Cặp Đôi Cầm Thú – Chương 59 Kết thúc – Botruyen
  •  Avatar
  • 18 lượt xem
  • 2 năm trước

Cặp Đôi Cầm Thú - Chương 59 Kết thúc

Một ngày trước trời xanh nắng ấm, nhưng đến hôm sau thì mây đen đầy trời.

Trước khi đưa Kiều Nhạc Hi đi làm, Giang Thánh Trác hỏi cô, “Tan làm có muốn anh đón em không?”

Kiều Nhạc Hi suy nghĩ, “Không cần, buổi chiều em sẽ đi ra ngoại thành khảo sát, có lẽ sẽ về trễ, tới lúc đó em sẽ tự về nhà”.

Giang Thánh Trác gật gật đầu, lên xe lái đi.

Tiếng sét vang lên ầm ĩ cả buổi, đến xế chiều cuối cùng trời cũng đổ mưa, mưa càng ngày càng nặng hạt. Giang Thánh Trác đứng trong văn phòng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn mưa rớt trên mặt kính, lấy điện thoại gọi cho Kiều Nhạc Hi, “Em đang ở đâu?”

Giọng của cô lẫn với tiếng mưa, “Đang ở ngoại thành”.

“Khi nào sẽ về?”

“Lúc này mưa lớn quá, đợi chút nữa mưa nhỏ rồi em sẽ về”.

“Anh đi đón em”.

“Không cần đâu, anh cứ làm việc đi, ở nhà đợi em, lúc về nhớ lái xe cẩn thận”.

Giang Thánh Trác trả lời rồi máy.

Lúc Giang Thánh Trác sắp tan làm cũng là lúc mưa lớn hơn, trên đường về mưa trút xuống dữ dội, kênh phát thanh trên xe đưa tin về thời tiết, nhắc nhở người dân chú ý an toàn, ngoài xe mưa to gió lớn, mưa ngập cả bánh xe.

Bình thường chỉ mất mười phút lái xe nhưng hôm nay phải mất hơn hai tiếng mới về đến nhà, Giang Thánh Trác tắm rửa thay quần áo, cầm lấy điện thoại kiểm tra, vẫn không có tin nhắn hay cuộc gọi nào.

Thời gian trôi qua càng ngày càng chậm, mưa ngoài trời không nhỏ hơn, Kiều Nhạc Hi vẫn chưa về, gọi điện không có tín hiệu.

Giang Thánh Trác kiềm chế, cố gắng bình tĩnh đợi hồi lâu, cuối cùng vẫn không chịu được lấy điện thoại ra gọi.

“Giang thiếu gia, đường đến khu đô thị sắp được khởi công có mấy cây to bị ngã đổ chặn lối đi, bên này không vào được, bên kia cũng không ra được, mấy kỹ sư đi khảo sát hôm nay đều bị kẹt ở đó rồi”.

Giang Thánh Trác nghe tới đó lập tức lấy chìa khóa xe vừa đi vừa nghe máy.

Xe của Giang Thánh Trác dừng ở ven đường, cậu mở dù đi đến xe, không lâu sau đó, có mấy chiếc xe chạy tới từ phía sau, vài người xuống xe đi về phía cậu.

“Giang thiếu gia, đã tìm người dọn đường, anh đợi thêm chút nữa”.
Kiều Nhạc Hi tiếp tục đi về phía trước.

Hai người đưa lưng về phía màn ảnh, ngồi trong phòng học trống trãi, cùng nhìn về phía trước, trên bản đen viết to hai chữ “Tốt Nghiệp”, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào phản chiếu lên tấm bảng đen mang theo chút thương cảm.

Từ ngày đó về sau, hai người, người trước kẻ sau xuất ngoại, mấy năm sau không còn liên hệ với nhau.

Sau đó là mấy bức ảnh chụp của cô khi cô ở nước ngoài, có khi là cúi đầu đọc sách, có lúc cười nói cùng bạn học…….

Tiếp tục đi vài bước nữa là bức ảnh hai người tay trong tay bước đi trong tuyết, trên mặt đất phủ một lớp tuyết mỏng, đèn đường tối mờ mang theo một chút ấm áp, trên cổ cô còn quấn chiếc khăn quàng màu xám của cậu.

Có một tấm ảnh mới chụp cách đây hai ngày trước, cậu và cô cùng mặc đồ ngủ cặp, cậu nằm đè lên người cù cô (cái ni là thọt lét:))), hai người cười giỡn ầm ĩ.

Bước đi vài bước cô đã bị một bức ảnh lớn cản đường.

Trong ảnh chụp, không biết cô đang nhìn gì, mắt nhìn về phía trước cười thoải mái, mà cậu bên cạnh nghiêng đầu nhìn mang theo chút si mê, khóe môi hơi giương lên.

Nhìn lại chính mình, như thấy lại toàn bộ thế giới mới lạ, cô nở nụ cười, người ấy cũng sẽ cười vui vẻ.

Chuyện cũ như sóng lũ cuồn cuộn chảy về, Kiều Nhạc Hi che miệng khóc không thành tiếng.

Giang Thánh Trác hết sức im lặng đi theo cô từ đầu đến giờ, lúc này mới bước lên một bước trong ánh sáng rực rỡ của những nụ hoa bách hợp quỳ một gối trước mặt cô, nắm một chiếc nhẫn đưa về phía cô, cười vô cùng rạng rỡ, “Nhạc Hi, lấy anh nhé, anh sẽ mang hạnh phúc cả đời cho em”.

Kiều Nhạc Hi buông mắt nhìn Giang Thánh Trác, từ cửa đi đến đây, nhìn cả chặn đường đi, giống như đem khoảng thời gian hơn hai mươi năm trãi qua một lần nữa, thì ra, từ lâu cuộc sống của bọ họ luôn luôn gắn bó với nhau, chưa bao giờ tách rời.

Giang Thánh Trác lặng lẽ chờ đợi, đôi mắt cũng có chút hồng, giống như những gì trong phim đã từng nói, cô có thể biến mất, có thể già đi, nhưng cho dù là thế nào, chỉ cần nhìn thấy cô ấy, trái tim của anh lại được bao bọc bởi sự dịu dàng êm ái.

Kiều Nhạc Hi kiềm nén xúc động lau nước mắt trên má, gật gật đầu, kéo cậu đứng lên rồi nhào vào lòng cậu.

Trước đây trong cuộc sống của bọn họ, mỗi người đều chiếm giữ một vị trí vô cùng quan trọng, trong mấy chục năm nữa, con đường của bọn họ sẽ vẫn luôn như thế.

Nếu như anh muốn, cuộc đời này em sẽ theo anh. Còn nếu như anh bỏ đi, em cũng sẽ không từ bỏ.

Đây là lời thề chân thành nhất mà em có thể cho anh.

HẾT