Cách Bảo Vệ Anh Trai Của Nữ Chính – Quá khứ của Roxana – Khởi đầu – Botruyen

Cách Bảo Vệ Anh Trai Của Nữ Chính - Quá khứ của Roxana – Khởi đầu

Ban đầu, tôi chẳng biết rằng mình đã chuyển sinh thành nhân vật trong một cuốn tiểu thuyết.
Tôi nhớ được kiếp trước của mình. Tôi là một sinh viên đại học năm cuối, và đang trên đường về nhà sau một buổi tối học tập mệt mỏi tại thư viện. Tâm trí tôi vẫn còn đang lơ lửng vì bận nghĩ về luận văn mà tôi đang làm dở. Tôi vẫn lê chân từng bước mặc kệ cơn bão tuyết đang ập đến. Thật là không may khi một chiếc xe trượt bánh và đâm thẳng vào tôi.
Khi tôi tỉnh dậy, tôi đã là một người khác.
Lúc đầu thì chuyện này cũng chẳng tệ lắm.
“Lần này là một bé gái. Đúng là bất ngờ đáng mừng mà». Giọng của mẹ tôi thật ấm áp và dịu dàng làm sao. Tôi đã cảm nhận được tình thương trong vòng tay của mẹ khi tôi chỉ là một đứa bé mới chào đời. Câu nói đó của mẹ cũng có nghĩa là trong gia đình mới này, có vẻ như tôi còn có anh trai.
Tất nhiên, tôi cũng giật mình khi nhận ra mình đã chết và phải sống một cuộc đời khác, nhưng tôi cũng phải nhanh chóng chấp nhận số phận của mình thôi.
Tôi có thể làm gì khác được chứ? Kiếp trước của tôi cũng đã kết thúc như thế và dù cho có nhớ thương tiền kiếp thế nào thì tôi cũng chẳng thể trở lại được nữa. Ở nơi đó, tôi cũng đã được dạy là phải sống thực tế, chứ không phải khờ dại mà bám vào người khác.
Mẹ mới của tôi ở thế giới này là một người phụ nữ xinh đẹp với nét lai Á Âu. Mái tóc vàng óng buông thả trên bờ vai tỏa sáng lung linh và đôi mắt xanh biếc khiến tôi liên tưởng đến một chiếc hồ sâu tĩnh lặng. Vẻ đẹp ấy chắc hẳn sánh ngang với một cô công chúa trong truyện cổ tích.
«Chà».Tôi nghĩ. «Chắc hẳn cha tôi sẽ thấy hạnh phúc lắm khi cưới được một người vợ xinh đẹp đến nhường này ». Khi còn nhỏ ngày nào tôi cũng phải cảm thán trước khuôn mặt xinh đẹp của bà ấy.
Mấy thành viên còn lại của gia đình tôi có đẹp thế này không nhỉ? Tôi càng ngày càng thấy phấn khích và muốn nhìn thấy những người anh, người chị như thế.
« Ra là đứa nhỏ này à». Một người đàn ông nói chuyện với mẹ tôi. « Con bé giống nàng đó».
Hóa ra là cha tôi còn đẹp hơn mẹ tôi, nhưng mà đẹp theo cách khác. Vì lí do gì đó mà vẻ đẹp ấy lại không thu hút tôi mấy khi tôi mới thấy ông. Tôi thờ ơ liếc nhìn khuôn mặt dưới mái tóc đen tuyền ấy. Không biết vì sao, nhưng khí chất toát ra từ ông ấy lại mang sự nguy hiểm ngay cả khi ông ấy đang thoải mái đứng giữa căn phòng tối tăm này.
« Đôi mắt của con bé lại rất giống chàng », mẹ tôi dịu dàng nói.
Lúc này bỗng dưng tôi muốn được sớm thấy hình ảnh bản thân mình. Cả ba mẹ tôi đều rất đẹp. Và họ lại lấy nhau và sinh ra tôi, không phải là quá hiển nhiên rằng tôi cũng sẽ xinh đẹp sao ?
« Roxana ». Giọng nói của cha tôi thật trầm mà mạnh mẽ. « Tên của nó sẽ là Roxana ». Sau khi đặt tên cho tôi, thì ông ta rời khỏi phòng.
Tôi liền hiểu ra con người thật sự của ông ấy. Ông ta đã quen với việc ra lệnh rồi. Khi cha tôi nhìn tôi đang được ôm trong vòng tay mẹ, rõ ràng ánh mắt ấy, ông ta xem tôi như một sinh vật tầm thường, không hề có giá trị gì. Tôi chẳng hề được coi như con gái ông ta.
« Roxana, đứa con đáng yêu của mẹ », mẹ tôi mỉm cười buồn bã. Dường như mẹ chẳng bất ngờ mấy trước hành động đó của cha tôi. « Hãy lớn lên và trở thành một người tộc Agriche thật mạnh mẽ và tuyệt vời nhé con ».
Tôi bỗng cảm thấy có điềm gì đó khi nghe được họ của mình là Agriche.
Agriche sao… cái tên này nghe rất quen.
Rõ ràng là một cái tên nước ngoài. Tôi đang ở đâu nhỉ ? Cha mẹ tôi không nói tiếng Anh hay tiếng Hàn nhưng mà tôi lại hiểu hết những gì họ nói. Đó là điều tốt duy nhất mà sau khi chuyển sinh qua đây tôi nhận được đó.
Dần dần tôi không thể ngăn được cơn buồn ngủ. Em bé ngủ rất nhiều mà, và cảm giác mệt mỏi tôi cảm nhận được thật đến nỗi đây chẳng thể là mơ. Tay tôi cuộn tròn bên dưới cổ mẹ, còn mẹ thì nhẹ nhàng vỗ về sau lưng.
Agriche. Tôi đã nhớ cái tên này.
Nếu như gia tộc Agriche này liên quan đến cái gia tộc mà tôi đã đọc qua thì giờ tôi đang trong tình huống cực kì tồi tệ. Thật là chẳng thể tin nổi khi được chuyển sinh vào một thế giới viễn tưởng thế này, nhưng mà nếu đã thế này rồi thì bây giờ tôi cũng chẳng thể làm gì.