Dâm Thần Bá Đạo – Chương 7 Bách Ngọc Lan, A Cúc, A Mai – Botruyen
  •  Avatar
  • 25 lượt xem
  • 2 năm trước

Dâm Thần Bá Đạo - Chương 7 Bách Ngọc Lan, A Cúc, A Mai

Huyền Đông Thành

Huyền Đông Thành là một tòa thành trì lớn nằm ở phía đông Huyền Minh Đế Quốc. Là nơi hay có nhiều dong binh đoàn, mạo hiểm giả, công hội, thương hội của các chi nhánh lớn ở Huyền Minh Đế Quốc. Nơi đây được cai trị bởi thành chủ Nhậm Thiên Hành tu vi Ngụy Tiên Hậu Kỳ, có thể nói là cường giả a. Không chỉ một thành chủ mà còn bốn đại gia tộc lớn là Quách gia, Lâm gia, Từ gia, Lý gia. Trong đó mạnh nhất là Lâm gia có ba người Đại Thừa, năm người Độ Kiếp kỳ ; Quách gia hai người Đại Thừa, sáu Độ Kiếp kỳ ; Lý gia hai Đại Thừa, ba Độ Kiếp kỳ ; Từ gia có một Đại Thừa, bảy Độ Kiếp kỳ … Huyền Đông Thành nói là thành chứ diện tích của nó lớn ngang bằng 2/3 diện tích của một nước cỡ vừa như nước của hắn ở Trái Đất. Người sinh sống đến hơn mười vạn chứ không ít gì. Có phàm nhân, có tán tu, có gia tộc, có thiên tài, phế vật cũng có.

Đúng lúc này trước cổng thành đang có ba người mặc áo choàng đen không rõ khuôn mặt nhưng chi biết là hai người cao khoảng 1m7-1m8, một người nhỏ khoản 1m3-1m5 đang đi vào cổng thì bị hai tên trung niên gác cổng mặc chiến giáp tu vi khoảng Trúc Cơ chặn đường ba người, giọng khàn khàn nói :

– Các ngươi là ai ? Muốn vào thành thì phải đóng phí mới được vào.

Cả ba người đứng lại, một người áo choàng đen đứng bên trái của người lùn đưa ra một lệnh bài màu vàng nhiều hoa văn có khắc chữ “Quách” màu đen trước mặt hai người, lính gác thấy liền sợ hãi rồi đứng sang hai bên khom người cung kính nói :

– Ra là người của Quách gia. Tiểu nhân có mắt như mù, mời ba vị vào thành.

Cả ba không nói gì, cứ bước từng bước vào thành để lại hai tên lính gác cổng sợ hãi cùng với cảm tạ mình có phước ba đời vì không chọc giận ba người kia. Quách gia chính là gia tộc lớn a, ai mà dám chọc tổ kiến lửa cơ chứ. Bây giờ trước mắt ba người là một đoạn đường đầy người đi lại tấp nập như lễ hội. Nào là bán vũ khí, y phục, khách điếm … Đi qua đi lại đều là tán tu, phàm nhân, …. Cả ba người đi về một hướng trên con đường lớn này, cả ba bước đi không nói gì ngoại trừ một người áo choàng đen cao 1m3-1m5 hai mắt sáng chói mừng rỡ như mới thoát được Diêm Vương gặp nơi vui nhộn như vậy không mừng mới lạ. Cả ba đi mãi tới hơn bốn canh giờ sau mới đến ngay một cái cổng có chữ “Quách Gia”, cái bảng hiệu này dài 1m5 rộng 1m, dưới bảng hiệu là một cái cổng to, cao 3m rộng 2m5. Cả Quách gia này có diện tích hơn 4km (tác cũng không biết nên cho bao nhiêu vì đây là lần đầu viết nha). Được phân chia thành khu Đấu Võ Đài dành riêng cho Quách gia, Chính Điện nơi cao tầng của Quách gia hội họp, các khu nhà ở cho các trưởng lão, các tộc nhân, con cháu của Quách gia. Có hai cái hậu viên, một cái cho Gia chủ, một cái cho một người khác. Người khác đó là Bách Ngọc Lan – mẫu thân của Quách Ngọc Cơ và Quách Thanh Nhã.

Cả ba người đi đến ngay cổng thì hai tên lính gác cổng Quách gia chuẩn bị ngăn lại định hỏi nhưng chưa kịp lên tiếng liền giật mình khiếp sợ nhìn về phía ba người rồi quay lại chỗ cũ khom người cung kính tỏ vẻ mời vào. Hai tên lính đã nhìn gì mà lại khiếp sợ như vậy, đó là một cái lệnh bài màu vàng vơi chữ Quách màu đen. Với suy nghĩ của hắn, biết ngay là hai vị này là nữ nhân có địa vị lớn trong Quách gia vì lệnh bài được chia làm ba loại, màu sắc màu đỏ dành cho gia chủ, màu trắng cho nam nhân, màu vàng nữ nhân. Chỉ những ai có địa vị cao trong Quách gia thì mới có được lệnh bài. Cả hai người mặc áo choàng đen cùng ở giữa hai bên là một người cao 1m5 đều gỡ hai cái mũ đen cùng áo choàng rồi đi vào. Khoảng một khắc sau thì đến một Hậu Hoa Viên, trên cổng vào là một biển chữ to khắc chữ Bách. Đây không phải Hoa Viên của ai khác mà là Hậu Hoa Viên của hai nàng cùng mẫu thân nàng Bách Ngọc Lan.

Khi vào trong thì đập vào mắt của ba người, hai nữ nhân một nam hài tử, hai nữ nhân người tóc xanh thì cảm giác như nhìn vào hàn băng, khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, thân hình trái với vẻ lạnh giá là hai cặp hung khí to cả bàn tay cầm không hết, xuống chút là cái eo rắn không chút thịt thừa, cùng với cặp mông hơi to nhưng cũng không quá lớn. Cả dáng người quá hợp, người khác nhìn vào thì chỉ có thể suy ra là 22-25 tuổi thôi. Còn nữ nhân còn lại cũng là mỹ nữ đẹp không thua gì người kia, nàng mang một mái tóc đen, khuôn mặt ngũ quan tinh xảo, mày liễu mũi cũng không quá cao, cái môi anh đào không quá đỏ thêm làn da trắng muốt kết hợp làm nên một mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành. Thân hình quyến rũ với cặp hung khí không thua kém gì nàng kia, eo xà, mông to săn chắc chỉ hơn nàng kia một chút, hai nàng đi chung với nhau với hai tính cách ; một người lạnh giá, một người thanh xuân, chỉ cần đi ra những nơi có người là không biết bao ý nghĩ chiếm hữu, ngưỡng mộ. Còn nam hài tử thì nên nói tất cả nam nhân đều muốn giết hắn, chỉ là một hài tử khoảng 10 tuổi mà đã có vẻ tuấn tú, phong lưu, điển trai. Mỹ nam làm tất cả mọi người chỉ cần là nữ nhân, xử nữ hay thục phụ đều phải bị mê hoặc muốn cùng hắn … Cả ba không phải là Thiên Long và hai nàng Quách Ngọc Cơ và Quách Thanh Nhã thì là ai mà dám có vẻ đẹp như thế ?

Cả ba cứ đi đến ngay một dãy phòng có tất cả là ba phòng từ trái sang đó chính là Quách Ngọc Cơ, giữa là Quách Thanh Nhã cuối cùng là Bách Ngọc Lan. Đi đến trước cửa phòng của Bách Ngọc Lan rồi đẩy vào thì hiện trước mắt ba người là một căn phòng rộng lớn, trang trí theo kiểu cổ trang trung đại. Cả căn phòng có màu đỏ thẫm, có một cái giường cỡ ba người ngủ cũng được, một cái bàn lớn giữa phòng hình tròn có bốn cái ghế xung quanh. Trong bốn cái ghế đó có một vị mỹ nữ, mỹ phụ đang ngồi được hai người nữ nhân cũng là mỹ nữ chỉ là kém hơn hai nàng Quách Ngọc Cơ và mỹ phụ đang ngồi là người hầu vì họ đang bóp vai cho mỹ phụ. Một người thì đang cầm một chén thuốc đang cho mỹ phụ uống. Cả ba cứ thế đi vào mà hai nàng Quách Ngọc Cơ thì bay thẳng tới ôm mỹ phụ đang ngồi khóc lên nói :

– Mẫu thân, người độc tính lại tái phát hức…. ô ô…

Dâm huyết trong người Thiên Long lúc này liền sôi trào vì nhìn vị kia mỹ phụ quá đẹp, nàng mang một vẻ đẹp không gì sánh bằng. Mái tóc đen dài, khuôn mặt ngũ quan tinh xảo, mắt phượng mày ngài, cái miệng hơi đỏ, làn da trắng trẻo nhưng hơi có vẻ xanh tái nhạt nhưng cũng không làm mất đi vẻ đẹp của nàng. Nàng mặc một bộ y phục rộng thùng thình nhưng không che giấu nổi được cái cặp hung khí to muốn chui ra khỏi lớp vải của nàng, mặc dù y phục rộng nhưng cái eo xà cũng xuất hiện lấp ló vì phần eo y phục cũng gần hơi sát, cặp mông to ngồi trên ghế càng làm nó bự thêm. Mỹ nhân này là Bách Ngọc Lan – mẫu thân của Quách Ngọc Cơ và Quách Thanh Nhã đang bị trúng độc, còn hai mỹ nữ hầu kia thì dung mạo, thân hình chỉ kém hơn các nàng một chút. Một người tóc đen dài, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng ngọc, thêm cặp hung khí to, chỉ là kém các nàng Ngọc Lan ; eo xà, mông to săn chắc, nàng tên là A Cúc, còn nàng kia cũng mái tóc đen cũng không thua kém gì A Cúc chỉ là cặp hung khí nhỏ hơn A Cúc một chút, eo xà nhưng mông lại to không kém gì A Cúc ; nàng là A Mai, cả hai nàng lúc nhỏ bị bỏ rơi nhưng được một lần ba nàng Ngọc Lan nhận nuôi làm người hầu nhưng tình cảm cũng như mẹ con tỷ muội vậy.

Bách Ngọc Lan cũng phát hiện lúc ngoài cửa là hai Nàng Quách Ngọc Cơ và Quách Thanh Nhã nhưng lạ là thêm một tiểu hài tử khoảng 10 tuổi, thấy hai nàng chạy đến ôm mình nàng cũng dang tay ra ôm hai người vào khóc. Vì lúc đầu nghe tin hai nàng đi vào Yêu Thú Sơn Mạch tìm thảo dược trị thương cho nàng khiến nàng rất lo lắng, nhưng giờ gặp hai người bình yên rồi thì khóc một hồi cũng lên tiếng hỏi :

– Cơ nhi, Nhã nhi, tại sao lại vào đó chứ ? Nơi đó nguy hiểm lắm, lần sau đi phải gọi thêm người biết chưa. Không nên đi như vậy !

– Ân, Cơ nhi/ Nhã nhi đã làm mẫu thân lo lắng rồi.

Hai nàng ân một cái nói với mẫu thân mình, Ngọc Lan lúc này liếc sang Diệp Thiên đang đứng ngây người đánh giá một chút. Tuấn tú, đẹp trai, phong lưu lại thêm vẻ mị hoặc tức thời nàng cũng bị hắn mê hoặc nhưng liền lấy lại bình tĩnh hỏi các nàng.

– Hắn là ai ? Cũng nên giới thiệu với mẫu thân chút đi ? Cứ để hắn ngây người như vậy là không hay !

Cả hai nàng lập tức cũng giật mình, vì nhớ mẫu thân mà quên đi hắn. Quách Ngọc Cơ thì hơi đỏ mặt không nói, Quách Thanh Nhã cũng đỏ cả mang tai hướng tới hắn nói :

– Hắn là Diệp Thiên , chàng ấy có Hỏa Huyết Quả có thể trị thương cho mẫu thân đó ! Cũng là phu … quân … của nữ nhi.

Nàng nói từ phu quân nhỏ như muỗi, nhưng vì nàng ngồi kế bên Ngọc Lan nên nàng cũng nghe được Quách Thanh Nhã nói từ phu quân nên kinh ngạc một lúc rồi vui mừng vì tiểu ma nữ này cuối cùng cũng có phu quân, tuy thấy hắn còn nhỏ nhưng cứ tưởng hắn 15 tuổi ở đây vẫn có thể kết hôn được không sao mặc dù lo lắng nhưng nhớ lại lúc nàng nói Hỏa Huyết cái gì đó, Ngọc Lan lại quay ra hỏi nàng một chút :

– A cuối cùng tiểu ma nữ ngươi cũng có người nam nhân để yêu à ? Còn mới nãy nói cái gì Hỏa Huyết, Huyết Hỏa gì ?

– Ân, là Hỏa Huyết Quả đấy, có thể trị thương cho mẫu thân.

Quách Thanh Nhã nói rồi ngồi dậy, Quách Ngọc Cơ thấy vậy cũng ngồi dậy, cả hai đi đến bên cạnh hắn, cả hai nàng ôm hai cánh tay hắn đi đến trước mặt Ngọc Lan nói :

– Đây là mẫu thân thiếp – Bách Ngọc Lan, là nhạc mẫu của chàng, cấm chàng nghĩ bậy đấy.

Hai nàng nói xong, hắn cũng gật đầu rồi hướng tới Ngọc Lan rồi cúi người xuống chào. Cầm tay ngọc của nàng rồi đưa lên đặt một nụ hôn lên mu bàn tay nói :

– Tiểu tế bái kiến nhạc mẫu, nghe nói nhạc mẫu bị trúng độc ? Tiểu tế có mấy viên Hỏa Huyết Quả có thể trị thương cho người.

Hắn cũng từ trong nhẫn trữ vật lấy ra hai quả đưa cho nàng, còn nàng bây giờ quá kinh ngạc. Từ lúc hai đứa con gái ôm tay hắn nói giới thiệu mình là nhạc mẫu liền nghĩ tới Thanh Tuyết nói vậy cũng đúng nhưng còn Ngọc nhi là sao ? Nàng là người đã có phu quân, sao lại nói như vậy ? Đang nghĩ trong đầu thì nghe hắn nói Hỏa Huyết Quả thì kinh ngạc hơn nữa, thấy hắn lấy ra hai quả quả đúng là Hoả Huyết Quả thì vui mừng nhưng nhìn hắn cùng hai nàng trong tay hắn nghi hoặc hỏi :

– Con nói là sao Cơ nhi, ngươi nói rõ cho ta biết.

– Ân, nữ nhi xin lỗi mẫu thân ! Mặc dù đã có phu quân nhưng nữ nhi không có tình cảm gì với hắn ta, chỉ là do phụ thân ép gả, với cả Lâm Ngạo Thành bây giờ đã chết ! Còn bây giờ nữ nhi đã phụ lòng người nhưng Cơ nhi tình cảm với Diệp Thiên là thật lòng xin người hãy tác hợp cho muội muội và Cơ nhi với hắn.

Cơ nhi lúc này cũng bày tỏ tình cảm của mình đối với hắn trước mẫu thân. Cũng không thể giấu mãi được nên quyết định nói, hai hàng lệ cũng xuất hiện từ mắt chảy xuống. Thanh Tuyết cùng hắn cũng quỳ xuống mặc dù hắn không bao giờ quỳ trước mặt ai trừ cha mẹ mình nhưng nàng ấy dù gì cũng là nhạc mẫu, hắn cũng có chút hảo cảm với nàng.

Ngọc Lan và hai nữ hầu A Cúc và A Mai cũng kinh ngạc nhưng hai nàng không nghĩ gì nhiều, chỉ nghĩ là đã xem Quách Ngọc Cơ là tỷ tỷ của mình với lại phu quân của nàng Lâm Ngạo Thành đã chết, nàng đã phải tịch mịch hai năm ( tác lỡ rồi tiết lộ cho các thánh sắc biết : hahaha, cái gì mà tịch mịch, nàng còn là XỬ NỮ đấy, hắc hắc). Ngọc Lan nghe vậy cũng đồng tình nhưng vẫn làm vẻ mặt nghiêm túc hỏi hắn :

– Nàng là người đã có phu quân ? Ngươi chịu như vậy sao ? Nàng đã không còn lần đầu nữa ? Ngươi còn đồng ý làm phu quân nàng sao ?

Quách Ngọc Cơ nghe Ngọc Lan nói vậy liền lo lắng. Lần trước hắn đã nói không sao nhưng nàng vẫn cứ sợ không biết hắn sẽ trả lời ra sao ? Hắn nghe Ngọc Lan nói thì quay người ôm cả hai nàng vào lòng ngực mình rồi nói :

– Không sao, dù nàng đã không còn nhưng ta vẫn yêu nàng vĩnh viễn và Nhã nhi cũng vậy ! Chỉ là … ta sẽ biết mình sẽ có thêm nữ nhân khác không biết nàng có nguyện ý hay không ? Nhưng ta sẽ yêu các nàng vĩnh viễn ! Nếu ta nói không giữ lời ta thề sẽ bị thiên đạo dùng lôi kiếp đánh hồn tiêu phách tán, vĩnh viễn không thể vào luân hồi !

Các nàng cùng cả hai nữ hầu nghe hắn nói không sao thì vui mừng, hắn không để tâm nhưng nghe hắn nói sẽ có thêm nữ nhân thì lập tức tức giận. Trừ Quách Thanh Nhã và Quách Ngọc Cơ thì không nghĩ vậy. Hắn có thêm nữ nhân khác cũng không sao, chỉ cần hắn yêu các nàng là hai nàng đã mãn nguyện rồi, nhưng càng kinh ngạc hơn là câu sau hắn thề độc như vậy thì quá là kinh ngạc. Thiên Đạo, Lôi kiếp, hồn tiêu phách tán, không thể luân hồi phải nói cả tinh tinh cầu này chưa ai dám, mà dám cũng chỉ thề Lôi kiếp đánh không thể bước qua cảnh giới Độ Kiếp kỳ thôi nhưng vẫn không chết. Còn hắn quá ngưu bức, quá đẹp trai, tương lai còn sáng lạng, không ngờ chỉ vì các nàng mà thề độc như vậy quá kinh khủng ; chợt giật mình thì nghe tiếng gió lạnh giá bên ngoài mây đen kéo đến ùng ùng, những tia sét đen tím chớp nhoáng liên tục.

Rầm Rầm Rầm …

Hết 18 tiếng, toàn bộ những nơi trên tinh cầu này đều nghe thấy, mấy lão bất tử, Ma Vương của ma tộc, trong những cánh rừng ở một nơi nào đó cũng có một vị Nữ Vương Elf cũng tỉnh dậy, Hồ tộc, Long tộc, Nhân Ngư tộc, Chu Tước tộc, … toàn bộ đều nghe thấy mà xuất quan. Trông thấy tiếng gầm vang lên có thể nói dù là cường giả thề độc cũng chỉ có ba bốn tiếng tùy vào lời thề, lần trước có 16 tiếng đã làm kinh ngạc, sợ hãi toàn tinh cầu ; lần này liền 18 tiếng. Trong lịch sử mấy trăm tỷ năm nay chưa có một lần nào là 10 tiếng mà chỉ trong một tuần đã có xuất hiện hai lần khiến các nàng kinh ngạc không ngừng, nhưng cũng từ từ bình tĩnh lại. Ngọc Lan là người sớm nhất vui mừng nói :

– Thật không ngờ ngươi dám thề như vậy xem ra ta đã trách oan ngươi rồi.

– ỌC ỌC ỌC. ..ỌC.

Ngọc Lan vừa nói hết thì nghe tiếng Ọc từ cái bụng một người nào đó kêu lên, khi tất cả các nàng nhìn nhau thì biết không phải liền về phía hắn thì thấy hắn đang ôm bụng đói kêu lên, tất cả nhìn vào hắn không hẹn mà cười lớn.

– Phụt … haha chàng/ngươi, đang lúc nào mà còn đói bụng kêu đói vậy hihih … hahi

– Các nàng còn dám cười ta, cả ngày đi mà chưa cho ta ăn gì ? Không kêu mới là lạ !

– Chàng đừng giận mà, chút nữa thiếp tự tay nấu cho chàng ăn mà ! Để chúng thiếp trị thương cho mẫu thân rồi hầu chàng nha.

– Ừm, để ta ra ngoài kiếm chút gì ăn lót dạ đã.

Nói rồi hắn cũng quay người đi ra Hậu Hoa Viên để lại cho các nàng tâm sự kể chuyện về hắn thì Ngọc Lan mới biết không ngờ là hắn cũng chưa làm gì mà hai nàng lại hết mực yêu thương thật là ngưỡng mộ ; rồi nghĩ về nàng, lúc trước phu quân của nàng là hắn thì hay biết mấy. Phu Quân Quách Phù Du của nàng lúc trước nàng yêu nhưng không biết hắn ta chỉ yêu nàng chỉ vì thân thể đẹp và vài công pháp Huyền cấp và một Địa cấp mới giả vờ yêu nàng để nàng cho hắn. Khi hắn chết đi 10 năm trước thì nàng mới biết được sự thật nhưng quá muộn vì lúc đó nàng đã có nhi tử với hắn rồi, còn bây giờ nàng thấy lời nói hùng hồn của Thiên Long đã làm cho tâm trí của nàng chỉ còn lại hình ảnh của hắn không có gì về Quách gia nữa. Nhưng nàng cảm thấy mất mát vì hắn không phải phu quân nàng, còn hai cô hầu A Cúc và A Mai thì phải nói nếu có máy đo hảo cảm thì gần như max, Quách Ngọc Cơ, và Quách Thanh Nhã khỏi nói, vượt max rõ rồi …

Trở lại với Diệp Thiên, bây giờ hắn đã ra khỏi Hậu Hoa Viên của Ngọc Lan, vừa đi ăn Hỏa Huyết Quả như ăn táo. Được một lúc thì đụng trúng một đám người của Quách gia, hình như là thiếu gia của Quách gia vì trong đó có hết thảy năm người là ba nam hai nữ, ba nam là hai tráng hán một thiếu niên khoảng 17-18 tuổi. Có hai nữ nhân bên cạnh ôm hai tay hắn còn đẹp không bằng hai nữ A Cúc và A Mai nữa là, chỉ có được là cái thân hình lồi lõm nhìn là biết dạng đào mỏ rồi. Cả hai bên cũng chạm mặt ,hai nữ nhân bên thanh niên kia gặp hắn thì ngây dại ra như bị tiếng sét ái tình vậy. Quá đẹp trai, quá mị hoặc, tà mị, ta muốn hắn là người đè bẹp lên huyệt động của ta. Cả hai nàng chỉ có chung một suy nghĩ như vậy còn ba người nam nhân kia thì chỉ muốn giết hắn. Tại sao trên đời lại có người đẹp trai hơn cả ta cơ chứ, trong lòng thanh niên và hai tráng hán đều giận dữ, ghen tỵ đến max luôn, thanh niên kia đứng ra nói :

– Này tên phế vật kia, ngươi là ai mà dám xuất hiện ở Quách gia ta ?

– Ta là ai ? Ngươi lại là ai ? Hỏi ta thì hãy xưng tên trước đi.

– Hahaha … Ta nói ra ngươi sẽ sợ ướt quần đấy. Ta là Quách Thiên Hoàng, tam thiếu gia của Quách gia, ta là người rộng lượng, chỉ cần quỳ xuống gọi ta là gia gia thì ta sẽ tha cho ngươi haha.

– Cháu trai kêu ai gia gia, tam thiếu gia nói rõ đi ? Ta nghe không rõ.

– Cháu trai kêu ngươi gia gia.

– Haha … cháu ngoan giỏi lắm, gia gia tha cho ngươi !

– Phụt hahaha.

Diệp Thiên hắn quá bá đạo, ngươi nói ta, ta troll ngươi nói rồi cười, hai vị nữ nhân kia nghe hắn nói cũng cười nhỏ một tiếng, còn Quách Thiên Hoàng và hai tên tráng hán mặt giận cực kì muốn hộc máu ra ngoài. Quách Thiên Hoàng tức giận quát lớn gọi hai tráng hán :

– Hai ngươi tới phế tứ chi hắn cho ta, giết hắn cho ta.

Hai tên tráng hán lộ ra uy áp cảnh giới Luyện Cảnh bay vụt tới chỗ hắn, dùng 8-9 phần công lực tung ra chưởng, còn hắn thì đã lấy ra cây súng trường rồi như súng liên thanh bắn ra bốn viên đạn trực tiếp trúng ngực hai tráng hán còn đang ở đà bay đến. Khi xuyên qua người của hai tráng hán thì viên đạn cũng biến mất còn hai tên đó thì té xuống đất. Hai tên tráng hán tức giận gầm một tiếng rồi đứng lên vận công ngăn máu chảy ra rồi lại bay tới Diệp Thiên , Diệp Thiên bây giờ thầm mắng “đ-t mẹ nó, đang tới lúc cần thì lại không chết. Cũng phải thôi, chỉ có 2% thôi sao mà xui thế không biết, còn định làm anh hùng ai ngờ thần khùng”. Đang suy nghĩ thì hắn cảm giác được nguy hiểm liền nhảy lùi về phía sau thì gặp ngay chỗ vừa nhảy xuất hiện một tên tráng hán vừa tung chưởng, một tên đây vậy còn một tên nữa đâu ? Hắn cảm thấy có một sức ép chĩa về phía hắn, thì quay lại gặp thêm một tên đang tung quyền sau lưng. Khi quyền sắp đến lưng thì hắn định quay người nhưng không kịp, quyền đánh ngay lưng thì nghe tiếng CRắc CRắc … xương cốt vỡ làm hắn đau kịch liệt vì từ lúc tới HMĐL đến giờ hắn chưa bị thương lần nào mà bây giờ bị thì mới biết cái gì là đau. Hắn đâm xuống đất một cái uỳnh rồi phun một ngụm huyết nóng ra ngoài, lục phủ ngủ tạng, kinh mạch như muốn nổ tung, rồi cố gắng gượng dậy. Quách Thiên Hoàng và hai nữ nhân đẹp kia cũng bất ngờ khi hắn không có một chút tu vi nào mà sau khi ăn một chưởng của Luyện Cảnh kỳ mà vẫn đứng được, phải biết nếu một phàm nhân dính một chưởng của Luyện Khí kỳ còn chết hoặc phế luôn huống chi là Luyện Cảnh chứ, Quách Thiên Hoàng đi đến khinh thường nói.

– Haha, không ngờ một tên phế vật mà cũng còn đứng được đấy ? Vậy nhận của ta một quyền đi.

Quách Thiên Hoàng nói xong tay túm lấy cổ áo của hắn và tay phải dồn lực vào mười phần công lực tung vào bụng hắn một cái uỳnh thì hắn lại phun ra một ngụm máu nữa. Cũng may hắn có lần trước ăn vài con Yêu Thú cấp 3-4 thì sức chịu hắn mạnh mẽ hơn người thường gấp mấy lần. Còn vì sao hắn không ăn cấp 5 trở lên vì Dao nhi đã nói là có thể đổi kinh ngiệm sau này. Quách Thiên Hoàng và hai tráng càng bất ngờ hơn là hắn có thể chịu đựng được lâu vậy, hai nữ nhân càng thấy hắn như vậy thì không biết sao cực kì đau lòng, hay là đã thích hắn rồi, muốn ôm hắn nhưng không được. Nếu mà bây giờ mà vào thì chỉ có nước chết. Đứng yên ở đó, ánh mắt đầy đau khổ, Quách Thiên Hoàng thấy vậy càng bực thêm rồi lại cùng hai tên kia phang hắn dồn dập hơn, tên tráng hán kia bây giờ càng bực bội, nãy giờ đánh đập mà hắn không chết liền dùng hết công lực chưởng hắn một cái. Hắn bị dính chưởng thì bay vụt ra phía sau đụng vỡ các bức tường. Một cái, hai cái, đến cái thứ ba thì trúng ngay bức tường của Hậu Hoa Viên Ngọc Lan. Hắn dính người vào bức tường rồi rơi xuống nhưng vẫn cố ngóc đầu lên càng làm bọn Quách Thiên Hoàng càng bực bội hơn chạy đến nói :

– Hừ … Tên khốn nhà ngươi không ngờ bị đánh như vậy mà còn không chết ? Được, vậy ta cho ngươi chết nhanh chút cho khỏi đau khổ hahaha

– Chết đi … Bạo Liệt Quy…

Quách Thiên Hoàng chưa kịp ra chiêu Bạo Liệt Quyền thì đột nhiên bị một chưởng đánh tới bay ra xa mười mấy bước, phun máu ra, sắp ngã xuống thì được hai tên hộ vệ tráng hán của hắn chạy tới đỡ dậy rồi nhìn về phía một chưởng khi nãy đánh hắn nói :

– Quách Thanh Nhã, là ngươi ? … Sao lại tấn công ta ?

Người ra đòn không ai khác chính là Quách Thanh Nhã đang đứng trước chỗ Diệp Thiên đang nằm và các nàng Ngọc Lan, Quách Ngọc Cơ , A Cúc, A Mai đang đỡ hắn dậy. Một lúc trước là các nàng đang kể chuyện với nhau thì nghe được tiếng đánh nhau liền chạy ra ngoài xem thì thấy hắn đang nằm dưới đất và Quách Thiên Hoàng đang định tung quyền thì vội chạy đến ngăn chặn. Thấy hắn bị thương thì trong lòng cực kì phẫn nộ muốn giết người làm hắn bị thương nhưng nhìn lại thì biết là Quách Thiên Hoàng nên kìm hãm lại nói :

– Thiên Hoàng ngươi chớ ngông cuồng, bây giờ hãy cút ngay cho ta.

– Ngươi là cái gì đủ tư cách nói với ta hả, ngươi nên nhớ phụ thân ta mới là Gia chủ Quách gia.

– Hừ … Ngươi nên biết phụ thân ngươi còn chưa có về, nếu ta giết ngươi bây giờ thì hắn làm sao biết được hả ?

Quách Thiên Hoàng nghe Quách Thanh Nhã nói cũng đúng. Bây giờ giết hết thì biết kẻ nào làm, trong lòng nghĩ, chạy trước rồi tính sau vậy. Hắn đứng dậy mặt khinh thường nói :

– Hừ … Các ngươi đợi đấy, phụ thân ta về sẽ trừng trị ngươi.

Nói rồi cả đám bọn hắn quay người đi, Quách Thanh Nhã cũng quay người chạy về chỗ các nữ và Diệp Thiên, vẻ mặt lo lắng hỏi.

– Mẫu thân, chàng sao rồi ? Có bị thương nặng lắm không ? Có tỉnh lại không ?

Ngọc Lan thấy nàng liên tục hỏi thầm nghĩ ” haizz đúng là nữ nhân lớn phải cưới chồng, theo cả cuộc đời, còn đâu là Băng Nữ nữa chứ “. Nàng nhìn hắn rồi quay sang các nữ nói :

– Hắn không sao ! Chỉ bị ngoại thương thôi nhưng là chưa biết khi nào tỉnh lại thôi.

Nàng nói rồi các nữ cũng bớt phần lo lắng rồi dìu hắn vào khuê phòng điều trị.