Cappuccino – Chương 222: Chap 220 – Botruyen

Cappuccino - Chương 222: Chap 220

-Alô! Thằng Huy đó hả? Tình hình trên đó sao rồi?

-Gì…tình hình gì? Nhà mày vẫn bình thường mà!

-Mày nói cái gì vậy Huy? Tao hỏi chuyện mày với Lam Ngọc sao rồi?

-À! Chuyện đó hả? Ờ thì vẫn cũng tốt, nhỏ Ngọc chịu nói chuyện với tao nhiều hơn rồi!

-Vậy hả? Nói về chuyện gì?

-À…thì nói về chuyện luyện võ trong giờ học! Nhỏ dạy riêng cho tao đó mày, hế hế!

-À…vậy hả? Vậy là xu…à không hên rồi đấy! Cứ tiếp tục như những gì tao chỉ nha!

-Ờ, tao biết rồi! Chừng nào mày lên Sài Gòn vậy?

-Khoảng chừng một tháng nữa!

-Sao sớm vậy? Ở chơi thêm 1-2 tuần nữa rồi lên

-Chơi cái đầu mày! Lúc đó nhập học đến nơi rồi, muốn tao bị trừ hạnh kiểm à?

-À, hề hề! Tao giỡn tý mà! Nói chứ nếu mày có lên Sài Gòn thì báo tao một tiếng nhé! Để tao ra đón mày!

-Đù, tự nhiên mày siêng đột xuất vậy Huy! Hơn 1 tháng qua chắc mày bị Lam Ngọc đập vào đầu nhiều lắm phải không?

-Ậy! Không có gì đâu! Thôi tao cúp máy đây, nhớ lời tao dặn nghen!

Và thế là nó cúp cái rụp luôn không để tôi kịp chào thêm lời nào nữa.

Lạ thật, trước giờ thằng Huy chưa có biểu hiện kì lạ như thế này. Có cảm giác như thằng nó đang giấu tôi một chuyện gì đó. Nhưng nghĩ mãi tôi cũng không suy ra được nó có thể giấu tôi chuyện gì.

Đột nhiên, linh tính nhắc tôi phải gọi cho ba tôi ngay. Phải đến 5-6 hồi chuông, ông mới nhấc máy:

-Tao nghe đây! mày gọi lên làm gì đấy?

-À, không có gì…con gọi hỏi thăm tình hình trên đó thôi mà! Ba đang ở đâu đó?

-Tao đang ở võ đường! Ở trên đây vẫn ổn! Mày liệu mà lo nội mày ở dưới đó đi! Nội mày mà gọi lên đây mắng vốn là tao đập mày mềm xương!

Và cũng như Huy đô, ba tôi cũng cúp máy cái rụp mà không cho tôi trả lời một câu nào nữa. Nhưng lần này tôi an tâm hơn khi thấy giọng ba mình vẫn khỏe mạnh qua âm điệu quát mắng như hổ gầm của mình ngày nào.

Như mọi khi, Ngọc Lan luôn là người tinh ý, nàng nhanh chóng nhận ra nỗi lo đang hiện trên gương mặt của tôi:

-Sao vậy anh? Trên đó đang xảy ra chuyện gì hả?

Tôi lắc đầu trấn an nàng như đang tự trấn an mình:

-Không có gì đâu em! Chắc thằng Huy nó bị Lam Ngọc hành quá nên điên điên dại dại đó thôi!

-Hì hì, chắc vậy rồi!

Nhắc đến chuyện của thằng Huy, tôi kéo Ngọc Lan lại hỏi nhỏ:

-Mà nè! Em thấy thằng Huy có một chút cơ hội nào không?

Nàng xoa cằm một lúc nhưng cũng đáp cầm chừng:

-Theo như tính cách của Lam Ngọc thì sẽ là một thử thách thực sự đối với Huy đó! Theo như em biết trước đây thì Ngọc không phải là một người dễ làm quen với người lạ đâu!

-Ừm, cũng phải! Hơn một tháng rồi mà mọi chuyện chỉ dừng lại ở việc dạy võ riêng thì có hơi bi quan cho thằng Huy đó!

Tuy nhiên, nàng cũng để lại một chút ít hi vọng:

-Hì! Cũng hên xui mà anh! Con gái luôn sống thiên về cảm xúc là nhiều! Huy cũng có cơ hội nếu chịu khó dùng cách mưa dầm thấm lâu đó!

-Ừ, hề hề! Để coi thằng này có làm nên chuyện không!

-Ê, tụi bây còn không đi thay đồ đi, còn ngồi đó!

Giọng thằng Toàn cất lên từ bên trong nhà nội tôi. Nó đang cùng bé Phương đi ra với những bộ trang phục có phần thời trang, lung linh một tý so với thường ngày.

Số là hôm nay đám cưới của chị thằng Mậu, bọn tôi nằm trong số những người được mời nên việc ăn mặc đẹp hơn thường ngày là một điều tất yếu. Và trong lúc chờ thằng Toàn với bé Phương thay đồ thì tôi đã cùng Ngọc Lan ra đây gọi cho thằng Huy hỏi thăm tình hình.

Giờ thì tụi nó đã thay đồ xong, đến lượt tôi và Ngọc Lan. Nghe qua thì giống như tôi và nàng sẽ thay đồ chung phòng vậy. Tất nhiên là không phải như thế. Nhà nội tôi trừ phòng của nội và phòng của cậu mợ ra thì chỉ có phòng tôi và nhà tắm ở phía sau hè là chỗ thay đồ tốt nhất. Thế nên mỗi lần đi theo cặp là một điều dễ hiểu.

Đi được một đoạn đến trước cửa phòng nội, Ngọc Lan đột nhiên khựng lại tựa lưng vào tường:

-Nè chéri! Em chưa đi đám cưới ở miền quê lần nào nên mặc thế nào là hợp hở anh?

Tôi suy nghĩ một lúc. Nhìn bé Phương lúc này đang mặc một bộ váy ôm ngắn ngang đùi, tôi gật gù:

-Không cần quá trang trọng như em đi dạ tiệc đâu. Chỉ cần mặc váy là ok rồi!

Vừa nghe, Ngọc Lan đã lườm tôi cháy mắt:

-Thích ngắm váy à? Nhìn mặt gian quá!

-À không! Thì đi ăn đám cưới mặc váy là hợp rồi, ực…!

-Được rồi! Em vào phòng nội lấy đồ, anh cũng đi thay đồ đi!

-Hề hề, tuân lệnh!

Tôi thở phào vì qua được đôi mắt xanh biếc sắc xảo của Ngọc Lan.

Thú thật thì tôi rất con gái mặc váy, từ váy ngắn, váy dài, váy đồng phục cho đến váy búp bê như kiểu của Hoàng Mai. Ở họ toát ra một vẻ gì đó vừa nữ tính, vừa gợi cảm khiến cho tôi lúc nào cũng không rời mắt được.

Ngọc Lan cũng thế, nàng chuyên trị những bộ váy voan liền nhìn thật sang trọng và tinh tế. Cũng có khi nàng mặc nhưng bộ váy nhìn giản đơn hơn chẳng hạn như những bộ váy mùa hè nàng mặc khi đi dạo với tôi lúc còn ở Sài Gòn. Từ đó tôi nghiệm ra được một điều rằng, phàm là người đẹp thì…mặc gì cũng đẹp cả!

Ngọc Lan chứng minh những điều tôi nghĩ là đúng khi đi ra khỏi chỗ thay đồ với một bộ váy cổ yếm màu trắng và tất nhiên, nó được làm từ vải voan. Đôi vai nhỏ nhắn vốn đã quá xinh đẹp với những bộ quần áo thường nay lại được tôn lên nét trắng hồng nhìn vừa quyến rũ lại thật dễ thương.

Thấy tôi cứ đứng há hốc, nàng che miệng cười:

-Sao vậy? Thấy lạ hả?

Tôi đánh ực:

-Không phải, xinh quá! Em mặc bộ nào cũng đẹp!

Nàng cười tươi, hây hây đôi má hồng ửng:

-Hì, chỉ giỏi nịnh! Em còn định trang điểm thêm nữa đó!

Tôi vội ngăn ngay:

-Ấy! Em mà trang điểm vào khéo nổi bật hơn cả cô dâu mất!

Nàng chu mỏ đấm nhẹ vào ngực tôi:

-Thôi đừng có nịnh em nữa! Đi dự tiệc mà không trang điểm người ta cười cho!

-Hề hề, vậy trang điểm nhẹ thôi là được rồi!

-Hì, thôi anh ra nói chuyện với Toàn đi! nhớ kêu bé Phương vào phòng trang điểm với em nha!

-À rồi rồi, thưa tiểu thư!

Tất nhiên thì với bộ trang phục quần tây áo sơ mi huyền thoại của mình thì tôi chả mất chút xíu thời gian để chuẩn bị. Còn các nường thì hơi lâu một chút, điều đó là lẽ dĩ nhiên thôi, con gái mà.

Do vậy, tôi lại có thời gian ngồi trò chuyện với Khanh khờ và Toàn phởn. Nhưng chủ yếu là Toàn phởn thôi, vì chỉ có nó mới đủ kiến thức uyên thâm để giải đáp nhưng gì tôi định nói với nó. Đó chính là về chuyện của thằng Huy.

Khỏi phải nói, vừa nghe qua nó đã sởn da gà:

-Trời…thằng Huy hết người thích rồi à lại đi thích con nhỏ Ngọc?

Tôi nhún vai đáp gỏn lọn:

-Ai biết! Tình yêu nó thế mà!

Toàn phởn vừa nói vừa suýt xoa hai bắp tay:

-Nghĩ đến cảnh nhỏ Ngọc mà nói mấy câu ngọt ngọt hoặc làm mấy động tác kiểu con gái chắc tao nổi da gà quá!

Thật sự, thì thằng Toàn tưởng tượng sai bét. Lam Ngọc chẳng những không làm tôi nổi da gà mà ngược lại, nàng có đôi lúc còn làm trái tim tôi thấy rung động. Đó là những lúc phần nữ tính trong nàng trổi dậy với nhưng cứ chỉ, ánh mà mà có lẽ tôi không bao giờ quên được.

Lam Ngọc là một người không giỏi chuyện ăn nói ngon ngọt. Nhưng nàng sẽ chuyển nhưng sự ngọt ngào đó qua lời nói. Và như tôi đã từng nói trước đây, một cư chỉ ân cần của nàng còn hơn cả ngàn lời nói.

Thế nên, tôi cau mày, có một chút không ưng ý:

-Mày làm quá! Nhỏ Ngọc cũng là con gái mà! Tại nhỏ tính tình hơi lạnh một xíu thôi!

-Uầy, dù sao thì tao cũng không thấy khả quan cho thằng Huy đâu! Không chừng giờ nó nát bét rồi đó!

Tôi lăm le nắm đấm:

-Đừng có nói gỡ mày! Cặp này tao se duyên đó!

Nó tròn mắt ếch:

-Gì? Mày? Làm mai?

Tôi chưng hửng:

-Ừ! Thì chỉ làm cố vấn cho nó thôi!

Chưa kịp nói hết, thằng Toàn đã cốc vào đầu tôi một cú nhá lửa. Nó trợn mắt:

-Mày điên rồi hả Phong? Rủi con Lam Ngọc nó biết mày nhúng tay vào thì sao?

Tôi xoa đầu cay cú:

-Biết thì có gì đâu! Mục đích là tác hợp cặp đó mà!

-Chậc! Mày điên quá, nếu nhỏ Ngọc mà biết mày giúp thằng Huy cưa nó thì thằng Huy tuổi gì mà cưa được! Thậm chí nhỏ Ngọc còn hận cả mày, cả thằng Huy luôn!

Tôi nhíu mày:

-Mày nói như thế là sao? Tao vẫn chưa hiểu?

Thằng Toàn thở dài, nó cố dịu cái giọng gay gắt của nó xuống:

-Mày đã từng nói Lam Ngọc yêu mày phải không? Mày cứ tưởng tượng xem người mình yêu giúp kẻ khác cưa cẩm mình, mày có cảm giác gì?

-Như…một món đồ…?

Đến đầy Toàn phởn mới vỗ vai tôi:

-Đó! Mày nghĩ đi, nếu Lam Ngọc biết thì liệu nhỏ có chịu đựng nổi không?

Tôi thở dài nhìn ra khoảng không trước cổng:

-Vậy tao phải làm gì đây? Tao đã lỡ giúp thằng Huy rồi!

Đến đây cả tôi lẫn thằng Toàn dường như có một linh cảm mách bảo rằng có một ai đó đang đứng sau mình. Và đúng y như vậy, vừa quay ra đằng sau, cả Ngọc Lan lẫn bé Phương đã đứng đằng sau bọn tôi từ lúc nào. Nhìn sắc mặt Ngọc Lan lúc này có phần hơi trầm đi một chút xíu nhưng nàng vẫn cố mỉm cười nói với Toàn phởn:

-Mình cần nhờ Phong một chút việc! Toàn, Phương với Khanh sang bên đó trước được hông, hì hì!

Tất nhiên thì Toàn phởn muốn rút khỏi cái nơi đang căng như sợi chỉ này càng sớm càng tốt. Ngọc Lan vừa nói xong, nó đã nhanh nhảu đứng dậy cười hền hệt:

-Ờ hề hề! Vậy cũng được! Thôi tụi tụi đi trước nghen! mày ở lại vui vẻ nhen Phong!

Nói rồi nó dắt tay bé Phương cùng Khanh khờ dong thẳng ra cổng mà chẳng để tôi kịp nói thêm lời nào.

Giờ đây chỉ còn mình tôi cùng với cô người yêu của mình mà chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy thật căng thẳng. Do vậy, tôi cố bắt chuyện để không khí đỡ căng hơn:

-À hề hề! Em nhờ anh chuyện gì đó?

Nàng vẫn nở nụ cười tươi:

-Hì, hông có chuyện gì lớn đâu anh! Mình vào phòng anh nói chuyện nha!

-Ơ? Sao lại vào phòng anh! Lên cây me cho mát đi em!

Nàng chu mỏ cốc đầu tôi:

-Em mặc váy không có leo cây được! Ngốc ạ!

-À, quên! Hề hề!

Lời trêu đùa của tôi cũng không đủ sức để những hạt mầm vui vẻ mọc chồi trên gương mặt có phần lạnh băng của Ngọc Lan. Do vậy, tôi nuốt khan lấy hết can đảm dắt tay nàng vào phòng mình. Có lẽ nói rõ ràng với nhau sẽ tốt hơn là tìm cách tránh né.

Vì vậy, khi vừa đặt Ngọc Lan ngồi xuống giường, tôi hít một hơi thật sâu ngồi xuống cạnh nàng hỏi:

-Sao? Có phải em muốn biết về chuyện của Huy và Ngọc phải không?

Nàng không nói, chỉ khẽ gật.

-Chuyện cũng không có gì to tát đâu! Chỉ là anh thấy thằng Huy có cảm tình với Lam Ngọc Nên mới quyết định giúp nó một tay thôi mà!

Ngọc Lan mỉm cười nhẹ, có lẽ nàng vừa trút bớt một thứ gì đó nặng nề đã đè nén trong tim từ nãy đến giờ.

Giọng nàng thật trầm ngâm:

-Nếu anh yêu em, mà em giới thiệu một người con gái khác cho anh và giúp họ tìm hiểu anh…

-Thôi thôi! Anh hiểu rồi…

Tôi vội quay sang ôm lấy nàng vào lòng mình.

Tôi hoàn toàn hiểu những gì Ngọc Lan muốn nói với tôi. Nàng đã cho tôi hiểu được cảm giác bị người mình yêu xem như một món đồ muốn cho ai thì cho, muốn giới thiệu ai thì giới thiệu. Mặc dù không phải tôi là người trực tiếp giới thiệu Lam Ngọc cho thằng Huy nhưng tôi cũng đã cũng cấp thông tin về Lam Ngọc cho thằng Huy để nó cưa cẩm nàng.

Có cảm giác như tôi đã bán đứng Lam Ngọc vậy. Nhưng thật sự thì tôi chỉ muốn giúp nàng tìm được chỗ dựa tinh thần như tôi hiện giờ chứ không phải một mục đích nào khác làm tổn hại nàng. Nhưng xem ra với biểu hiện của Toàn phởn và đặc biệt là Ngọc Lan, tôi biết mình đã làm sai.

Do vậy tôi càng ôm chặt Ngọc Lan hơn với hi vọng nàng sẽ hiểu cho tôi. Một thằng ngu ngơ với lòng tốt đặt không đúng chỗ.

Tất nhiên tình cảm của tôi luôn đặt đúng chỗ và đó là Ngọc Lan. Nàng luôn là một cô gái tâm lí và thấu hiểu. Nàng không cần hỏi tôi quá nhiều nhưng vẫn biết trong lòng tôi đang nghĩ gì. Đó chính là điều may mắn nhất đối với tôi.

Lần này cũng vậy, chỉ không lâu sau khi tôi ôm nàng vào lòng, nàng cũng đã chủ động vòng tay ôm lấy tôi với một độ lực vừa đủ để khiến tôi chìm đắm trong những cung bậc cảm xúc mà theo tôi có cả một đống kho báu trước mặt cũng không bì được. Cần gì kho báu khi tôi đang ôm một kho báu trong lòng chứ?

Lát sau tôi mới dần nơi lỏng vòng tay. Nhìn cô người yêu của tôi hiện giờ tựa như thiên thần trong bộ váy trắng vậy. Đã thế vẻ mặt ngó đâu đâu thẹn thùng của nàng càng làm nét đẹp đó lung linh hơn bội phần.

Tôi Khẽ đặt tay lên đôi vai mịn màn của nàng nói:

-Sao? Hết giận anh chưa?

-Còn chút chút?

-Ơ! Vậy sao mới hết hẳn được?

Nàng chun mũi đẩy tôi ra khỏi phòng:

-Anh tự nghĩ đi! Giờ để em trang điểm lại, nhòe hết rồi nè!

Tôi không kêu ca gì, việc trang điểm luôn là đại sự của các nường. Tôi thì chỉ cần chỉnh chu lại áo sơ mi là đã sẵn sàng dự tiệc cưới của chị thằng Mậu.

Tuy nhiên, vừa định ra đằng trước hiên đợi thì tôi bỗng nghe được tiếng xì xầm phát ra từ bên trong phòng của nội.

Theo như tôi nhớ thì từ sáng giờ nội vẫn ở trong phòng, tuyệt đối không có bất cứ hàng xóm nào sang chơi. Nếu có nói chuyện điện thoại, tôi sẽ biết ngay vì trước giờ do bị lãng tai nên nội tôi nói chuyện điện thoại rất lớn. Đằng này xì xầm phát ra với âm lượng rất bé, kiểu như không muốn để ai nghe thấy vậy.

Do thế tôi rón rén áp tai lại gần cánh cửa, cố gắng nghe những gì xảy ra bên trong.

Thật bất ngờ! Giọng nói phát ra từ trong đó là của một người đàn ông. Và càng bất ngờ hơn khi giọng đàn ông đó chính xác là giọng ồn ồn của ba tôi. Chắc có lẽ ông vào phòng nội khi tôi và Ngọc Lan vẫn còn ôm nhau trong phòng.

Dù vẫn còn khá sốc nhưng tôi vẫn cố áp tai nghe ngóng:

-Mẹ chỉ sợ thằng Phong sẽ sốc khi biết được tin này!

-Không sao đâu mẹ, dù gì nó cũng lớn rồi! Nó có quyền biết!

-Vậy con tính nói chuyện này với nó sao?

-Chắc là khi nó lên Sài Gòn thì con kêu nó sang ở bên võ đường luôn! Cấm tuyệt nó sang nhà bên quận 7!

-Ừ, dù sao thì cũng từ từ nói cho nó hiểu nha con! Tuổi trẻ mà….Thằng Phong giống con lúc nhỏ lắm!

-Con biết rồi! Mẹ cứ yên tâm!

-Trời ơi, sao phía bên xui cạn tình cạn nghĩa như vậy chứ?

-Anh Phong,…sao…ứm….

Đang thập thò, giọng Ngọc Lan lại cất lên từ phía sau khiến tôi phải giật mình quay ra chặn miệng nàng ngay. Nhưng lần này độ nguy hiểm đã tăng lên gấp bội.

Vừa nghe tiếng nàng, cả nội lẫn ba tôi đều chạy khỏi phòng xem xét. Bắt gặp cảnh tôi với Ngọc Lan đang đứng ngoài cửa, ba tôi nhíu mày:

-Hai đứa làm gì vậy? Giờ chưa đi đám cưới chị thằng Mậu hả?

Tôi liếm môi đáp:

-À dạ, tụi con nãy giờ sửa soạn! Giờ chuẩn bị đi nè! Mà sao ba lại ở đây?

ÁNh mắt ông ngó đâu đâu pha lẫn một chút bối rối, nhưng rồi lại trở về trạng thái nghiêm nghị vốn có:

-Tao về đây thăm nội mày một chút xíu rồi chiều về!

-Ơ, sớm vậy ba? Sao không ở tới mai rồi về?

Ông nhíu mày tỏ vẻ khó chịu:

-Tao công việc đăn đăn đê đê đâu có ở không như mày mà ở lại!

Thấy hai đứa nhóc bọn tôi cứ đứng bối rối, ông gắt nhẹ:

-Thôi bây đi đi! Coi chừng trễ!

Được ông mở ra một lối thoát, tôi liền gật đầu ngay:

-Dạ dạ, vậy con đi nha! Ba chiều về mạnh khỏe!

Để tránh việc phát sinh thêm bất cứ sự hoài nghi nào, tôi liền dẫn Ngọc Lan đi ùa luôn ra tận ngõ đã sỏi trước cổng. Điều đó khiến Ngọc Lan có phần bất ngờ.

Nàng tròn mắt níu tay áo tôi:

-Có chuyện gì vậy anh? Sao không ở lại nói chuyện với ba anh một chút! Tiệc cưới đến trễ một chút cũng không sao mà!

Tôi tặc lưỡi hướng mắt lên những tán cây trên cao:

-À thì thấy ba đang nói chuyện với nội nên anh thấy cũng không nên làm phiền!

Và rất nhanh nhạy, nàng ồ lên:

-Vậy ra đây là nguyên nhân anh đứng trước cửa phòng nội nghe lén phải không?

Tôi hoảng hốt chặn tay ngang miệng:

-Suỵt! Khẽ thôi em! Ba với nội nghe thấy đó!

Nàng vẫn chưa gỡ bỏ sự nghi hoặc với tôi:

-Vậy thì anh đã nghe được chuyện gì?

-Thì…chuyện rắc rối ở võ đường thôi…À phải rồi, võ đường của ba anh có một số thành phần làm phiền ấy mà!

Nàng khom người xuống nhìn vào ánh mắt láo lia của tôi:

-Thật không?

Tôi nuốt khan:

-Thật!

Và rồi nàng lại chuyện sắc mặt 180 độ về lại tráng thái bình thường:

-Hì, em tin anh đó! Vậy tranh thủ đi tới buổi lễ cưới thôi anh!

-À ừ mình đi!

Sự việc ngày hôm đó đã biến lễ cưới của chị thằng Mậu trong lòng tôi thành một lễ cưới không vui…