Đại Thánh Vạn Giới – Chương 31 Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm – Botruyen
  •  Avatar
  • 10 lượt xem
  • 2 năm trước

Đại Thánh Vạn Giới - Chương 31 Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm

Sau khi kiếm được bộn tiền từ vụ cá cược này không khỏi sung sướng.Minh Thần cầm túi tiền chợt nhớ tới cô nàng Tiếu Ngưng Nhi thầm nghĩ

“Chắc nàng vẫn đang tu luyện trong đó.Làm cách nào để ta có thể vào Thiên Huyễn Thánh cảnhđây.”

Nhìn về phía Dương Hân trong đầu lóe lên một ý tưởng.Nàng dù gì cũng là một trong những thành viên của Luyện Đan Sư nên chắc có tiếng nói ở đây hơn liền nói

“Dương Hân,nàng có cách nào để có thể vào Thiên Huyễn Thánh cảnh được không ?”

Nghe nam nhân của mình nói vậy nàng trầm tư suy nghĩ một chút bình tĩnh nói

“Thiếp nghĩ là thiếp có cách đó.Nhưng huynh vào đó để làm gì ?”

“Không có gì chỉ là muốn ở trong đó tu luyện thôi.”

Hắn gãi đầu cười nói.Thiên Vân Thần Lôi Kiếm vẫn còn ở trong đó làm gì có vụ sẽ bị cướp chứ hơn nữa mỗi lần nhận được một món bảo vật có giá trị là có được một kỹ năng bất kì.Phần quà hấp dẫn như vậy sao có thể bị rơi vào trong tay Nhiếp Ly được.

“Được thôi.Nhưng huynh phải thưởng cho ta gì đó.”

Dương Hân vui vẻ tựa đầu vào vai hắn nói.Thầm thở dài hóa ra là chuyện này tưởng chuyện gì liền mua một công pháp cấp bậc cao giai cùng với con mew.Nàng thấy vậy ngạc nhiên hóa ra trên đời lại có một yêu linh dễ thương như vậy chưa đợi nàng bất ngờ.

Mew dùng sức mạnh siêu nhiên của mình bay tới đầu của hắn nằm.Minh Thần chả biết nói cái gì luôn đường đường là một pokemon huyền thoại vậy mà chả khác gì một đứa con nít.Dương Hân một bên nhìn cảnh tượng này có chút buồn cười nói

“Có vẻ yêu linh này của huynh dường như rất yêu thích huynh đấy.”

“Chắc vậy để ta tặng cho nàng một yêu linh khác vậy.”

Hắn cười cười nói.Lập tức mua pokemon Mewtwo một bản sao khác của Mew.Một yêu linh với cơ thể màu tím nhạt ngay phần bụng và đuôi.Trông rất dũng mãnh và uy phong.Nàng có thể cảm nhận được đây là yêu linh mạnh nhất mà nàng từng thấy hôn hắn nói

“Cảm ơn huynh nhé.”

Cứ thế mọi chuyện diễn ra một cách bình thường.Vào một ngày đẹp trời,Minh Thần nhìn Dương Hân đang nằm cạnh mình dịu dàng nói

“Cũng đã đến lúc đi thu thập nó rồi.”

Hắn đã nhận được tin đã được phép tiến nhập vào Thiên Huyễn Thánh cảnh,tất cả đều là nhờ sự giúp đỡ của nàng có chút hài lòng.Liền một mạch đi tới phòng của Diệp Thắng.

Tiến vào bên trong, hắn thấy Diệp Thắng đang nhìn bầu trời với vẻ mặt đầy lo lắng.Nghe được có tiếng mở cửa quay sang thấy người tới là một người lạ nghi hoặc hỏi

“Thiếu niên này,ngươi là ai và đang làm gì ở đây.”

“Ta là Minh Thần.Vài ngày trước Dương Hân có gửi ngài một tờ giấy để ta tiến Thiên Huyễn thánh cảnh.”

Minh Thần từ từ trả lời.Diệp Thắng nghe vậy mới nhớ lại hình như có chuyện này gật đầu nói

“Được rồi,ngươi đi theo ta.”

Hắn cũng đi theo phía sau lão già này.Được một lúc tới được một cánh cửa mở ra bên trong là một đại môn dài,không gian xung quanh thay đổi liên tục.Chỉ chốc lát sau Minh Thần đã ở trong một khu rừng ngạc nhiên quang cảnh nơi đây cũng khá đẹp đẽ hơn nữa rất thích hợp cho việc tu luyện lập tức ngồi xuống tu luyện để xem có thể tiến giai đến Truyền Kì đỉnh phong không.

“Tiểu tử,công pháp mà ngươi tu luyện là gì vậy.Tại sao lại có 5 nguyên tố khác nhau vậy.”

Một giọng nói vang lên trong đầu.Hắn bực mình không biết tên này là ai vậy mà dám ngang nhiên hỏi như vậy tiến nhập vào biển linh hồn khinh thường nói

“Phàm nhân,ngươi rốt cuộc là ai mà lại dám đi hỏi ta như vậy.”

“Ngươi hừ.Thật hỗn láo ngươi có biết ta là ai không mà dám nói với ta như thế.”

Một lão già với mái tóc màu trắng tức giận nhưng chỉ trong chốc lát ngốc trệ.Không ngờ thiếu niên trước mắt lại có thể tiến vào biển linh hồn để mà nói chuyện với hắn.Nhưng kịp ngạc nhiên thì Minh Thần lạnh lùng nói

“Ta hỏi lại một lần nữa ngươi là ai.”

“Ta chính là một trong 5 thủy tổ của thành Quang Huy – Diệp Duyên.Thế nào ngươi có nguyện ý bái ta làm thầy không ?”

Diệp Duyên tự hào nói.Còn Minh Thần nghe lời đối thoại này khinh thường chỉ mới Truyền Kì yêu linh sư đã tự hào ghê gớm như vậy rồi chính bản thân hắn đã đạt đến cảnh giới Truyền Kì từ lâu rồi thờ ơ nói

“Ờ thì sao.Yếu thế đòi làm thầy ta thật buồn cười.”

“Ngươi.Hừ không thèm quan tâm đến ngươi.”

Diệp Duyên lần đầu tiên thấy có một tên tiểu tử không biết điều như vậy tức giận liền rời đi.Hắn định hỏi Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm ở đâu thì đã đi rồi thở dài.

Cùng lúc đó TIếu Ngưng Nhi đang tu luyện thì một giọng nói vang lên

“Nữ oa, công pháp của ngươi thật kỳ lạ.Công pháp này của ngươi từ đâu mà có.”

Ngưng Nhi mở mắt, nhìn xung quanh không thấy ai.

“Không cần tìm, hiện ta chỉ là một dạng linh hồn, đang giao tiếp bằng linh hồn đấy”

Tiếu Ngưng Nhi :”Xin hỏi ngài là…”

Diệp Duyên:”Ta chính là một trong 5 thủy tổ của thành Quang Huy – Diệp Duyên”

“Thì ra là Diệp Duyên thủy tổ, Ngưng Nhi hạnh ngộ”

Tiếu Ngưng Nhi cung kính nói.Diệp Duyên thấy tiểu cô nương này khá hài lòng không như tên vừa nãy định hỏi đột nhiên từ phía xa một giọng nói đầy uy phong

“Linh hồn từ đâu cút xa nàng ấy cho ta.”

Diệp Duyên lập tức bay ra xa khỏi Tiếu Ngưng Nhi.Một bóng người mà nàng từng luôn mong nhớ không khỏi cảm động nói

“Minh Thần là huynh sao.”

“Là ta.”

Minh Thần khẽ vuốt đầu nàng.Diệp Duyên sợ hãi chỉ một tiếng hét cũng đủ để giết hắn run rẩy nói

“Rốt….rốt cuộc ngài là ai ?”

“Ngươi chưa xứng được biết đâu.”

Minh Thần nhìn lạnh lùng nói.Tiếu Ngưng Nhi nhìn không khỏi ngạc nhiên không biết hắn có biết người đang đứng trước mặt là Diệp Duyên-một trong 5 thủy tổ của Quang Huy thành không nữa.

Diệp Duyên tức giận định phản bác nhưng nhớ lại cảm giác linh hồn muốn tiêu tán không khỏi sợ hãi.Hắn nhìn Tiếu Ngưng Nhi mỉm cười nói

“Ta định đi thu thập Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm không biết muội muốn đi không ?”