Anh Hai, Nhẹ Chút – Chương 1 – 5 – Botruyen

Anh Hai, Nhẹ Chút - Chương 1 - 5

“Dịch, anh không muốn em sao?” Chung Gia Di đưa bàn tay luồn vòng trong áo người đàn ông đang ngồi trên giường.

Lạc Dịch lạnh nhạt không phản ứng, ánh mắt sâu hun hút cực kỳ sắc bén nhìn thẳng vào người phụ nữ lẳng lơ trước mắt.

Thấy anh im lặng Chung Gia Di vui mừng ra mặt tay không an phận bắt đầu di chuyển lên xuống trên khuôn ngực của anh, cô cố tình kéo váy ngủ lụa ngắn ngủn của mình lên tận eo, lộ ra đôi chân thon thả ngọc ngà. Cô ngồi dạng chân trên người anh, mông lắc qua lắc lại mục đích muốn khiến cự vật của anh thèm muốn cô.

Nhưng qua một hồi trêu chọc, dùng vô số chiêu quyến rũ đàn ông nhưng vẫn không khiến anh có chút phản ứng nào, cô nhíu mày vừa quan sát biểu cảm của anh vừa chạm tay vào nơi dưới đủn quần của anh, nhưng còn chưa sờ đến đã bị anh mạnh bạo giữ chặt tay. “Cô đừng quá giới hạn của tôi.”

Chung Gia Di ủy khuất nhìn chằm chằm anh. “Hai năm nay anh vẫn không yêu em sao?”

Anh nhếch miệng khinh khỉnh liếc cô một cái, giọng nói giễu cợt vang lên. “Vì sao tôi cưới cô, cô nên hiểu rõ. Đừng nói yêu, cả đời này tôi cũng tuyệt đối không chạm vào cô.” Dứt lời anh đẩy cô ra rồi rời khỏi phòng ngủ.

Vốn đã chia phòng nhưng cô ta lâu lâu lại nổi cơn muốn quấy rầy anh, loại đàn bà như Chung Gia Di anh cực kỳ coi thường, ỷ thân thế tốt mà dùng thủ đoạn để ép anh cưới cô ta. Đó là loại phụ nữ anh ghét nhất.

Bước chậm xuống tâm tình tốt hơn, chỉ là vừa ra khỏi cửa đã thấy ở xích đủ gần đó có một nên lại tìm tới chiếc xích đu yêu thương của mình, trùng hợp đêm nay còn có trăng thật thích hợp để giải tỏa những bận tâm trong lòng.

“Em làm gì ngoài này?”

Nghe âm thanh quen thuộc, cô giật mình nhìn sang. “Anh hai.”

“Ừ.” Anh ngồi xuống cạnh cô, cùng cô ngắm trăng.

“Chị dâu lại phiền anh à?” Lúc hỏi câu này nếu để ý sẽ phát hiện giọng điệu của cô có chút buồn bã và bất đắc dĩ.

Lạc Dịch không trả lời, anh hỏi lái sang chuyện khác. “Sắp thi đại học rồi, có phải rất áp lực không?”

“Cũng tạm ạ.” Cô đã quen với việc anh phớt lờ những chuyện liên quan tới Chung Gia Di nên cũng không lạ gì. Vốn dĩ chính cô cũng rất ghét cô ta, có khi ghét không kém gì anh hai đâu nhưng thỉnh thoảng cô vẫn có chút lo lắng. Cô sợ…sợ anh hai sẽ động tình.

Lạc Dịch đánh mắt sang nhìn thoáng sườn mặt của cô gái mười bảy, mười tám tuổi. Cô thuần khiết, mong manh, có một tuổi thơ bất hạnh may được ba mẹ anh mang về nuôi từ đó mới thoát khỏi những tháng ngày cơ cực, vì vậy mà cô trưởng thành hơn những bạn cùng trang lứa. Anh nhìn cô trưởng thành, nhìn cô từ từ lớn lên rồi đến khi thấy cô xinh đẹp ngồi bên cạnh mình, cảm giác kỳ lạ thường thấy lại dâng lên. Chỉ là anh không rõ nó là gì?

Thu hồi lại ánh mắt, anh nói: “Không còn sớm nữa, ngủ sớm đi, ngoài này lạnh.”

Cô xoay đầu nhìn thẳng vào mắt anh, sự kiềm nén trong lòng khiến cô đau đớn. Cuối cùng chỉ có thể đáp dạ.

Lạc Nhạn nhìn theo bóng lưng mờ tối của anh lại nhớ đến hai năm trước. Khi ấy gia đình cô trong giai đoạn cực kỳ căng thẳng, công ty đang trên đà bị kẻ khác độc chiếm, nhưng cũng chưa đến mức vào đường cùng. Nhưng sau đó tai nạn đột ngột xảy ra với ba mẹ và vì sự nhúng tay của nhà họ Chung đã ép nhà họ Lạc cô đến bên bờ vực thẳm. Vì lẽ đó anh hai mới chấp nhận liên hôn, cưới người mình không có chút tình cảm nào về làm vợ, chỉ có như vậy sự nghiệp của ba mẹ gầy dựng bao năm nay mới được vẹn toàn. Dù biết chính nhà họ Chung đã chơi bẩn, vì Chung Gia Di muốn có anh nên đã giở thủ đoạn này. Cuối cùng vẫn ôm nhục nhã và phẫn hận mà kết hôn cùng cô ta.

Ngày anh cưới cô trốn trong phòng khóc một trận, nước mắt bao năm nay như thể chỉ dồn hết vào đêm đó.

Trở về phòng Lạc Nhạn lấy cuốn sổ nhật ký dày cộm của mình ra. Dưới ánh đèn bàn màu trắng, cô cắn cắn môi dưới rồi viết ra một câu.

[Cùng Lạc Dịch ngắm trăng.] kèm theo một hình khuôn mặt buồn.

Cả quyển sổ này hầu như trang nào cũng nhắc đến tên anh. Cô rất ghét danh xưng anh hai, vì nó như nhắc cho cô nhớ về bức tường ngăn cách giữa cô và anh. Cô cũng ghét phải gọi Chung Gia Di là chị dâu nhưng theo phép tắc cô vẫn phải cắn răng làm trái với ý mình.Hôm sau Lạc Nhạn trong bộ váy trắng thả nhẹ bước chân xuống dưới đã thấy anh và Chung Gia Di ngồi ở bàn cơm.

Có điều nhìn cái vẻ mặt như đưa đám của cô ta đã rõ hai người này lại cãi nhau.

“Anh hai, chị dâu.” Nghe thật chói tai làm sao.

Chung Gia Di liếc nhìn Lạc Nhạn từ trên xuống dưới, giễu: “Ở nhà mà mặc đẹp vậy là cho ai xem. Mấy đứa con gái nhỏ bọn em thật là, nên biết lúc nào nên mặc trang phục nào cho hợp lý chứ.”

Lạc Nhạn nhún vai ngồi bên cạnh Lạc Dịch tay cầm lấy bánh sandwich thờ ơ đáp. “Vậy ở nhà thì nên mặc váy hai dây, ngắn, mỏng tanh như chị dâu à?”

Lạc Dịch bên cạnh liếc mắt nhìn sang cô hai giây như có như không nhếch miệng một cái, rất nhạt nên khó mà phát hiện.

Chung Gia Di trừng mắt với Lạc Nhạn cao giọng: “Ý tôi nào phải như vậy, nói chung là em nên học lại cách phối đồ cho phù hợp để tránh làm mất mặt Lạc gia chúng ta.”

“Ăn đi.” Lạc Dịch lạnh giọng cắt ngang chuyện này lại. Anh nghĩ phụ nữ đúng là nhiều chuyện.

Chung Gia Di dằn đũa khó chịu.

Vì chủ nhật nên Lạc Nhạn không đi học, cô có hẹn với bạn đến nhà sách nên tranh thủ thay đồ rồi rời đi.

“Em đi đâu?” Lạc Dịch vừa ra khỏi thư phòng đã thấy cô gái đang tung tăng diện váy quần xinh đẹp.

Cô vui vẻ đáp. “Em đến nhà sách cùng bạn ạ.”

Anh bỗng buộc miệng hỏi: “Bạn trai hay bạn gái?” Tuy thấy hơi kỳ dù sao em gái cũng lớn rồi như vậy.

Chính Lạc Nhạn cũng hơi chậm tiêu hóa với câu hỏi của anh. Nhưng rất nhanh cô gật đầu: “Ừ.”

Nhìn dáng hình mảnh khảnh, nụ cười tràn ngập thanh xuân của cô, tâm tình của anh cũng tốt hơn.

Sang thư phòng anh gọi một cuộc điện thoại. “Bao nhiêu cổ phần rồi?”

Bên kia là trợ lý của anh _Úc Nham Điền nói vọng qua. “Ba mươi phần trăm rồi ạ. Nhưng bọn họ có vẻ đã phát hiện việc có người mua cổ phẩn rồi.”

Lạc Dịch âm trầm suy tư vài giây. “Tiếp tục mua, dùng danh nghĩa của Lộ Khúc đi.”

“Vâng ạ.”

Tắt máy, anh nhìn tấm hình trên điện thoại của mình. Đó là ba năm trước anh cùng Lạc Nhạn chụp một tấm ảnh khi đến đám cưới của Lộ Khúc. Từ đó anh đã đặt nó làm hình nền điện thoại đến tận bây giờ dù đổi qua mấy cái điện thoại đi nữa thì hình nền vẫn mãi chỉ có một.

Chung Gia Di về nhà họ Chung nên hôm nay anh đỡ phải bị phiền toái. Hằng ngày phải ăn cùng cô ta, sống cùng nhà với ta, phải thấy mặt cô ta khiến anh rất bực bội nên chỉ mong cô ta về nhà họ Chung càng nhiều càng tốt.

Tại nhà sách,

“Nhạn Nhạn, cậu với anh hai thế nào rồi?” Lưu Ly lật được mấy trang sách đã nhàm chán kiếm chuyện.

Lạc Nhạn lắc đầu. “Hiện tại tớ không dám làm gì cả. Trên danh nghĩa anh hai vẫn là người có vợ, hơn nữa chị ta còn sống cùng nữa. Tới không có cơ hội.”

Lưu Ly thở dài một hơi. “Khổ thật đấy, sao cậu lại đi yêu anh của mình làm gì. Hiện tại có bao nhiêu tổn thương.”

“Tớ nguyện ý chờ.”

“Vậy lỡ anh ấy không có tình cảm kia với cậu thì sao? Có phải càng tổn thương không?”

Lạc Nhạn chợt ỉu xìu, cô gấp cuốn sách đang đọc dở lại. “Tớ rõ những gì cậu nói. Nhưng mà cho dù anh ấy không yêu tớ đi nữa thì tớ cũng không trách, tớ chỉ mong anh ấy có thể lấy được người mà anh ấy yêu.”

Lưu Ly chỉa ngón tay trỏ chỉ chỉ vào đầu Lạc Nhạn. “Cậu cao thượng quá ha.”

Cô cười không nói gì.

“Này thật ra thì nếu là tớ ở bên một người đàn ông xuất sắc, đẹp trai như anh cậu thì có khi tớ cũng sẽ siêu lòng thôi.”

Lạc Nhạn nhếch miệng cho cô một cái gõ trán.

Khoảng chín giờ tối, dù bình thường có giúp việc mang thức ăn khuya cho anh nhưng toàn bị Chung Gia Di dành lấy. Cô muốn chen một chân vào cũng khó, hôm nay may mắn cô chị dâu kia không có nhà, vậy cô có thể chăm sóc anh rồi.

Có điều trước khi đi cô lại nhớ đến lời nói khi sáng của mình. Sau đó nhanh chân thay sang một cái váy màu đỏ rượu hai giây, mặc dù không ngắn ngủn mỏng tanh nhưng cũng không kém phần quyến rũ. Đặc biệt da cô trắng như tuyết lại thêm dáng người cực phẩm vòng nào ra vòng nấy, nên khoác lên chiếc váy này chỉ có có thể dùng hai chữ “mỹ nhân”.

Ôm tâm trạng hồi hộp cô xuống dưới tầng.Thấy dì giúp việc định mang khây đồ ăn cô vội lên tiếng. “Dì, để cháu mang lên cho anh hai.”

Dì Lan cười vui vẻ. “Được được, vậy cháu giúp dì nhé.” Bà cũng không để ý lắm cách ăn mặt của Lạc Nhạn.

Vừa đi vừa lo lắng, trái tim ngay ngực trái cũng đập nhanh hơn. Cô đứng trước cửa thư phòng của anh một lúc, hít sâu mới đưa tay gõ cửa.

“Vào đi.”

Giọng nói trầm trầm của anh càng khiến trái tim thiếu nữ không ngừng đập rộn. Cô hít sâu thêm hai lần rồi mở cửa bước vào.

“Đồ ăn khuya ạ.” Lạc Nhạn đến trước bàn làm việc của anh rồi đặt khây đồ ăn lên đó.

Anh ừm một tiếng nâng mắt lên nhìn. Anh khựng vài giây, nhìn cô từ trên xuống dưới rất nhanh đã chuyển mắt đến khuôn mặt phấn nộn của cô.

“Em học theo cô ta đấy à?”

“Hả?” Cô mù mờ về câu hỏi của anh.

Lạc Dịch nhếch miệng dừng tay trên máy tính, anh dựa lưng vào ghế xoay lại ngắm cô.

“Ăn mặc thế này…”

“Đêm đến về phòng em đều mặc vậy cho thoải mái mà, chẳng qua anh hiếm khi thấy thôi.” Tự nhiên cô thấy hình như mình thất bại rồi. Anh còn rất thoải mái mà trêu chọc cô mà, nào có bộ dáng bị sắc mê hoặc chứ.

Lạc áo khoác, kẻo lại bị cảm lạnh.”

Cô ỉu xìu cúi đầu đáp. “Em biết rồi. Vậy em về phòng chưa kịp đi hai bước đã bị âm thanh hết sức câu dẫn của anh làm cho đứng hình.

Lạc Dịch lặp lại: “Lại đây.”

Lúc này cô mới tin là mình nghe đúng. Cô rề rề vòng qua bàn làm việc đến chỗ anh, mang tâm trạng phấn khởi thấy rõ

Chỉ là ở đây có một ghế xoay thôi. Cô lúng túng nhìn quanh phòng ngoại trừ bộ sô pha bên ngoài thì chỉ còn cái ghế anh giây. “Ngồi ở đây.” Anh đập nhẹ tay lên đùi mình. Ý tứ đã quá rõ.

Lạn Nhạn nuốt nước miếng, nhìn đùi anh lại nhìn thẳng vào mắt anh. “Nhưng…”

“Anh không muốn lặp lại.”

Nghe giọng điệu như ra lệnh của anh, cô hơi sợ nhẹ nhàng ngồi hẵn lên đùi anh.

Thật sự cái tư thế này quá ái mụi, nào giống như hai anh em. Nhưng mà cô thật sự rất vui, trong lòng như có vạn bông hoa đào nở rộ.

“Ăn cùng anh.”

Lạc Nhạn lắc đầu lia lịa. “Không, em không muốn tăng cân đâu.”

Nghe cô nói vậy, Lạc Dịch bỗng áp bàn tay của mình lên eo bụng cô bóp nhẹ. “Em gầy lắm.” Anh định nói dáng cô rất đẹp nhưng cảm thấy không thích hợp nên rút lại.

Cô căng cứng cả người, đến thở cũng muốn ngừng lại. Xúc cảm vừa rồi khi anh chạm vào bụng khiến cô tê dại. Còn có kích thích.

Cô không ăn, anh cũng không ép.

“Giúp anh trả lời vài mail đi.” Vì để tiện cho việc ăn uống nên anh phải dùng một tay ôm eo cô, môt tay để gắp đồ ăn.

Ai nhìn thấy cảnh tượng của đôi nam nữ này đều chắc chắn nghĩ là một cặp tình nhân.

Anh hướng dẫn cô trả lời mấy mail đơn giản chỉ cần vài câu đáp lại là xong.

Lạc Nhạn rất hào hứng khi được giúp anh. Cô quên luôn cả hiện tại anh đang ôm chặt eo mình.

Lạc Dịch ăn được một nửa thì dừng lại ngắm cô gái trong lòng. Anh lướt thấy đôi chân trắng nõn, thon dài của cô còn có bộ ngực lấp ló sau lớp váy mỏng manh, vòng eo tinh tế cùng xương quai xanh quyến rũ. Anh chợt cảm giác trong người xuất hiện một luồng khí nóng.

Vốn đang tập trung giúp anh trả lời mail nhưng phát hiện có gì đó cứng cứng chạm vào mông. Sau khi định hình cô cũng rõ đó là thứ gì. Cô chợt mỉm cười, còn cố tình cử động phần mông một chút. Vật đó vậy mà chạm mạnh vào mông cô hơn. Chỉ là cô chưa kịp tiếp tục thực hiện mưu đồ đã bị anh ôm ra khỏi đùi.

“Được rồi, em về phòng ngủ sớm đi.”

Lạc Nhạn bỉu môi nhưng cũng thỏa mãn vì kết quả thu được hôm nay. Chỉ bằng với việc anh có phản ứng với cơ thể cô đã vượt ngoài mong đợi rồi.

Cửa vừa đóng Lạc Dịch cũng thở hắt một hơi. Nhìn phần nhô cao ở giữa quần mình, anh lắc đầu chửi thầm mình vài câu. Hình như lâu quá không cùng phụ nữ nên hôm nay đến cả em gái mình nó cũng có phản ứng.

Anh vuốt mặt vào phòng tắm dội nước lạnh, nhưng hình ảnh Lạc Nhạn trong bộ váy đỏ hai dây kia cứ luẩn quẩn trong tâm trí anh, không sao xua tan đi được. Anh đập mạnh vào tường gạch một phát.Hôm sau Lạc Nhạn đi học bình thường, một chuyện xảy ra với cô là một bạn nam ôm nguyên con gấu bông to đùng đến tặng. Cô lờ mờ không muốn nhận nhưng bị bạn bè hối thúc đành phải ôm lấy nó.

“Tại sao lại tặng tôi?”

“Tôi thích cậu, Lạc Nhạn.” Cậu chàng ngại ngùng nhưng vẫn lấy hết dúng cảm tỏ tình.

Cô thở dài, tình trạng này đã gặp nhiều rồi nhưng mà cô vẫn thấy rất phiền chán vì bị bọn họ dây dưa.

“Xin lỗi, tôi không thể.”

“Tôi đợi cậu.”

Cô lắc đầu: “Sẽ không có kết quả gì đâu.” Cuối cùng cậu chàng buồn bã bỏ đi nhưng vẫn không chịu nhận lại gấu bông.

Ôm nó về nhà Lạc Nhạn không biết để đâu cho hợp lý. Cô lại không muốn đặt nó lên giường cuối cùng cho nó nằm trên cái sô pha nhỏ.

Đến sáu giờ cô xuống dưới nhà để ăn tối, anh hai hôm nay tiếp tục về muộn rồi.

Nhìn Chung Gia Di đang ngồi bắt chéo chân bộ dáng như bà hoàng ngồi ở sô pha xem tivi, trong lòng cô cảm thấy thật chường mắt.

Cô đã phớt lờ nhưng cô ta lại rảnh rỗi nên kiếm chuyện.

“Ồ, cô sắp thi đại học mà trông có vẻ rất thoải mái, ung dung nhỉ?”

Lạc Nhạn liếc cô ta một cái thờ ơ nói. “Liên quan quái gì đến chị.” Nói xong cô cũng vào nhà ăn ngồi ở phòng mình bắt đầu học bài.

Học đến mười giờ cô dừng lại vặn vẹo người một chút rồi đã về chưa.

“Anh về chưa dì?”

Dì Liên gật đầu. “Về không lâu, còn uống rất nhiều rượu thì phải. Trông cậu chủ rất mệt. Tôi vừa mới nấu xong trà giải rượu định mang lên.”

Lạc Nhạn hơi lo. “Để cháu mang lên ạ.”

Cô không gõ cửa mà tự đẩy nhẹ rồi vào trong không hiểu sao cô lại cố tình khóa trái. Thấy anh đang nằm trên giường, tay gác lên trán.

Cảm giác xót xa dâng lên, cô đi nhẹ bước đến ngồi trên giường.

“Anh hai, uống trà cho khỏe.” Cô nhìn khuôn mặt hơi đỏ của anh, di mắt xuống dưới là yết hầu, xuống nữa là xương quai xanh quyến rũ, vì cúc áo bị mở ra tận ba cúc nên bờ ngực rắn chắc cũng lộ ra. Cô chợt thấy tim mình đập rộn. Lập tức không dám nhìn lung tung, khi quay trở lại khuôn mặt anh đã thấy anh đã tỉnh từ khi nào nhìn cô chăm chú. Cô chột dạ lúng túng ho một tiếng rồi bưng chén trà đưa cho anh.

“Anh uống đi.”

Lạc Dịch thu hồi ánh mắt trên người cô, ngồi dựa vào đầu giường. Một hơi uống hết chén trà.

“Nhạn Nhạn” Anh thân mật gọi cô.

Cô bị âm thanh trầm khàn vô cùng câu dẫn của làm cho mê mẩn.

“Anh ôm em một lúc.” Nói rồi anh cứ thế kéo cô vào trong ngực mình ôm lấy.

Lạc Nhạn sau khi hồi thần mới nâng hai cánh tay lên ôm chặt anh. “Anh có chuyện gì sao?”

Anh ừm. “Chuyện công ty. Nhưng anh sẽ giải quyết tốt thôi.” Anh vùi mặt vào trong cần cổ của cô hít sâu mùi hương của cô gái.

Hơi thở anh phả vào cổ khiến cô hơi ngứa ngấy. Hai người ôm nhau như vậy một hồi lâu Lạc Dịch mới buông cô ra. Anh nhìn sâu vào mắt cô, rồi nâng tay vén lọn tóc của cô sau tai. “Về ngủ sớm đi. Đừng học khuya quá.”

Cô hơi luyến tiếc nhưng vẫn phải đi thôi. “Dạ.”

“Anh.”

“Hửm?” Anh vừa dứt lời Lạc Nhạn đã cúi xuống đặt lên má anh một nụ hôn.

Sau đó cô vội nhanh chân chạy đi.

Nụ hôn chớp nhoáng còn chẳng lưu lại chút độ ẩm nào kia khiến Lạc Dịch cứng người một lúc. Cuối cùng anh như nhận ra chuyện gì đó. Tâm trạng không rõ thế nào lại vui lên trông thấy. Anh nhếch miệng nằm trở lại, hai ngón tay sờ nhẹ bên má mình.

Lạc Nhạn vừa chạy vào phòng đã thở phì phò bay lên giường nằm sấp. Hai chân cô đạp liên phanh trên nệm vì quá hồi họp và căng thẳng.

Hôn xong chạy, mày giỏi lắm Lạc Nhạn à?

Còn chẳng biết thái độ của anh ra sao. Ây cô hối hận quá, lý ra phải đợi xem anh có phản ứng thế nào đã chứ.

Cô vùi mặt vào gối hậm hự trong lòng.

Vì nụ hôn chớp nhoáng đó của Lạc Nhạn mà mấy ngày nay cô cứ tìm cách tránh né chạm mặt Lạc Dịch. Tự mình gây chuyện giờ phải khổ thế này đây.

“Cậu đúng là ngốc xịt thật. Giờ trốn anh ấy thì có ích gì?” Lưu Ly ngồi bên cạnh vẽ vẽ đủ thứ hình dạng lên giấy trắng.

Lạc Nhạn chán nãn nằm ườn trên bàn học. “Khi đó quá xúc động nên mới hành động như vậy. Giờ tớ hối hận rồi.”

“Đồ ngốc nhà cậu. Vậy cả tuần nay cậu đều không gặp anh ấy?”

Lạc Nhạn phiền muộn gật gù đầu.

“Ây da, cậu không thể như vậy. Ít ra phải hỏi anh ấy đàng hoàng chứ. Cơ mà cũng có thể cậu nghĩ nhiều thôi, dù sao chỉ là hôn lên má thôi mà, cũng không phải là quá đáng trong trường hợp là anh em.”

Cô chớp mắt. “Thật?”

“Có thể lắm. Hơn nữa người đàn ông thành công, lạnh lùng như anh cậu sẽ không để ý mấy tiểu tiết nữ nhi thường tình vậy đâu.”

Lạc Nhạn lại gật gật đầu. “Có lý nhỉ!”

Thế là cô quyết định không trốn anh nữa, tối đó rất quang minh chính đại cùng hai người anh hai và Chung Gia Di ăn cơm.

“Cả tuần nay gặp cô cũng khó thật đấy!” Lại cô chị dâu thích nói khấy người khác.

Lạc Nhạn nuốt miếng đồ ăn xuống mới Dịch nhìn thoáng cô một cái rồi rời mắt. Đúng là cả tuần nay, chính xác là từ cái đâu. Ban đầu cũng không để ý nhưng quen với sự hiện diện của cô rồi nên qua hai ngày anh bắt đầu nhớ.

Về cái hôn kia anh tạm thời chưa tiện nhắc đến. Thời gian không thích hợp.

Mười một giờ đêm Lạc Nhạn còn đang đau đầu với bộ đề thi thì tiếng gõ cửa vang lên. Không lớn, nhưng cố vẫn đoán được là ai.

Cô vui mừng quên luôn cả chuyện ngại ngùng trước hai lắm. Nên cô luôn hạn chế.

“Ừm.” Không đợi cô mời mình, tự anh đã lách vào trong.

Nhìn trên chiếc sô pha đặt con gấu màu nâu to đùng anh nhíu mày. “Em mua?”

Lạc Nhạn lắc đầu. “Không ạ, bạn em tặng.”

“Bạn trai?” Anh ngồi xuống không muốn đụng vào con gấu đáng ghét bên cạnh.

Cô gật đầu.

“Em đã từ chối nhưng cậu ta bắt em phải nhận quà.” Sợ anh hiểu lầm nên cô nhanh nhẹn giải thích.

Nhìn bộ dáng cúi đầu bặm môi của cô, Lạc Dịch tự nhiên cả người ngứa ngấy. “Lại đây.”

Cô định ngồi chen giữa anh và con gấu kia nhưng anh lại nói. “Đùi anh.”

Cô cắn cắn môi dưới rất ngoan ngoãn ngồi lên đùi anh.

“Ở trường có rất nhiều bạn trai tỏ tình sao?” Anh vuốt mái tóc mềm mượt của cô.

Lạc Nhạn gật đầu. “Nhưng em không thích họ.”

“Anh biết.” Nói rồi anh vỗ vỗ đầu cô. “Thi xong sẽ tặng em một món quà!”