Ấn Ký Tình Nô – Chương 14: Thế Giới Mới – Botruyen

Ấn Ký Tình Nô - Chương 14: Thế Giới Mới

Hoàn thành nhiệm vụ truyền thừa lần này nhận được võ kỹ “ Âm Dương Vô Cực Thuẫn”. Khác với những võ kỹ trước hắn nhận được, võ kỹ này phải dùng âm dương chi lực mới thôi động luyện thành. Từ hai lòng bàn tay tạo ra một cái khiên tròn vô cực năng lượng chắn phía trước, chặn đứng được mọi công kích tầm xa cũng như cận chiến, đây là một vũ kỹ phòng ngự. Theo như tâm pháp giới thiệu thì vô cực thuẫn phải dùng lực lương công kích gấp ba lần lực lượng tạo ra nó, mới có thể phá vỡ…

Lê Ân vừa nhận được võ kỹ đã thích thú tập luyện, bất quá hai giờ đồng hồ hắn đã luyện thành, môn này chỉ cần có âm dương chi lực dựa theo tâm pháp thì luyện rất dễ, người khác không có âm dương chi lực thì không có khả năng luyện.

Lê Ân nhận luôn nhiệm vụ truyền thừa tiếp theo : Thu thập một tình nô cấp S

Như vậy nhiệm vụ truyền thừa cũng như nhiệm vụ mở rộng lần này đều liên quan đến thu thập “ ấn ký tình nô”, nhưng Lê Ân vẫn chưa biết cụ thể phải làm sao…

Lúc này cũng không còn cái gì để chuẩn bị hắn ra ngoài đi lịch luyện đột phá, một chuyến đi xuyên không đầy mới mẽ…

Lê Ân không chần chừ chọn cửa màu xanh, lịch luyện đồng cấp.

Âm thanh hệ thống vang lên:

“Chuẩn bị Tiến vào tinh cầu phàm nhân số 75329, cấp độ tu vi cao nhất võ giả lục chuyển… Nhận nhiệm vụ: lấy được “Thuỷ Hồn Châu”

Nhận được quà xin lỗi của hệ thống: “ Thuỷ độn di căn”

Chủ nhân muốn tiến hành phục dụng luôn không ? “

Lê Ân chã biết cái kia là gì, ăn được thì ăn thôi, nên cũng đồng ý phục dụng.

“Thủy độn di căn” này là một khả năng bơi lặn trong nước như cá, đặc biệt tốc độ bơi có thể lên đến hai trăm dặm một giờ…Đúng là con hàng tốt.

Lê Ân bị cánh cửa màu xanh hút vào… sau một hồi hắn bất ngờ xuất hiện trên một chiếc thuyền buồm cổ…

Cảm giác lạnh lẽo đến từ phía sau, Lê Ân quét mắt thần 360 độ phát hiện 1 lưỡi đao đang bổ xuống đầu mình, một cước đá hậu như trời giáng nhanh như chớp vào giữa ngực tên đánh lén. Tên kia trúng một đá bay ngược về phía sau, phun một bụm máu rồi bất động…

Thấy tên kia vỡ ngực mà chết, Lê Ân cũng chỉ biết thở dài, đó là phản ứng tự nhiên của người luyện võ, lúc nãy hắn xuất cước nặng quá mà.

Trấn tỉnh rồi xem xét tình hình xung quanh, đây là một con thuyền chở hàng thời cổ đại, đương trường đang có cuộc hỗn chiến…Một bên là hải tặc đang chiếm ưu thế tuyệt đối, phía còn lại chỉ còn ba người, là một ông lão, một trung niên và một thiếu niên đội mũ vãi

Hai người kia cầm trường kiếm đứng chắn trước thiếu niên muốn bảo vệ hắn, bọn hải tặc mười lăm tên cầm trường đao vây ba người vào một góc.

Lão giả lên tiếng quát :

“Trong địa bàn của Ngũ Mộc Đảo, đám Tất Sát hải tặc các ngươi cũng giám lộng hành sao, khôn hồn thì cút”

Một tên đầu lĩnh đám hải tặc cười lạnh nói:

“ Chết đến nơi rồi còn mạnh mồm…Anh em lên!”

Nói xong tên đầu lĩnh cầm đao chém về phía lão giả, những tên còn lại cũng lao lên vung đao lia lịa về đối thủ

Trong đám hải tặc chỉ có tên đầu lĩnh là võ giả tam chuyển, bên kia ông lão cũng là võ giả tam chuyển và trung niên nhân võ giả nhị chuyển. Tuy đông người hơn nhưng đám hải tặc vẫn chưa chém được ai, có chăng chỉ là ưu thế về trận hình.

Lão giả vừa vung trường kiếm đón đao của tên đầu lĩnh vừa quét một đường kiếm vào bốn tên hải tặc làm chúng phải lùi lại né tránh, dùng thế một người cân năm. Trung niên nhân nhị chuyển lại một thân công phu nhanh nhẹn đẩy lùi một lúc bảy tên nhất chuyển. Thiếu niên mũ vải vũ khí là một thanh chuỷ thủ nhưng lại ngạnh kháng được công kích của ba tên cầm trường đao…thế trận vẫn đang dằn co nhưng ba người bọn họ vẫn chỉ có thể phòng thủ đẩy lùi từng đợt công kích của đám hải tặc.

Lê Ân vẫn đứng trên một cánh buồm quan sát phía dưới, thầm nghĩ “tốc độ chậm quá, võ kỹ đơn giản, để lộ quá nhiều sơ hở…”

Đột nhiên cuộc chiến bên dưới có diễn biến mới, một tên hải tặc thoát ra được luồng kiếm ảnh của trung niên nhân, xoay người tung một chưởng vào lưng thiếu niên mũ vải… gã thiếu niên bị đánh lén ngã lăn ra

Đúng lúc này một sợi dây chuyền đính một hạt ngọc xanh biếc lộ ra khỏi cổ áo gã thiếu niên khiến Lê Ân phải chú ý…

Trong não bộ bất giác truyền đến thông tin “ Thuỷ Hồn Châu” vật phẩm nhiệm vụ.

Lê Ân mừng rỡ run cả người, đang chưa biết đi đâu mà kiếm vật này thế mà nó lại xuất hiện nhanh như vậy, thầm nghĩ lần đầu lịch luyện nhiệm vụ quá dễ dàng thông qua…

Chân nhún nhẹ thi triển khinh công lao về phía ba tên đang dương đao chém xuống gã thiếu niên…

BỤP BỤP BỤP

Ba cước ảnh nện vào lưng ba tên hải tặc khiến chúng bay thẳng xuống biển. Bất ngờ có cao thủ vô tung vô ảnh xuất hiện trong cuộc chiến làm mọi người đương trường đều dừng tay nhìn về phía vị cao thủ áo đen kia.

Lê Ân cũng không để ý ánh mắt xung quanh, nhanh như chớp xuất thủ giật đi sợi dây trên cổ gã thiếu niên.

“Ồ hoá ra là một vị cô nương” Nhìn gần Lê Ân mới để ý gã thiếu niên mũ vải mày liễu thanh tú, mắt bồ câu lấp lánh, mũi cao thon gọn, miệng đào nhỏ nhắn, da mặt tuy hơi đen nhưng vẫn căng mịn… Bị y phục nam nhân trên người che mắt nhìn xa vẫn tưởng rằng là nam tử thiếu niên.

Cô nương này vừa thoát hiểm trong gang tất thì bị kẻ lạ mặt trắng trợn giật dây chuyền, nhìn chăm chăm Lê Ân, môi anh đào hé mở :” Ngươi…”

Nàng đưa tay ra thì có dị biến xãy ra, hạt ngọc nhỏ bằng đầu ngón tay xanh biếc kia trở về trong lòng bàn tay nàng.

Lê Ân trong tay vẫn cầm sợi dây chuyền nhưng hạt ngọc đính trên thì đã biến mất… Hắn thầm nghĩ, không phải vật phàm, khi đã nhận chủ, thì ở bao xa vẫn có thể quay về bên cạnh chủ nhân… trừ khi giết chết chủ nhân mới có thể lấy đi.

Ý nghĩ vừa động, sát cơ trong mắt hắn léo lên nhìn thẳng vị cô nương tuổi chừng 17 trước mặt…Lê Ân cũng đang phân vân chưa biết có nên hạ thủ với cô bé trước mặt không, thì một tên hải tặc chém lén hắn một đao. Lê Ân vẫn quan sát được mọi động tĩnh xung quanh phát hiện đánh lén, hắn lách nhẹ người, một tay chụp lại cổ tay đang cầm đao, chỉ nghe răn rắc, cổ tay tên hải tặc bị bẻ gãy. Lê Ân một chỏ về sau ngay yết hầu tên đó, hắn lảo đảo ngã xuống bất động, chết không thể chết hơn…

Chứng kiến màn này, mấy tên hải tặc đang muốn đánh lén Lê Ân đều bỏ ý định…Lão giả và trung niên nhân vẫn đang quan sát kẻ lạ mặt, chưa xác định là địch hay bạn, vừa xuất thủ đã loại bỏ bốn tên hải tặc.

Tiểu cô nương dường như phát hiện sát ý trong mắt gã áo đen trước mặt, vội vàng nói :” Ngọc này một khi đã nhận chủ thì ngươi không thể cướp đoạt, dù có giết chết ta nó cũng tự tiêu thất về biển cả… trừ khi…”

Trong đầu Lê Ân lại loé lên một thông tin “ Thuỷ Hôn Châu” một khi vô chủ sẽ tự động trở về biển cả…Nói như vậy hắn vô pháp đoạt được vật này sao.

Lê Ân nhìn tiểu cô nương ánh mắt ôn nhu hơn hỏi: “ Trừ khi là gì ?”

Tiểu cô nương thấy hắn dường như đã bỏ sát tâm, chép miệng nói :

“ Trừ khi … ta thành tâm tặng cho người”

Nghe đến đây Lê Ân cũng mừng thầm dù sao vẫn có cơ hội lấy được, để thành nhiệm vụ.

Lê Ân nhìn cô nương ẩn ý nói :

“ Ta cứu mạng cô nương… cô cũng phải báo đáp ta chứ. Thành tâm tặng ngọc cho ta là được không cần phải lấy thân báo đáp..”

Tiểu cô nương đỏ cả mặt, tức giận nói:

“Ngươi…Ta đâu có cần ngươi cứu…Là ngươi muốn giật đồ của ta…”

Mấy tên hải tặc cũng nhìn gã áo đen lạ mặt với ánh mắt đầy khinh bỉ, rõ ràng từ đâu chui ra, ý đồ cướp của, giờ lại thành cứu người đòi báo ơn, vô sỉ hơn cả chúng…

Lê Ân đột nhiên biến mất… thân ảnh hắn xuất hiện ngay sau lưng hải tặc đầu lĩnh…một trảo đánh xuống đầu gã…

BÙM

Huyết não văng tung toé, tên đầu lĩnh không kịp ú ớ đã nát bét đầu…

Lê Ân giết ngay tên đầu lĩnh hải tặc là muốn thể hiện thành ý làm bạn với tiểu cô nương, nhưng mà cái cách hắn ra tay quá bá đạo quỷ dị, ám thị hắn muốn giết người thì dễ như trở bàn tay…Vừa rồi hắn dùng thân pháp tốc biến vô ảnh bộ kết hợp với ngưng trảo công tạo nên một màn chấn động toàn trường…Nhưng mọi người đâu biết được tốc biến vô ảnh bộ một ngày chỉ sử dụng được ba lần, có thời gian nghĩ không thể dùng liên tục, còn ngưng tụ công là sát chiêu mạnh nhất của hắn, phải có thời gian tụ lực, khi xuất thủ mới miễu sát được võ giả tam chuyển.

Lão giả và trung niên nhân thâm trầm nhìn hắn thầm đánh giá, thiếu niên áo đen này từ đâu đến, võ công lợi hại như thế, một chiêu vừa rồi sợ rằng cả đảo chủ cũng không tránh được…

Những tên hải tặc còn lại đều là võ giả một chuyển thấy đầu lĩnh đã chết thảm liền hoảng loạn, tính nhảy xuống biển bơi về thuyền nhỏ chạy trốn, nhưng hai người kia đâu để chúng thoát dễ dàng, một đường vung kiếm chém giết mấy tên còn sót lại…

Lê Ân chắp tay sau lưng nhìn tiểu cô nương hiện lên tiếu ý:

“Cô nương, nếu hôm nay ta không ra tay sợ rằng ba vị khó thoát một kiếp nạn…Nếu cô thành tâm tặng ta hạt ngọc đó ta hứa sẽ bảo vệ mọi người về đến nhà… ta thấy vùng biển này rất nguy hiểm a, không biết còn gặp đám hải tặc nào không”

Tiểu cô nương xì một tiếng lại không để ý đến hắn, quay sang hai người kia ân cần hỏi han:

“ Thất trưởng lão, Hàn thúc, hai người có sao không?”

Lão đầu ôn tồn trả lời:

“ chúng ta không sao, tiểu thư người cũng không bị thương chứ ?”

Lão đầu thấy tiểu thư không sao mới quay sang Lê Ân, ánh mắt có chút đề phòng chắp tay nói:

“ Đa ta thiếu hiệp ra tay tương trợ, nếu thiếu hiệp muốn được báo đáp, thì theo chúng ta cùng về đảo, ở đó không thiếu tiền tài bảo vật quý hiếm, có thể thoả mãn thiếu hiệp”

Lê Ân suy nghĩ một hồi cũng gật đầu đồng ý. Chưa có kế sách lấy được thuỷ hồn châu thì đành phải trông chừng nó thôi, nếu để cô nương kia chết đi lúc đó khác nào mò kim đáy bể.

6 thuỷ thủ trên thuyền giờ mới từ một căn hầm chui lên, những thuỷ thủ này không có võ công, khi có đánh nhau họ liền đi trốn, những người có võ công trên thuyền đều bị giết nhân số tử vong cũng 30 mạng, về phía hải tặc chết cũng hơn năm mươi mống…

Lão giả an bày cho thuyền gấp rút quay về đảo…Giữa biển khơi mênh mông xanh biếc, Lê Ân cũng thả hồn thư thái một phen, đã lâu rồi hắn chưa đi biển, có chút cao hứng đứng ở mũi thuyền hóng gió…

Xa xa một hòn đảo xanh mướt đã xuất hiện, đảo này là nơi thuyền hướng tới, theo như giới thiệu của lão giả đây là Ngũ Mộc Đảo, là một môn phái cũng là một thế lực nổi danh trên giang hồ, sở trường dùng kiếm. Toán hải tặc hồi nãy cũng là một băng nhóm có tiếng trên biển gọi là Tất Sát Hải Tặc xếp thứ hai chỉ sau băng nhóm Ngoạ Long hải tặc.

Thuyền vừa cập bến, Lê Ân bất giác cảm thấy trên đảo vừa trải qua một trận chiến kinh động, mùi huyết nhục nồng đậm, sát khí ngập trời. Hắn phóng tầm mắt xa hơn xem xét trên đảo thấy đâu đâu cũng là xác chết, cả hòn đảo khá lớn không một chút sinh cơ…Hòn đảo này cây cối đại thụ um tùm, toàn những thân gỗ quý như đinh, lim, sến, táu bao trùm hết bốn phần năm diện tích đảo

Dường như ba người kia cũng phát hiện chuyện khác thường, lập tức xuống thuyền, lao nhanh trên đường lớn tiến vào sâu trong đảo… Xác chết nằm la liệt, nhìn trang phục biết rằng đây là hai bang phái, vũ khí cận thân một bên kiếm một bên đao. Cả nhóm bốn người tiến vào sâu hơn là một toà kiến trúc có đại môn rộng lớn, phía trong là một quảng trường cũng đầy xác chết, mùi máu tanh nồng nặc… Lúc này tiểu cô nương không cầm được nước mắt trước thảm cảnh, mà chạy nhanh về nội viện, hoang mang kêu gào: “ Cha… Cha.,. Người ở đâu…???”

Vào nội viện, đâu đâu cũng là xác chết, tiểu cô nương chạy nhanh vào một sảnh đường…

Lê Ân không vội vàng, đi phía sau nàng vì hắn biết ở đây không một ai còn sống, mắt thần của hắn phạm vi 10 dặm đã tra xét một lượt.

Tiếng khóc thương tâm của thiếu nữ thật nhức nhối con tim, Lê Ân không ngờ những cái xác nằm trong đại sảnh là người thân nhất của tiểu cô nương

“Cha…cha… huhu…người sao lại như vậy… huhu…người tỉnh lại đi… cha …cha …hức hức…”

“Đảo chủ…Đại trưởng lão….Nhị trưởng lão… nhị ca… tam ca…tứ ca…” Hai người kia cũng đau đớn mà gọi…

Tiểu cô nương đảo đôi mắt đỏ ngầu tràn ngập nước mắt một vòng, phát hiện cái xác của một thanh niên chừng 22 tuổi lại gào khóc” Đại ca…Đại ca.. người mau tỉnh lại…huhu”

“Là ai ? là ai ? đã diệt Ngũ Mộc đảo ta…” trung niên nhân đau khổ ngửa mặt lên trời thét lớn…

Trường cảnh thương tâm này cũng là lần đầu Lê Ân gặp phải, dù không phải người ở đây, cũng không thân thiết gì với ba người họ, nhưng hắn thật sự xúc động, muốn quan tâm an ủi họ nhưng cũng không biết nói gì…

Đột nhiên Lê Ân phát hiện một chi tiết cổ quái từ cái xác của phụ thân tiểu cô nương, cũng là đảo chủ ở đây. Thân thể đảo chủ mấy nhát đao chém, nhát chí mạng có thể là ở cổ nhưng mà kỳ quái…khi hắn dùng công năng nhìn xuyên thấu lại thấy tim và nội tạng người này nát bấy… nhìn qua xác của lão nhân được gọi là đại trưởng lão cũng y như vậy, có mấy nhát đao trên người nhưng tim và các nội tạng khác đều bị chấn nát…

Những cái xác trong trong sảnh đường và ngoài hành lang nội viện lại có chút khác biệt, cũng vài nhát đao chém nhưng nội tạng ít bị vỡ nát thay vào đó là xương cốt gãy vụn…Lê Ân dùng xuyên thấu xem xét tỉ mỉ một hồi đưa ra kết luận…13 cái xác ở đây đều bị nội thương mà mất mạng, vết thương do đao tạo thành chỉ là nguỵ trang, một đều kỳ lạ là gây ra vỡ nát xương cốt, nội tạng nhưng không để lại dấu vết bên ngoài…ví như vết bầm tím, bầm dập da thịt bên ngoài…Căn bản phải mổ xác khám nghiệm mới phát hiện.

Một giờ đã qua, tiểu cô nương đôi mắt sưng húp ngồi thút thít bên xác cha mình và anh trai…Lão đầu và trung niên nhân thì ngồi bần thần như chưa tin mọi chuyện . Lê Ân đi đến trước lão đầu lên tiếng:

“Các vị đừng quá bi thương… để kẻ thù nhởn nhơ đắc ý…”

Nghe ra ý của Lê Ân mọi người có chút trấn tĩnh, lão đầu nghẹt giọng nói :” tiểu thư hãy nén đau buồn, trước tiên lo hậu sự sau đó chúng ta tìm các đảo khác bàn bạc kế sách báo thù, lần này Ngoạ Long Hải tặc nợ máu phải trả bằng máu”

Lê Ân trầm thấp hỏi lão đầu :” sao lão biết Ngạo Long hải tặc là hung thủ ?”

Lão đầu nghiến răng đáp:” ngươi xem đây là gì ?” Nói rồi cầm lên một cái thẻ bài có chữ ngoạ long, thẻ bài này đại diện cho thân phận cao giai của băng Ngoạ Long, hộ pháp trưởng lão mới có…

Lê Ân càng vững tin vào suy nghĩ của mình hắn âm trầm nói :” Ngạo long hải tặc sở trường dùng đao hay còn có tuyệt kỹ gây thương tổn nội tạng nào không?”

Lão đầu ánh mắt có chút nghi hoặc đáp :” Ngạo Long xưa nay vẫn dùng đao… ngươi tại sao lại hỏi vậy ?”

Lê Ân nhìn quanh đương trường rồi một hơi kiên định phân tích:

“ vết đao bên ngoài chỉ nhằm che mắt, tử vong thật sự là do nội tạng xương cốt bị chấn nát… không tin các ngươi cứ mổ xác nghiệm thi…”

Tiểu cô nương ánh mắt u oán nhìn hắn :” Ngươi điên rồi… người đã chết còn muốn…huhu…”

Lão đầu thì phản ứng khác đi lại một cái xác bên ngoài hành lang, là một vị đệ tử nội môn còn trẻ, một kiếm mổ banh lồng ngực và bụng, quả nhiên…Xương lồng ngực bị gãy nát, vụn vở phần phổi cũng bị phá huỷ…

Lê Ân lại chỉ vào một cái xác khác của đệ tử trẻ tuổi :” ngươi xem bên ngoài chỉ có vết đao ở cổ, không có một thương tích nào, mổ ra bên trong kiểm tra xem”

Lão đầu cởi y phục thanh niên kia ra, đúng như Lê Ân nói chỉ một vết đao ở cổ, không có bất kỳ dấu vết nào khác, nhưng khi mổ ra thì thấy lục phủ ngũ tạng đều bị phá huỷ nhưng xương cốt thì không bị gãy

“Cái này… cái này…”

Trung niên nhân tiến lại quan sát,

ngạc nhiên nói không thành câu

Lê Ân nhìn mấy cái xác của đảo chủ cùng mấy vị trưởng lão chép miệng nói :” tình trạng của họ cũng như vậy, bị đánh nát nội tạng, nhưng có người bị gãy vụn xương, có người không, bên ngoài không để lại dấu vết gì ngoài đao mang… có thể thấy có hai loại công kích đặt biệt nhưng khá giống nhau, một loại phá huỷ xương cốt là chính và một phần nội tạng, loại kia thì chỉ phá huỷ nội tạng không ảnh hưởng đến xương cốt, cả hai loại đều không để lại dấu vết bên ngoài.”

Tiểu cô nương nhìn hắn nghi hoặc :” làm sao ngươi có thể biết được”

Lê Ân ha hả cười :” Cao thủ tất nhiên phải có thủ đoạn đặc biệt”

Lão đầu nhìn hắn có chút chờ đợi hỏi :” tiểu huynh đệ, vậy ngươi có biết đây là thủ đoạn gì không? Của môn phái nào?”

Lê Ân cũng không biết, hắn chỉ phân tích ra cho mọi người cùng nhận biết.

Lê Ân có chút bối rối hỏi lại:”Lão sống lâu , đi lại trên giang hồ nhiều năm không nhận biết loại thủ đoạn âm độc này sao”

Lão đầu chưa biết trả lời sao, đột nhiên trung niên nhân kêu lên :” là chưởng, là chưởng pháp… mọi người lại đây xem”

Trong lúc đi loanh quanh kiểm tra ngoài sân trước, trung niên nhân phát hiện mấy cái xác, có chút khác thường.

Cái xác của một vị hộ pháp tay cầm trường kiếm trước ngực bị gãy làm ba, một đoạn kiếm bị gãy găm ngay giữa ngực. Lê Ân dùng mắt thần xuyên thấu, đúng là khác thường, kình lực làm gãy kiếm, dư lực đánh gãy xương lồng ngực, một đoạn kiếm ở giữa bị gãy găm vào tim, nội tạng người này không bị phá huỷ, xương cũng chỉ gãy ở vị trí ngực…Nói như vậy chưởng lực đánh ra, vị hộ pháp cầm kiếm thủ trước ngực nhưng lực kình quá lớn khiến kiếm gãy đoạn, một phần kiếm gãy theo lực chưởng bắn thẳng vào tim.

Sau một hồi quan sát, lão đầu và trung niên nhân bốn mắt nhìn nhau cùng thốt lên :” Hải nộ cương chưởng”

Tiếp theo cả bốn người cùng quan sát kỹ càn những cái xác còn lại trong nội viện, quả nhiên có phát hiện mới…

Dựa vào vết tích để lại, thì những cái xác ở đây bên ngoài đều bị đao chém, nhưng đâu đó có dấu vết thủ chưởng. Đặc biệt là xác 5 người nằm một chỗ đều bị chết do kinh mạch đứt đoạn, lão đầu và trung niên nhân đưa ra kết luận đó là một chưởng pháp công kích quần thể “ Cuồng Sa Bạo Chưởng”

Lê Ân quay sang hỏi lão giả:

“ Có thể nhận biết hung thủ thật sự?”

Lão giả híp mắt ngoan độc nói :

“Thần Long môn và Ngoạ Long hải tặc cùng ra tay… Ngoạ Long hải tặc đánh từ bên ngoài, còn Thần Long môn đánh từ trong nội viện ra…”

Trung niên nhân cũng phụ hoạ :” Hải Nộ Cương Chưởng và Cuồng Sa Bạo Chưởng là chưởng pháp độc môn của Thần Long môn, thế lực này chủ tu chưởng pháp, có không ít bộ chưởng pháp ảo diệu mà giang hồ chưa nhận biết, thủ đoạn âm độc phá huỷ nội tạng có lẽ là một trong số đó”

Lão giả lúc này có chút khẩn trương quay sang tiểu cô nương :” tiểu thư, người nhanh rời khỏi đây, đến Tứ Mộc Đảo thông báo chuyện này gấp… ta lo chúng sẽ quay lại nhổ cỏ tận gốc… Chuyện này thần long môn ra ray sẽ là một trận gió tay mưa máu, giang hồ đại chiến sắp đến.”

Lão giả nhìn Lê Ân đột nhiên quỳ xuống :” thiếu hiệp, mong cậu hãy bảo vệ tiểu thư đến Tứ Mộc Đảo, về sau cái mạng già này tuỳ cậu sai khiến”

Trung niên nhân nghe vậy cũng quỳ xuống chắp tay.

Tiểu cô nương nhìn hai người thê lương nói :

“Các ngươi không đi cùng ta sao ?”

Lão giả vội đáp :” hai chúng ta ở lại đây lo hậu sự cho người đã khuất, nếu có nguy hiểm gì có thể tuỳ thời ra biển chạy thoát, còn tiểu thư phải đi báo tin cho các đảo khác, ở đó cũng an toàn hơn, xong việc bọn ta sẽ đến gặp tiểu thư… nhanh lên thuyền nhỏ phía sau đảo”

Hai tên này giao tiểu thư của chúng cho Lê Ân vì biết hắn đang cần vật trên người nàng, nhất định sẽ bảo vệ nàng chu toàn

Lê Ân chắc chắn phải lấy được Thuỷ Hồn Châu nên bắt buộc phải đi theo nàng, tuỳ thời ra điều kiện, hắn đã có một kế hoạch…

Lê Ân và Gia Nhi lên một con thuyền buồm nhỏ, hắn không biết đi biển, nhưng Gia Nhi lại rất giỏi, dong buồm ra khơi theo hướng bắc mà tiến. Gia Nhi là tên của tiểu cô nương, nàng 17 tuổi, mất mẹ từ nhỏ, sống với cha và đại ca trên đảo Ngũ Mộc.

Từ lời kể của Gia Nhi hắn nắm sơ qua về tình hình của thế giới này, cái gọi là giang hồ võ lâm bang phái thực chất là mấy hòn đảo giao tranh với nhau.

Thế giới này đại dương chiếm đa phần diện tích có thể nói 80 phần trăm là biển cả. Vài ngàn quần đảo, hòn đảo lớn nhỏ từ nam ra bắc, đông sang tây…Có hai đảo lớn nhất một ở Bắc một ở Nam , ở đông và tây nhiều quần đảo nằm rãi rác. Phía đông là có Tam Kim Ngũ Mộc, 8 đảo này nằm gần nhau tạo thành một liên minh. Ba đảo kim lần lượt là Nhất Kim Đảo, Nhị Kim đảo, Tam kim đảo, ba đảo này khoáng sản mỏ quặng kim loại rất nhiều nên lấy chữ kim để đặt tên… Năm đảo mộc cũng tương tự như vậy lần lượt là Nhất nhị tam tứ ngũ ứng với chữ Mộc, 5 đảo này gỗ quý, thảo dược lại là phần nhiều.

Phía Tây là các thế lực ô hợp, nổi trôi là các đảo hải tặc, thế giới này di chuyển chủ yếu trên biển nên nghề hải tặc là cái nghề đông đảo anh em quần chúng tham gia nhất, từ tàu đánh cá nhỏ đến các tàu chở hàng lớn, cái gì di chuyển trên biển thì chúng đều cướp… Hải tặc nổi trội nhất là ba băng nhóm, Ngoạ Long hải tặc, Tất Sát Hải Tặc và Ất Ơ Hải Tặc…

Phía Nam là một quần đảo, đảo lớn nhất là Thần Long Đảo, môn phái Thần Long là chủ đảo, các môn phái nhỏ quy thuận sống rãi rác trên các đảo xung quanh

Phía Bắc là Thiên Băng Đảo, đảo lớn nhất trên đại dương nhưng khí hậu khắc nghiệt, quanh năm tuyết rơi, Tuyết Sơn Cung là thế lực chiếm cứ ở đây.

Thần Long Môn và Tuyết Sơn Cung là hai thế lực khủng bố nhất giang hồ, tu vi toạ trấn là võ giả lục chuyển, bên dưới trưởng lão cao tầng không ít người đã đạt ngũ chuyển. Các bang phái thế lực khác đều tu vi cao nhất chỉ đạt ngũ chuyển, nên nhiều đảo gần nhau đã liên minh nhằm bảo vệ lẫn nhau trước hai thế lực này và hải tặc… Đặc biệt là Tam kim ngũ đảo, nhân số một đảo tuy ít nhưng lại sở hữu quá nhiều tài nguyên, khoáng sản, nên 8 đảo này liên minh rất chặt chẽ, như tay chân, không để môi hở răng lạnh, cùng tiến cùng lùi khiến cho các bang phái còn lại không dám trêu vào…

Lê Ân dựa vào vị trí địa lý cũng như quan hệ sâu xa trong đó, cũng đoán biết Thần Long môn sớm muộn cũng ra tay với Ngũ Mộc Đảo, nhưng hắn vẫn băn khoăn người mới đến như hắn còn hiểu rõ vấn đề này, tại sao Ngũ Mộc đảo lại sơ suất để Thần Long môn liên kết Ngoạ Long Hải tặc hạ thủ nhanh như vậy.

Lê Ân đang suy nghĩ về thế cuộc giang hồ này thì Gia Nhi đứng trước mặt hắn nghiêm túc nói :

“Lê Ân ca ca, ta biết huynh muốn có hạt ngọc này, ta sẽ thành tâm tặng huynh, với điều kiện huynh thay ta báo thù cho gia môn…”

Lê Ân trên mặt hiện lên tiếu ý :

“Thay nàng báo thù, thần long môn nhân số cũng không dưới hai ngàn, Ngạo long hải tặc cũng không dưới một ngàn rưỡi… ta phải giết hết sao? Nếu vài tên thì ta còn có thể”

Gia Nhi biết hắn nói có lý, khẽ cắn môi

Lê Ân nói tiếp :

“ Giúp nàng giết kẻ chủ mưu là được, những kẻ mạnh nhất thần long môn, tu vi lục chuyển, nàng thấy sao?”

Lê Ân biết nàng nhờ hắn báo thù vì hắn là cao thủ, kẻ thù của nàng cũng là cao thủ, nếu như giết hết cao thủ bên kia thì môn phái đó xem như diệt vong

Gia Nhi mấp máy đôi môi :

“ Trước tiên ta sẽ thông báo chuyện này với các đảo liên minh, một trận chiến sẽ diễn ra, đến lúc đó huynh phải bên cạnh ta, bảo vệ ta, giết hết cao thủ cản đường ta…”

Lê Ân sảng khoái đáp :

“ Được ! Thành giao.”