

“Công tử không nên coi nhẹ mình, ta sỡ dĩ có thể suy tính ra tâm pháp các tầng
sau của Giang Nguyệt Phá Lãng quyết cũng không phải là do thông minh tài trí,
mà là nhờ tầm mắt, kiến thức cùng khinh nghiệm tu luyện cả trăm ngàn năm mà
thôi. Công tử có thể suy diễn ra tâm pháp tầng thứ tư coi như đã rất giỏi rồi,
ta lúc ở cảnh giới như công tử cũng không chắc có thể suy diễn ra được.”

Ánh mắt yêu mị của bạch hồ chuyển động, dịu dàng thi lễ nói: “Công tử, hiện
tại thần hồn của ta chưa khôi phục hoàn toàn, còn cần mượn dương khí của công
tử để chữa trị thần hồn, mong rằng công tử cho phép ta mỗi ngày mượn bốn thành
dương khí của công tử để chữa thương.”

Giang Nam chần chừ một lát rồi nói: “Cô nương, ngươi hấp thu dương khí của ta
như thế đến khi dương khí của ta hao hết thì chẳng phải cũng là lúc ta chết
ư?”

Những ngày vừa rồi, Trụ Tử ra sức lải nhải vào lỗ tai của hắn rất nhiều câu
chuyện “liêu trai chí dị”, trong đó có nói đến một ít hồ ly chuyên thái dương
bổ âm. Hiện tại Giang Nam cảm thấy mình cũng bị giống y như vậy, điều đó khiến
cho nội tâm của hắn không khỏi có hơi hoảng loạn.

Bạch hồ cười cười nói: “Người tập võ huyết khí phương cương, dương khí liên
tục không ngừng … không giống như loại thư sinh yếu đuối, dương khí mỏng
manh. Công tử bị ta hút vài hơi dương khí cũng không đến mức phải chết, chỉ là
tổn hại một ít tu vi mà thôi, lấy tư chất của công tử thì có thể khôi phục lại
rất nhanh.”

“Mỗi ngày hao tổn bốn thành dương khí, điểu đó có khiến cho ta … phát dục
không được đầy đủ hay không?”

Giang Nam nhỏ giọng nói, trên mặt có chút mắc cỡ : “Ta mới mười bốn tuổi, đang
là thời điểm thân thể phát triển …”

Đôi mắt bạch hồ híp lại thành hình lưỡi liềm, cười cười nói: “Công tử yên tâm,
ta tự biết chừng mực, sẽ không ảnh hưởng đên việc phát dục của công tử. Hơn
nữa nếu công tử mỗi ngày cung cấp cho ta bốn thành dương khí cho đến khi ta
hoàn toàn bình phục thì ta tất nhiên sẽ cho công tử nhiều chỗ tốt hơn nữa.”

Hai mắt của Giang Nam sáng ngời, vội vàng đáp ứng. Vừa rồi bạch hồ vẽ ra cho
hắn bí quyết Giang Nguyệt Phá Lãng, giờ lại để cho hắn những chỗ tốt khác, như
vậy “những chỗ tốt khác đó” nhất định càng khiến người ta kinh ngạc!